Dung Phỉ đẩy mạnh cửa, nhìn thấy Dung Nguyệt đang kéo tay mát-xa cho mẹ Dung.
Dung Nguyệt thấy sắc mặt hoảng loạn của Dung Phỉ, kinh ngạc đến nhảy dựng: “Chị, có chuyện gì thế?”
“Chuyện đó…” Dung Phỉ quan sát ba mẹ đang dựa vào gối nghỉ ngơi: “Ba mẹ có khỏe không? Em luôn ở trong phòng bệnh hả? Có… ai đến không?”
“À, vừa có bác sĩ tới. Bác sĩ nói vết thương của ba mẹ không nặng, không tìm ra được nguyên nhân gây nên tình trạng hiện tại, họ đề nghị chuyển viện.” Dung Nguyệt u sầu: “Chị, em rất sợ, nếu ba mẹ cứ như thế, nhà chúng ta sẽ ra sao?”
Biết Trương Bình vẫn chưa tới phòng bệnh, thần kinh căng chặt của Dung Phỉ mới dần được thả lỏng.
“Yên tâm đi, ba mẹ chỉ bị hoảng hồn thôi, bác Tăng đang lên, có ông ấy, ba mẹ sẽ khỏe lại thôi.” Dung Phỉ vỗ tay Dung Nguyệt, nói chưa dứt hai câu đã thở hổn hển. Cảm xúc được thả lỏng, cô mới bắt đầu cảm thấy mệt.
Dung Phỉ vừa dứt lời, Tăng đạo sĩ đã đẩy cửa bước vào.
“Ôi, không muốn nhận già cũng không được, cái chân già này của bác…” Tăng đạo sĩ chầm chậm bước đến trước giường bệnh của ba Dung, cẩn thận đánh giá hai vợ chồng: “Nhóc Phỉ nói đúng rồi đó, quả thật ba mẹ cháu bị hoảng hồn, hồn phách bị hao tổn rồi.”
“Bác Tăng…”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Tăng đạo sĩ cắt ngang lời Dung Nguyệt: “Vấn đề của ba mẹ cháu không lớn, uống chút nước bùa là ổn thôi. Tiểu Nguyệt, đi rót cho bác hai ly nước lọc.”
“Dạ!” Lời của Tăng đạo sĩ khiến tâm trạng thấp thỏm của Dung Nguyệt ổn định trở lại, gật đầu, mau chóng cầm bình nước ở tủ đầu giường đi hứng nước.
“Nhóc Phỉ, sợ đau không?” Sai Dung Nguyệt đi rồi, Tăng đạo sĩ lại hỏi Dung Phỉ.
“Sao?” Dung Phỉ đi tới trước mặt Tăng đạo sĩ, khó hiểu.
“Bác cần lấy của cháu ít máu.” Tăng đạo sĩ nói xong thì lấy trong túi áo ra một cái bọc, trong bọc có một sợi tơ hồng và một cây ngân châm: “Không sợ đau thì giơ tay phải ra.”
Dung Phỉ đưa tay không chút do dự: “Bác Tăng, sao lại muốn lấy máu của cháu?”
“Bởi vì cháu là con gái của họ, có quan hệ huyết thống, có hiểu không?” Tăng đạo sĩ nói xong liền quấn chặt tơ hồng quanh ngón giữa của Dung Phỉ, sau đó cầm ngân châm đâm vào đầu ngón tay: “Hơn nữa, cháu có thể chất thuần âm, mệnh phạm Quỷ sát, trùng hợp có thể lấy tà chế tà, đuổi được sát khí còn lưu lại trong hồn phách của ba mẹ cháu đi.” Ông nặn ra ít máu, cầm ngón tay của Dung Phỉ vẽ ký hiệu lên trán của ba Dung, tiếp đến là ngực, lòng bàn tay, gan bàn chân.
Xong xuôi, Tăng đạo sĩ buông tay Dung Phỉ ra, cắn ngón giữa của mình, tiếp tục vẽ lên trán, ngực, lòng bàn tay và gan bàn chân của ba Dung.
“Ba cháu đụng trúng tà ma rồi, tình hình nghiêm trọng hơn của mẹ cháu, chỉ mỗi máu của cháu thôi thì chưa đủ.” Tăng đạo sĩ kéo Dung Phỉ đi tới trước giường của mẹ Dung: “Mẹ cháu không cần bác phải giúp, cháu tự làm đi.” Ông đưa ngân châm cho cô rồi quay lại giường của ba Dung, đứng trước tủ đầu giường vẽ bùa.
“Ờm” Dung Phỉ gật đầu, cầm ngân châm đâm vào đầu ngón tay, nặn ra vài giọt máu, vừa định ấn xuống thì khựng lại: “Bác Tăng, cháu có biết vẽ bùa đâu?”
“Vậy vẽ chữ thập đi.” Tăng đạo sĩ không quay đầu lại, nói.
“Chữ thập không phải ký hiệu của phương tây sao.”
“Để ý làm gì, dùng được là được rồi, giờ đâu có hiếm người sính ngoại.”
Cũng đúng?
Dung Phỉ giật khóe miệng, im lặng vẽ mấy chữ thập ‘thời thượng’ cho mẹ Dung.
Vừa xong việc thì Dung Nguyệt bưng nước về.
“Bác Tăng, còn cần tụi cháu giúp gì nữa không?” Dung Nguyệt đặt hai ly nước trong xuống trước mặt Tăng đạo sĩ.
“Không cần.” Tăng đạo sĩ vẫn tiếp tục vẽ bùa, đầu không ngẩng lên: “Hai chị em nặn ít máu từ đầu ngón tay vào hai ly nước là xong rồi, dễ lắm, y chang mấy cảnh trích máu nhận thân trên phim đó. Đúng rồi, phải là ngón giữa nha.”
Dung Nguyệt cầm dao gọt trái cây lên, lưỡng lự một hồi vẫn chưa dám xuống tay: “Chị, chị cắt cho em, em cắt cho chị.”
Dung Phỉ tiến lên đón lấy con dao, xuống tay gọn gàng dứt khoát.
Dung Nguyệt nhe răng rên lên một tiếng, bóp ngón tay nhỏ máu vào trong ly, vừa ngước lên, cô đã sửng sốt khi thấy Dung Phỉ cắn môi dưới, mắt không chớp lấy một cái, cắt một đường lên ngón giữa. Từ nhỏ đến lớn Dung Phỉ là người sợ đau nhất, đừng nói đứt tay, chỉ xướt miếng da thôi cô đã có thể hò hét kêu đau suốt cả ngày.
“Chị, chuyện của ba mẹ không phải lỗi của chị.” Nhớ tới những lời mình hét lên với Dung Phỉ đêm đó, Dung Nguyệt thật sự hối hận.
Dung Phỉ không nói gì, bóp tay nặn máu vào trong ly.
Ba Dung, mẹ Dung uống nước bùa xong liền ngủ, Tăng đạo sĩ dọn dẹp dụng cụ: “Cứ để bọn họ ngủ một giấc trước đã, tỉnh lại là ổn thôi.”
“Bác Tăng, làm phiền bác rồi.” Hai chị em đều thực lòng biết ơn Tăng đạo sĩ.
“Nói mấy lời khách sáo này làm gì.” Tăng đạo sĩ tươi cười với hai chị em: “Chăm sóc ba mẹ tụi cháu cho tốt đi, bác còn có việc, đi trước.”
Tăng đạo sĩ dứt lời, dợm bước ra cửa, Dung Nguyệt bỗng nhớ tới gì đó, lao tới kéo tay ông lại.
“Bác Tăng.” Dung Nguyệt hiếm khi lộ vẻ khẩn trương: “Vừa nãy lúc cháu đi rót nước có nghe hai điều dưỡng nói tới chuyện ma quái trong bệnh viện.”
Dung Phỉ và Tăng đạo sĩ liếc nhau, đồng loạt nhíu mày.
“Chuyện là có cô hộ lý trông coi kho máu, vừa mở cửa liền thấy hai túi máu lơ lửng giữa không trung, trên túi máu có thủng lỗ, tất cả số máu chảy ra đều bị một đám sương mù hút vào. Hộ lý đó sợ tới mức lăn đùng ra đất ngất xỉu.” Mặt Dung Nguyệt biến sắc cứ như mình mới là người trải qua. Giây trước vẫn còn lộ vẻ hốt hoảng, giây sau đã vỗ ống tay áo của Tăng đạo sĩ, cười nịnh nọt: “Bác Tăng, bác xem bệnh viện này không sạch sẽ chút nào, ba mẹ cháu lại đang thế này, hay là phiền bác vẽ cho tụi cháu hai lá bùa trừ tà đi?”
“Chuyện ma quái ở kho máu?”
Tăng đạo sĩ và Dung Phỉ liếc nhau, cặp mày nhíu chặt của hai người phút chốc đã giãn ra. Không cần phải nói, chắc chắn là Thẩm Khiêm chơi trò mất tích mấy bữa nay rồi. Tâm trạng thấp thỏm cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tăng đạo sĩ vỗ vai Dung Nguyệt: “Quỷ yêu đâu có nhiều vậy, mọi người thấy có người ngất xỉu nên mới đồn đoán bậy bạ thôi, không có gì đâu.”
“Bác Tăng, bác cứ cho cháu hai lá bùa đi.” Dung Nguyệt kéo tay Tăng đạo sĩ không buông: “Kệ nó là thiệt hay giả, để lại phòng thân cũng tốt. Bằng không cứ vào WC là da gà da vịt lại nổi hết cả lên. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là ba mẹ cháu. Bác Tăng, bác lỡ giúp thì giúp cho trót luôn đi. Cháu biết bác tốt nhất mà.”
“Ôi, con nhóc này còn dày vò người khác hơn cả chị cháu nữa.” Không chịu nổi đòn công kích mè nheo làm nũng của Dung Nguyệt, Tăng đạo sĩ bất đắc dĩ đành đưa bùa cho cô: “Được rồi, cho cháu là được chứ gì, còn nhỏ nhít gì đâu mà bày đặt làm nũng, cháu tưởng mình vẫn còn là con nhóc mấy tuổi à?”
Hứ, cái đó người ta gọi là bán manh!
Dung Nguyệt quệt miệng, trong lòng thầm bày tư thế thắng lợi.
Cầm hai lá bùa Tăng đạo sĩ đưa trên tay, lòng an tâm hơn rất nhiều.
Dung Phỉ lắc đầu nhìn dáng vẻ của Dung Nguyệt, một con nhóc không sợ trời không sợ đất, vậy mà đã bị chuyện của ba mẹ dọa cho vỡ mật.
“Tiểu Nguyệt, chị ra ngoài một lát, em canh chừng ba mẹ nha.” Nghĩ đến chuyện Thẩm Khiêm đang ở chỗ kho máu, cô liền gấp gáp muốn tới đó gặp anh.
Dung Nguyệt nhét vội lá bùa vào tay Dung Phỉ: “Mặc kệ chuyện đó là thật hay giả, chị cứ đem theo phòng thân đi.”
“Ừ” Dung Phỉ không từ chối ý tốt của Dung Nguyệt, gật đầu rồi ra ngoài.
“Chị” Thấy Dung Phỉ sắp ra khỏi cửa, Dung Nguyệt gọi cô lại: “Hôm đó tại em nóng ruột nên mới nói nặng lời như thế với chị. Chị, chị đừng để trong lòng.”
“Được rồi, chị biết mà.” Dung Phỉ thấy sống mũi cay cay, mỉm cười, sau đó mới cất bước ra cửa.
Kho máu của bệnh viện không phải ai cũng vào được, Dung Phỉ muốn tới, đương nhiên phải tới khoa phụ sản nhờ Đới Lâm giúp đỡ.
“Em đến kho máu làm gì?” Nghe xong ý đồ của Dung Phỉ, Đới Lâm nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Nghe nói ở đó có chuyện ma quái, em muốn đi hóng chuyện.” Dung Phỉ kéo tay Đới Lâm: “Chị dâu, chắc chắn chỗ đó rất đông vui, chị dẫn em đi xem đi.”
“Không được.” Đới Lâm né tay ra: “Ba mẹ em còn đang nằm viện kia kìa, sao em có thể nhàn nhã đi hóng chuyện được chứ?”
“Thật ra thì, cũng không hẳn là hóng chuyện.” Dung Phỉ vội sửa miệng: “Chị cũng biết ba mẹ em đang nằm viện mà, sao em có lòng mà đi hóng chuyện cho được. Em chỉ muốn xác nhận một chút, không thì sẽ nơm nớp lo sợ mãi mất. Đi thôi chị dâu, em có đem theo bùa nè, dù có thật em cũng không sợ.”
“Chị đang làm việc mà.” Nghe nói thế, cuối cùng Đới Lâm cũng thôi không nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ nữa.
“Hoãn lại một chút có sao đâu, khoa phụ sản của chị vốn rỗi mà, lát nữa quay lại làm tiếp cũng được.” Dung Phỉ dụ dỗ.
Đới Lâm cũng là người thích tám chuyện, bị dụ dỗ hai câu, lập trường liền lung lay. Cô ngẫm nghĩ thấy Dung Phỉ nói cũng có lý, bèn báo với đồng nghiệp một tiếng rồi đi theo.
Bên kho máu đang có không ít người vây quanh, bác sĩ, điều dưỡng đứng đầy trước cửa, người thì sợ hãi rụt vai, người khi lớn giọng hô hào thuyết vô thần dù ánh mắt cũng đầy vẻ lo sợ, nhưng không một ai chịu vào trong xem xét. Trên đất có một hộ lý trung niên đang ôm bả vai run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hai mắt dại ra, chắc hẳn là người bị dọa đến ngất xỉu trong lời đồn.
Đới Lâm vừa thấy khung cảnh náo nhiệt liền sung sướng túm Dung Phỉ chen vào đám đông.
Dựa vào dáng vóc nhỏ bé, hai người nhanh chóng len được tới trước mặt nữ hộ lý kia.
Lá gan Đới Lâm cũng lớn, chưa ai dám lại gần cửa, cô đã đẩy cửa thò đầu vào xem xét.
Cả đám người thấy cô như thế, dù miệng có la hét hay không, chân đều tự giác lùi về sau.
Dung Phỉ cười nhạo, khoác tay Đới Lâm, rướn cổ nhìn vào trong.
“Quỷ ở đâu? Sao chị không thấy?” Đới Lâm lầu bầu, đẩy mạnh cửa ra rồi bước vào.
Dung Phỉ vào theo, vừa liếc mắt liền thấy Thẩm Khiêm đang che ô đứng ở góc tường, trên mặt nhiễm nét cười. May thật, đúng là anh rồi, cơ thể đã đỡ trong suốt hơn hôm nọ, xem ra mấy ngày nay tình trạng của anh đã cải thiện không ít.
“May là anh ở đây, mấy hôm nay em lo muốn chết.” Dung Phỉ nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khiêm, mấp máy môi nói với anh.
Thẩm Khiêm hơi sửng sốt, sau đó liền bay đến trước mặt Dung Phỉ: “Sao em lại tới đây?”
“Muốn xác định xem có phải anh hay không, nếu không phải…” Dung Phỉ cắn môi dưới. Mấy ngày nay cô sốt ruột gần chết.
“Xin lỗi, để em phải lo lắng rồi.” Thẩm Khiêm cười dịu dàng, nét mặt vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn.
Dung Phỉ lắc đầu: “Chuyện của ba mẹ phiền anh quá.”
“Đứa ngốc.” Thẩm Khiêm cưng chiều xoa mặt Dung Phỉ: “Là việc anh nên làm mà.”
Khuôn mặt Dung Phỉ căng tràn niềm hạnh phúc, bỗng nhớ tới Trương Bình, cô lập tức nhíu mày: “Đúng rồi, hồi nãy em gặp Trương Bình ở cổng bệnh viện.”
“Anh biết.” Gã Trương Bình này vẫn chưa chịu bỏ ý định, hôm nay còn định ra tay với ba Dung, mẹ Dung, may mà anh cản lại kịp. Nhưng cũng vì chuyện này mà anh phải cần thêm máu: “Yên tâm đi, hẳn là hắn sẽ an phận trong một khoảng thời gian.” Cờ khóa hồn đã bị hủy mất một nửa, không ít quỷ hồn trong đó đã chạy thoát, nhiêu đây thôi cũng đủ để hắn bận rộn khá lâu rồi.
Đới Lâm đang nhìn ngó khắp nơi, vừa chớp mắt liền thấy dáng vẻ Dung Phỉ mắt đi mày lại với không khí, người nổi hết cả da gà.
“Phỉ Phỉ, xin em có tư xuân cũng nên lựa địa điểm có được không?” Đới Lâm nháy mắt, buông lời trêu ghẹo Dung Phỉ rồi bĩu môi, xoay người ra cửa: “Không có ma quỷ gì hết, cả một đám người tự mình dọa mình, nhát cáy.”
Dung Phỉ mặc kệ lời trêu ghẹo của Đới Lâm, hỏi Thẩm Khiêm: “Chừng nào anh ra ngoài?”
“Em về trước đi, tối nay anh tới tìm em.” Thẩm Khiêm hôn lên khóe môi Dung Phỉ.
Đới Lâm đã đi rồi, Dung Phỉ đâu thể ở lâu, cô ngắm nhìn Thẩm Khiêm lần nữa rồi xoay người chạy ra theo.
“Sao rồi? Có phát hiện được gì không?”
Hai người vừa bước ra, cả đám người liền bu tới. Có hai cô mở hàng, những người khác cũng xúm lại, thò đầu vào trong.
Đới Lâm lười trả lời, kéo Dung Phỉ đi thẳng qua đám người.
“Đã nói là xạo rồi, đi tốn công.” Đới Lâm quay đầu nhìn lại, nghẹn cười: “Bình thường cả đám ai cũng ra vẻ ta đây giỏi giang, kỳ thật tất cả đều nhát như thỏ đế.”
“Em chỉ muốn xác nhận lại cho chắc thôi.” Dung Phỉ nhún vai.
Đới Lâm bỗng cụng nhẹ một cái vào vai cô: “Này, lúc nãy em tư xuân thiệt hả?”
“Chị dâu.” Dung Phỉ hét lên.
“Nói thật thì dáng vẻ quái dị lúc nãy của em khiến chị dựng hết cả lông gà.” Đới Lâm thè lưỡi. Vừa quay người liền thấy dáng vẻ Dung Phỉ liếc mắt đưa tình, đẩy đưa với không khí, miệng thì ngập ngừng mấp máy, cô không sợ mới lạ.
“…Không phải chị gan lắm hay sao, ra là giả cả à?” Dung Phỉ tránh nặng tìm nhẹ, cười ha hả.
“Thế vừa nãy em làm vậy là có ý gì?” Đới Lâm bám riết không tha.
“Không có gì.” Dung Phỉ chun mũi: “Chị dâu, chị cứ bận việc đi, em phải quay lại chăm sóc ba mẹ.” Nói xong, không chờ Đới Lâm kịp phản ứng, Dung Phỉ đã chuồn mất.
Lúc Đới Lâm kịp nhận ra, Dung Phỉ đã khuất dạng. Cô bĩu môi, cũng chẳng thèm bám riết không buông, đi thẳng về khoa phụ sản.
Dung Phỉ đi quá nhanh, dừng lại mới phát hiện mình đi nhầm. Khoa nội trú nằm ở tòa nhà thứ ba, cô lại leo thẳng một hơi tới khoa khám bệnh trên lầu ba.
Đang định đi ngược trở xuống, cô lại phát hiện mình không tìm được cầu thang. Dung Phỉ há hốc mồm: Gì chứ, ở đây cũng lạc được sao? Nhưng cô nhớ rõ mình chưa đi được mấy bước mà?
Bệnh viện nhỏ, không có thang máy, Dung Phỉ không tìm được thang lầu, chỉ biết đứng ngơ ra. Đang là buổi chiều, cả hành lang không một bóng người, bệnh nhân không, bác sĩ cũng không luôn. Cô có muốn hỏi đường cũng chẳng biết hỏi ai.
Dung Phỉ không hề thấy lạ, chỉ nghĩ bác sĩ đều tụ tập tại kho máu hóng chuyện. Không tìm được ai để hỏi đường, cô chỉ có thể gọi điện kêu Dung Nguyệt tới đón mình.
Cố gắng đi tới đi lui thêm vài vòng, thật sự không còn cách nào khác, Dung Phỉ mới nhụt chí lấy di động ra, ai ngờ, điện thoại không có tín hiệu!
Khiếp, thật hả?!
Tí tách… tí tách…
Đang khi Dung Phỉ nổi nóng hận không thể đập vỡ di động, cuối hành lang bỗng vang lên tiếng nhỏ nước đầy quái dị, từng tiếng từng tiếng, như tiếng mưa rơi xuống nền đất, mỗi một tiếng đều vang vọng khắp hành lang yên tĩnh.
Dung Phỉ đờ người, lúc này mới chậm chạp nhận ra, hành lang này yên tĩnh đến mức bất bình thường, còn tiếng nước nhỏ giọt kia lại đang vọng tới từ sau lưng, ngày một sát lại gần mình.
Lúc này, Dung Phỉ mới ý thức được, đây không đơn giản chỉ là lạc đường, cô lại gặp quỷ rồi!
Dung Phỉ hít một hơi thật sâu, móc lá bùa trong người ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh phía sau, định chờ thứ đó tới gần sẽ đánh đòn phủ đầu, trực tiếp dùng bùa đánh bay nó.
Tiếng động kia cách cô chừng vài bước thì dừng lại.
Dung Phỉ dựng thẳng sống lưng, khóe miệng run bần bật, trong lòng thầm nói: Tên quỷ kia, biết tao có bùa nên sợ rồi sao? Tao mặc kệ mày là quỷ gì, tao không sợ mày đâu!
“Dung Phỉ…”
Phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp.
Má ơi, còn biết tên, ai vậy?
Dung Phỉ mím chặt môi, muốn xoay người nhưng không dám.
“Chị đừng sợ, em không hại chị nữa đâu.” Như cảm nhận được nỗi sợ của cô, tên quỷ kia an ủi.
Nữa? Con quỷ này còn từng làm hại mình?
Dung Phỉ cố gắng lục tìm trong trí nhớ.
“Em là Tiết Khải.” Vừa dứt lời, một trận gió lạnh nổi lên, Tiết Khải bay tới trước mặt Dung Phỉ. Khác với lần dùng ý niệm tới tìm Dung Phỉ, hình tượng lúc này khá là bình thường, chỉ có điều, khắp người đều sũng nước.
Dung Phỉ sợ hãi lùi về sau vài bước, tay nắm chặt lá bùa như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất: “Cậu, cậu, cậu là con trai của ông chủ nhà nghỉ ở đầu cầu, nhảy cầu tự… tự sát…”
“Chị đừng sợ.” Tiết Khải thấy dáng vẻ sợ đến tái mặt của Dung Phỉ, thở dài lui về sau vài bước để giữ khoảng cách: “Em chỉ giúp Thẩm Khiêm bảo vệ chị. Thẩm Khiêm phá hư cờ khóa hồn của Lương Cảnh Thần, rất nhiều quỷ sát đã thoát ra ngoài, chị có thể chất dụ quỷ, anh ta sợ chị gặp nguy hiểm nên mới nhờ em âm thầm bảo hộ chị và người nhà.”
Tình huống đột ngột chuyển biến khiến Dung Phỉ trở tay không kịp: “Cậu… Thẩm Khiêm?”
“Ngay từ đầu em cũng bị nhốt trong cờ khóa hồn, là Thẩm Khiêm cứu em ra. Anh ta còn hứa chỉ cần em làm hộ pháp giúp anh ta, chờ anh ta khỏe lại sẽ tìm cao nhân siêu độ cho em, còn…” Thẩm Khiêm ấp úng trợn mắt: “Còn đồng ý cho em cơ hội để bày tỏ tâm ý của mình với chị. Dung Phỉ, em thích chị.”
“Hả?” Dung Phỉ khóc không ra nước mắt. Sao vận đào hoa của mình toàn là quỷ thế này? Má ơi, chết mất thôi!
“Có một lần chị tới kho dọn hàng, em liền để ý chị, có thể xem là nhất kiến chung tình.” Tiết Khải ngượng ngùng: “Vốn dĩ, em rất không cam lòng, nghĩ rằng chị chết rồi thì chúng ta có thể bên nhau. Nhưng giờ em đã thông suốt, hơn nữa, em không phải đối thủ của Thẩm Khiêm, bại bởi anh ta em tâm phục khẩu phục. Chúc hai người hạnh phúc.”
“Thế sao cậu lại nhốt tôi ở đây?” Được quỷ tỏ tình, Dung Phỉ sợ chết khiếp, vội nói sang chuyện khác.
“Bà điên kia đang chờ chị ở lối vào khoa nội trú.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiết Khải hơi trầm xuống: “Cứ từ từ, lát nữa em đưa chị qua.”
“Bà điên? Chờ tôi?” Dung Phỉ ngạc nhiên, cô không có chút liên quan nào với bà điên đó, nhưng sao bà ta cứ bám lấy cô không buông?
“Bà cô bán cá cãi nhau với chị lúc trước chính là con dâu của bà ta. Bà ta thấy tụi chị cãi nhau liền ghi hận, hơn nữa lúc đó chị quay đầu lại, sát khí của mèo đen ám lên người chị, thế là bà ta liền nhận định chị là người khi dễ con dâu của bà ta, đồng thời cũng là hung thủ giết mèo, vậy nên bà ta mới một mực đeo bám chửi rủa chị.” Tiết Khải giải thích cặn kẽ xong, bỗng nhíu đầu mày: “Hai ngày trước bà điên đó lên cơn, xách theo đòn gánh đánh một giáo viên dạy học, hôm nay lại cầm theo dao phay đến tìm chị, em sợ bà ta làm chị bị thương nên mới dẫn chị tới đây.”
“Gì chứ, chuyện này chị oan còn hơn Đậu Nga nữa!!” Tưởng tượng dáng vẻ bà điên kia cầm dao phay, Dung Phỉ rùng mình, bỗng thấy Tiết Khải thuận mắt hơn rất nhiều: “Thể chất hút quỷ đã thảm lắm rồi, giờ lại còn hút cả người điên, có cần phải xui đến thế không? Người điên giết người không phạm pháp, nếu hôm nào đó bị chém thiệt, muốn kêu oan cũng không được!”
“Chị đừng lo, hôm nay Thẩm Khiêm có thể xuất quan, bà điên kia không làm gì được chị đâu.”
Tiết Khải vừa dứt lời, bên tai bỗng vang lên từng hồi chuông. Cậu khựng người, tiếp đó sắc mặt liền biến đổi.
“Này, cậu…” Dung Phỉ vừa mới ổn định được tinh thần, thấy sắc mặt cậu ta biến đổi, người cũng căng thẳng theo.
Tiết Khải không còn hơi sức để trả lời Dung Phỉ, chỉ lo ôm đầu quỳ rạp xuống đất, thỉnh thoảng lại rít lên một tiếng ghê người, như đang phải chịu đựng thứ gì đó đau đớn lắm.
“Cậu, cậu không sao chứ?” Dung Phỉ vừa dứt lời, Tiết Khải bỗng trừng mắt khiến cô giật nảy mình.
“Chuông, chuông gọi hồn!” Tiết Khải trừng mắt với Dung Phỉ, tiếp đó liền nhắm chặt mắt, theo từng hồi chuông dồn dập, sắc mặt cậu ta cũng ngày càng dữ tợn, miệng không ngừng kêu gào, tự thôi miên chính mình: “Mình không muốn bị khống chế, sẽ không bị khống chế, không bị khống chế… Dung Phỉ, mau gọi Thẩm Khiêm, em, em không chịu được! A…”
Dáng vẻ của Tiết Khải khiến Dung Phỉ hoảng hồn, tay cầm bùa định dán vào người cậu, nghe cậu nói thế thì vội rụt tay về. Gọi Thẩm Khiêm, gọi Thẩm Khiêm, nhưng phải gọi kiểu gì? Anh đang ở kho máu, sao nghe được?
Kệ, cứ gọi đi!
“Thẩm Khiêm! Thẩm Khiêm! Thẩm Khiêm!”