Ồn quá…
Dung Phỉ cảm thấy màn đen ẩn hiện trước mắt khiến cô thấy rất phiền, âm thanh cãi vã ỏm tỏi như mũi dùi đâm thẳng vào màng tai, dù cố nhắm chặt mắt thì đầu vẫn đau như búa bổ.
“Hôm nay giá nào con cũng phải đi!” Giọng nam thô kệch thét lớn khiến cả mảng da đầu Dung Phỉ như tê dại: “Thiếu soái chịu để mắt đến con là phúc ba đời của con. Con có biết có bao nhiêu cô gái tranh đến sứt đầu mẻ trán chỉ để làm vợ của thiếu soái không mà lại đi cãi lời ba? Thẩm Khiêm có gì tốt, hả? Sao con cứ khăng khăng muốn chọn thằng đó? Nó chỉ là con hát! Cái thứ đàn ông thấp hèn, nam không ra nam nữ không ra nữ, lấy tiền để lên giường với đám quý bà giàu có!”
“Ba!” Giọng nói nghẹn ngào của một cô gái vang lên: “Con không cho phép ba nói Thẩm Khiêm như thế!”
Ai? Ai đang chửi Thẩm Khiêm?
Chói tai quá! Gì mà con hát, rồi còn thấp hèn, nam không ra nam nữ không ra nữ… Nghe Thẩm Khiêm bị người khác lăng mạ chửi rủa như thế, Dung Phỉ nổi máu sung thiên, hận không thể cầm cây búa của ba Dung đập chết tên khốn đó. Tiếc là cảnh tượng trước mắt cô cứ mơ mơ hồ hồ, toàn một màu đen, đầu cô thì váng vất, không nhìn được cái gì cả.
Chát!
Một tiếng động lớn xé toang màn đêm trước mắt Dung Phỉ, để lộ khung cảnh của một thư phòng với bầu không khí ngập tràn mùi thuốc súng. Lương Phỉ ôm mặt, quyết không lùi bước nhìn chằm chằm ông chú trung niên đang tức đến thở không ra hơi đối diện. Ông chú đó có mái đầu hói, bụng phệ, mặc quân trang, mỗi nhịp thở ra, cái bụng núng nính của ông lại phập phồng lên xuống.
Ra là cô đang nằm mơ.
Vừa thấy Lương Phỉ, Dung Phỉ liền đoán ngay được tình trạng hiện tại của mình. Cô gái đó là Lương Phỉ, có vẻ ngoài giống hệt cô; ông chú này cô cũng từng thấy trong một lần mơ về sân khấu kịch của Thẩm Khiêm. Lúc ấy, ông ta ngồi cạnh Lương Phỉ… Ờm, hình như lúc đó cạnh ông còn có một quân nhân trẻ tuổi, mặt lạnh như tiền.
Dung Phỉ chưa từng một lần thắc mắc tại sao cứ bước vào giấc mơ là cô lại nhớ rõ đến từng chi tiết, lúc tỉnh thì lại quên sạch sành sanh. Nhưng lúc này đây, câu hỏi ấy bắt đầu hiện lên trong đầu. Cô biết hết những nhân vật trong mơ, nhớ rõ từng cảnh vật trong mơ, tại sao lúc tỉnh dậy lại không nhớ.
Cô nhíu mày suy tư. Đúng vậy, sao lại thế?
Đôi khi giấc mơ là thứ rất thần kỳ. Tuy lúc mơ vẫn có ý thức, nhưng lại không cùng hệ quy chiếu với thế giới bên ngoài.
Chuyện này cũng thường xảy ra, rất nhiều người đều từng gặp phải.
Dung Phỉ gật đầu, sau khi tìm được cho mình lời giải thích hợp lý thì không lăn tăn nữa, nâng mắt tiếp tục quan sát. Ừm, kể ra thì chuyện này cũng vui, cứ như đang xem phim truyền hình, còn là phim đề tài dân quốc. Điều duy nhất cô thấy không thoải mái là cái tát kia như đánh thẳng vào mặt mình, vừa đau vừa rát, trong lòng cũng bất chợt bùng lên nỗi uất ức.
“Thiếu soái thì giỏi lắm sao? Lương Phỉ con không ham! Ai thích thì người đó gả đi, con không gả!” Lương Phỉ mím môi, tay ôm mặt, mắt đỏ lên, gân cổ cãi lại ông.
“Tao phải đánh chết đứa con gái khốn khiếp này!” Ông chú kia cũng sôi máu, vớ cái nghiên mực lên định đập.
“Có đánh chết con cũng vậy thôi! Con chỉ thích một mình Thẩm Khiêm, không ai cản được con lấy Thẩm Khiêm đâu!” Lương Phỉ không chịu lùi bước, trừng mắt nhìn thẳng vào ông.
“Con con con…” Tay cầm nghiên mực của ông chú run lên, nghiến răng nghiến lợi nhưng không nỡ đập xuống.
Thấy ông nương tay, Lương Phỉ cũng mềm giọng, bắt đầu giở bài tình thân, đau khổ cầu xin: “Ba, ba chiều theo con gái đi, con thật sự rất yêu Thẩm Khiêm, tụi con đã có con…”
“Một con hát, yêu cái khỉ gì!” Ông chú cắt ngang lời Dung Phỉ: “Hôn sự của con và thiếu soái là do lão tư lệnh định ra, là vinh dự ba con phải liều mình chắn đạn cho người ta để đổi về. Không muốn vinh hoa phú quý với thiếu soái lại nằng nặc đòi gả cho một con hát, ba thấy não con bị úng rồi! Uổng công ba bỏ tiền cho con đi du học, cái tốt không học lại học đầy thói xấu, uống vài ngụm nước tây dương về liền bắt đầu giở giọng đòi nhân quyền với ba. Con nghĩ cánh mình cứng cáp rồi, ông đây không làm gì được con? Hôn sự với thiếu soái không thể từ chối, con muốn hay không cũng phải gả! Về phòng trang điểm lại cho tươm tất đi, hôm nay là sinh nhật của thiếu soái, cũng là ngày tuyên bố hôn sự của hai đứa, đừng có làm mất mặt ba!”
“Tụi con đã có con với nhau rồi. Ba, con gái đã có thai với người khác lại đi gả cho thiếu soái, sao ba không tự ngẫm lại xem anh ta có đồng ý không? Anh ta mà biết chuyện thì chúng ta chết chắc. Ba làm vậy chẳng những đẩy con gái vào hố lửa mà còn tự dẫn lửa vào người nữa đó!” Lương Phỉ tức đến run người.
“Con?” Ông hừ lạnh: “Ai thừa nhận? Con của con hát kia thì cũng là thứ thấp hèn thôi. Cảnh Thần, đi mời bác sĩ Vương tới nhà, lập tức làm giải phẫu nạo thai cho tiểu thư, không, không thể mời bác sĩ, chẳng may rơi vào tai thiếu soái thì toi. Đúng, đến tiệm thuốc bắc, đến tiệm thuốc bốc thang thuốc sẩy thai cho tiểu thư. Lương gia chúng ta sẽ không thừa nhận thứ con hoang này, cũng không đời nào chấp nhận con hát đó!”
“Ba! Con đang mang thai cháu ngoại của ba đó, sao ba có thể làm thế?!” Nước mắt Lương Phỉ lăn dài trên má, mặt tức đến trắng bệnh, cả người run lên từng đợt. Phẫn uất và tuyệt vọng gần như đã đẩy thần kinh cô lên đến cực hạn.
“Thử hét thêm tiếng nữa với tao xem, tao bắn chết thằng khốn Thẩm Khiêm đó liền!” Máu nóng sung thiên, nghiên mực trên tay văng ra. Đầu không nỡ đập, ông liền đập vào đầu gối cô.
Lương Phỉ ngã ngồi trên đất.
“Mày có giỏi thì đi thử xem? Đi!” Thấy nét mặt dù chết cũng không khuất phục của Lương Phỉ, ông tức đến mức trán nổi gân xanh: “Cảnh Thần, đưa tiểu thư về phòng rồi mau chóng đi bốc thuốc sảy thai!”
Ngón tay ông lia đến cạnh cửa, lúc này Dung Phỉ mới phát hiện chỗ đó còn có một thanh niên mặc trường sam màu tro đang đứng, tướng mạo tuấn tú, chỉ có đôi mắt là khiến người khác phải rùng mình.
“Ba, ba không thể làm vậy, ba không thể làm thế với con được!” Lương Phỉ khóc nấc từng tiếng, bò tới muốn ôm chặt chân ông lại bị ông né ra. Cô hoảng loạn quay sang cầu cứu chàng trai đứng cạnh cửa: “Cảnh Thần, Cảnh Thần, cậu giúp tôi đi, giúp tôi khuyên ba đi!”
“Tiểu thư, cô đừng trách lão gia, ông chỉ muốn tốt cho cô thôi.” Anh ta bước tới, không phải để khuyên mà theo lệnh của ông chú kéo Lương Phỉ lên, dẫn ra khỏi thư phòng.
Dung Phỉ trơ mắt nhìn Lương Phỉ bị nhốt vào phòng, cuống đến đỏ mắt. Nhưng cô chỉ là người ngoài, có đau lòng cũng chả làm gì được. Lý trí cố tách bạch mình khỏi đó nhưng tình cảm lại thôi thúc mình cứu Lương Phỉ, dù cho tất cả đều là mơ, cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
“Thả con ra! Ba, con là con gái của ba mà, sao ba có thể đối xử với con như thế! Thả con ra! Con muốn ra ngoài!” Lương Phỉ bị nhốt trong phòng, gõ cửa liên hồi. Nhưng tiếng mở cửa cô trông chờ không hề vang lên mà chỉ có những tiếng bước chân xa dần: “Lương Cảnh Thần, anh là tên khốn nuôi ong tay áo! Tiểu nhân! Anh tưởng mình là con nuôi của ba tôi sao, anh chỉ là con chó được ông ấy nhặt về! Lương Cảnh Thần, tên khốn! Thả tôi ra, thả tôi ra…!” Khóc la mệt rồi, Lương Phỉ dựa vào cửa trượt xuống đất, mắt dại ra nhìn tán cây lay động ngoài cửa sổ. Nhưng ý chí chiến đấu trong cô vẫn còn, hai mắt đẫm lệ, trong mắt toát lên sự phẫn nộ, không cam lòng và quyết tâm.
Dung Phỉ đứng cạnh sốt ruột chạy tới cửa sổ nhìn xuống. Nhà họ Lương là một khu biệt thự có sân vườn, ở đây là lầu hai, tuy không thấp nhưng muốn ra được thì vẫn có cách. Cộng thêm cửa sổ phòng này nằm đối diện cổng sau của biệt thự, lúc này không có ai, trốn ra sẽ không bị phát hiện. Tuy hơi mạo hiểm nhưng còn hơn bị nhốt ở đây chờ người khác tới hãm hại.
Dung Phỉ không ngừng quơ tay múa chân chỉ vào cửa sổ, muốn Lương Phỉ nhìn sang phía này nhưng cô vẫn một mực ngồi đờ đẫn dưới đất. Quả thật là hoàng để không vội thái giám vội.
Hồi lâu sau, như nghe được tiếng lòng của cô, cuối cùng Lương Phỉ cũng chống người đứng dậy, chạy đến cửa sổ nhìn xuống, cắn môi suy tư. Lát sau, cô xoay người tháo ga giường và vỏ chăn ra, mở ngăn tủ lấy kéo.
Dung Phỉ thở nhẹ ra một hơi, có vẻ đã ổn rồi.
Lương Phỉ nhanh tay cắt ga giường và vỏ chăn thành sợi dài, cột lại với nhau cho thật chắc rồi cột một đầu vào chân giường, đầu còn lại ném ra ngoài cửa sổ, cũng buộc thêm vài vòng quanh eo cho chắc rồi đeo túi xách, chân không trèo qua cửa sổ, nắm chặt dây vải leo xuống.
Dung Phỉ nhìn mà há hốc cả mồm. Cô gái này coi vậy mà gan ghê.
Lúc đáp xuống đất, Lương Phỉ mất đà, loạng choạng, may nhờ tay vẫn nắm chặt dây vải không thì đã té nhào xuống đất. Cô tranh thủ lúc không có ai, mở cửa chạy đi.
Dung Phỉ không hiểu sao mình cơ thể mình lại vô thức bám theo Lương Phỉ.
Lương Phỉ đi chân không, lòng bàn chân bị đá sỏi trên đường cứa rướm máu, lại phải chạy nhanh nên đầu móng chân còn gãy mất vài cái, nhưng cô vẫn cắn chặt răng, cố chạy một mạch, thậm chí còn không dám dừng lại để thở dốc. Ra tới đường lớn, cô chặn một chiếc xe kéo để tới nhà ga.
Lương Phỉ ăn mặc chỉnh tề nhưng do đi chân trần nên dù nhà ga vắng người vẫn có không ít cặp mắt săm soi. Cô không quan tâm, chỉ lo mua vé rồi nhanh chóng vào sân ga.
Cô kiễng chân ngóng chờ xe lửa tới, lòng thấp thỏm không yên, cứ sợ sẽ bị bắt về.
Cuối cùng, tiếng còi ‘tu tu’ cô ngóng trông cũng tới, Lương Phỉ mừng rớt nước mắt, cảm giác như được gặp lại mẹ ruột của mình.
Tận đến khi xe lửa lăn bánh, trái tim lơ lửng của cô mới về lại chỗ cũ. Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua cửa sổ, Lương Phỉ cắn chặt môi dưới, cố ngăn mình bật khóc thành tiếng.
Tuy đã bỏ trốn thành công nhưng sao có thể không buồn được chứ. Đó là ba ruột của cô, là người ba yêu thương cô từ nhỏ đến lớn, lại cũng là người tàn nhẫn với cô nhất.
“Bé cưng, mẹ sẽ bảo vệ con. Chúng ta an toàn rồi, mẹ dẫn con đi tìm ba.” Lương Phỉ vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng hơi cong nhưng nước mắt lại lăn dài trên má.
Lúc đến được đại viện Thẩm gia, trời đã tối đen, cả ngày Lương Phỉ chưa được ăn gì, để chân trần đi xa như thế, vết thương đã chồng chất, mỗi bước đi đều loạng choạng, run rẩy, nhưng vừa thấy được cổng lớn Thẩm gia, mặt liền toát lên ý cười.
Sau khi gõ vài cái, cửa lớn liền mở ra. Người mở cửa là thím Toàn, thấy dáng vẻ thê thảm, chật vật của Lương Phỉ, cả nửa ngày vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Ôi, Lương tiểu thư, cô sao thế? Mau, mau vào đi! Á, sao cô không mang giày, hành hạ đôi chân mình như thế?” Bà vừa nói vừa dẫn Lương Phỉ vào trong.
Lương Phỉ im lặng theo sau thím Toàn: “Thím Toàn, Thẩm Khiêm có nhà không?”
“Có có, vừa đi diễn về, đang thay quần áo trong phòng.” Trong lúc nói chuyện, thím Toàn dẫn cô tới trước cửa phòng Thẩm Khiêm, gõ gõ: “Ông chủ Thẩm, Lương tiểu thư tới.”
Thím Toàn vừa dứt lời, Thẩm Khiêm liền mở cửa.
“Tiểu Phỉ, em…” Thấy dáng vẻ chật vật của Lương Phỉ, mặt anh đầy vẻ khiếp sợ.
“Thẩm Khiêm…” Tinh thần Lương Phỉ sụp đổ trong nháy mắt. Cô nhào ngay vào lòng anh, nhỏ giọng thút thít: “Thẩm Khiêm, chúng ta bỏ trốn đi.”
Thẩm Khiêm không vội nói chuyện, chỉ lo ôm Lương Phỉ vào phòng: “Chân em bị thương rồi. Thím Toàn, phiền thím lấy cho tôi thau nước ấm.”
“À à, được, tôi đi ngay!” Thím Toàn đáp lời, vội chạy đi lấy nước ấm.
Thẩm Khiêm không cần thím Toàn hầu hạ. Anh nhận lấy thau nước, ngồi xổm xuống rửa chân cho Lương Phỉ. Nhìn những vết thương và vết máu khô trên chân cô, tim anh như thắt lại. Anh không hỏi gì, chỉ yên lặng rửa sạch chân, xử lý vết thương cho cô.
Dung Phỉ đứng cạnh quan sát, nhìn Thẩm Khiêm rửa chân cho Lương Phỉ, dịu dàng thoa thuốc cho cô, tự cười như một con ngốc. Dù sự dịu dàng đó dành hết cho Lương Phỉ nhưng trong cô lại trào dâng niềm hạnh phúc vô biên.
“Không phải đã thống nhất là chờ anh tới nhà cầu hôn em sao?” Băng bó chân cho Lương Phỉ xong, Thẩm Khiêm ôm cô ngồi lên giường, đau lòng vuốt ve hai má cô.
“Em không chờ được, Thẩm Khiêm. Ba em muốn em đính hôn với Kỷ Phàn, còn kêu Lương Cảnh Thần mua thuốc, muốn giết con của chúng ta. Em bị họ nhốt lại, phải chui cửa sổ trốn ra.” Lương Phỉ nước mắt lưng tròng kéo tay Thẩm Khiêm: “Ba em sẽ tới đây nhanh thôi, Thẩm Khiêm, dẫn em đi đi, chúng ta bỏ trốn, đi tới nơi họ không thể tìm ra, có được không?”
“Được” Thẩm Khiêm đau lòng ôm chặt Lương Phỉ, vuốt tóc cô.
“Nhưng mà…” Lương Phỉ giãy khỏi cái ôm của anh, ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt có chút do dự: “Nếu anh đi cùng em, sẽ… không thể hát hí khúc nữa. Những thành tựu anh có được hiện tại, sự nghiệp của anh, lý tưởng, khát vọng của anh…”
“Anh có em và con là đủ rồi.” Thẩm Khiêm ghì chặt cô vào lòng, cười dịu dàng như nước.
Lương Phỉ an tâm nhắm mắt, dựa vào lòng anh: “Thẩm Khiêm, cám ơn anh.”
“Bé ngốc.” Thẩm Khiêm xoa nhẹ mái tóc Lương Phỉ, cười mắng: “Chưa ăn gì đúng không, đói bụng chưa? Anh kêu thím Toàn làm gì đó đưa tới.”
“Ừ” Lương Phỉ vuốt bụng, gật đầu: “Em thì không sao, nhưng đừng để bảo bối của chúng ta bị đói.”
Thẩm Khiêm cười lắc đầu, đỡ cô nằm xuống, đắp kín chăn cho cô: “Em nằm nghỉ một lát đi, anh đi rồi về ngay.”
“Ừ” Lương Phỉ mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Dung Phỉ cũng yên lòng, miệng lẩm bẩm: “Bỏ trốn cũng tốt, cố gắng đừng để lão già biến thái kia bắt được, có thể cùng nhau trải qua cuộc sống gia đình yên ổn hạnh phúc là mừng rồi.”
Còn chưa nói xong, Thẩm Khiêm đã bước tới, đi xuyên qua người mình. Cơn đau thấu tim kéo tới, cô hoảng sợ hét lên một tiếng, tiếp đó, cơ thể liền bị sức mạnh kỳ lạ nào đó cuốn vào một vòng xoáy màu đen.
Lúc tỉnh lại, cả người Dung Phỉ mướt mồ hôi. Cô ngước nhìn khuôn mặt thân quen của Thẩm Khiêm và cả khuôn mặt đang lo lắng của Tăng đạo sĩ.
Trời đã ngã về chiều, trong phòng hơi tối, chỉ có đốm lửa đỏ lập lòe từ điếu thuốc của Tăng đạo sĩ.
Nhìn một vòng quanh căn phòng u ám, Dung Phỉ ngơ ngác: “Đây là đâu?”
Thuốc lá trên tay Tăng đạo sĩ xém rớt: “Ôi, chẳng lẽ hoảng hồn còn kèm mất trí nhớ?”
“Cháu biết bác là bác Tăng.” Dung Phỉ bất lực liếc xéo Tăng đạo sĩ, huyệt Thái Dương nhảy liên tục khiến mắt cô mờ đi. Lát sau khi mắt đã dần thích ứng, mọi thứ mới dần rõ hơn: “Chúng ta còn đang ở tứ hợp viện hả?” Cô nhận ra mình đang được Thẩm Khiêm ôm trong ngực.
“Tiểu Phỉ, còn khó chịu không, đầu còn đau không, còn ngực thì sao?” Thấy cuối cùng cô cũng tỉnh, Thẩm Khiêm thở nhẹ ra một hơi, căng thẳng hỏi han tình hình Dung Phỉ.
“Hai bên Thái Dương đau quá.”
Dung Phỉ nâng tay định xoa thì Thẩm Khiêm đã đè tay cô lại, dịu dàng mát xa giúp cô.
“Lực như này được chưa? Thấy đỡ đau hơn không?” Thấy Dung Phỉ thả chậm nhịp thở, mấy đầu ngón tay của Thẩm Khiêm mơ hồ lóe lên tia sáng, tăng thêm chút pháp lực.
“Ừ” Dung Phỉ định gật đầu, nhưng cơn hoa mắt lại kéo tới, mấy hình ảnh lập lòe lướt qua trong đầu: “Thẩm Khiêm, em mơ thấy anh rửa chân cho người ta, còn… đồng ý bỏ trốn, ừ… hình như, có nhắc tới con nữa.”
Động tác mát xa của Thẩm Khiêm khựng lại: “Trong mơ đều là giả, đừng nghĩ nhiều, không thôi lát nữa lại la đau.”
Dung Phỉ ngẩn ngơ trừng mắt, không lên tiếng.
Trong lúc họ nói chuyện, Tăng đạo sĩ đã tới quán trà kế bên xin chén nước, pha bùa an thần trở lại.
“Nhóc Phỉ, mau uống nước bùa này vào rồi chúng ta về nhà, trễ lắm rồi.”
Dung Phỉ nhìn chén nước bùa với vẻ ghét bỏ: “Gì thế này? Đang yên đang lành sao cháu phải uống thứ này?”
“Không phải cháu bị hoảng hồn sao?” Tăng đạo sĩ dí chén nước tới trước mặt cô: “Đừng cằn nhằn nữa, mau uống đi.”
Hoảng hồn?
Dung Phỉ nhìn chằm chằm chén nước, ký ức lúc trước chợt ùa về như thác đổ, trong đầu hiện lên cảnh tượng Thẩm Khiêm tàn bạo nắm lấy ruột người khác, tay đầy máu, đôi mắt cuồng loạn, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn…
Dung Phỉ ngẩn ra, cả người cứng ngắc.
Thẩm Khiêm đang mát xa hai bên Thái Dương, cảm nhận được sự thay đổi của cô, lòng chùng xuống.
Tăng đạo sĩ biết mình lại vừa gây họa. Cái miệng ăn mắm ăn muối, toàn nói mấy thứ linh tinh, đang yên lành, giờ hỏng cả rồi. Đều tại mình gợi lại trí nhớ của Dung Phỉ.
“Ặc, nhóc Phỉ, chuyện này cũng đâu thể trách Thẩm Khiêm được đúng không?” Tăng đạo sĩ ngượng ngùng nhìn Thẩm Khiêm, cố gắng sửa sai: “Cháu xem, ai cũng có lúc điên tới mức muốn giết người phóng hỏa, huống chi là quỷ. Cậu ta chỉ là giận quá, với lại cũng đã dừng lại kịp lúc, chưa có hại đến mạng người.”
Hồi lâu sau, cơ thể Dung Phỉ mới dần thả lỏng trở lại. Cô không nhận chén nước bùa của Tăng đạo sĩ, cũng không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi đó, mắt nhìn xa xăm.
“Tiểu Phỉ…” Thẩm Khiêm ngừng động tác mát xa lại, do dự ôm cô vào lòng, vừa đau lòng vừa tự trách: “Xin lỗi, đều tại anh, anh không khống chế được cảm xúc của mình, anh, anh không nên làm em sợ. Đừng lơ anh.”
Tăng đạo sĩ thấy Dung Phỉ vẫn không nói tiếng nào, đưa chén nước bùa lên: “Uống nước bùa đi cho bình tĩnh lại.”
“Bác Tăng, cháu không sao.” Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới lắc đầu, đưa tay đẩy chén nước bùa ra: “Cháu cũng không trách Thẩm Khiêm, chỉ là… hình ảnh lúc đó máu me quá, cháu hơi bị ám ảnh.”
Cô chịu lên tiếng, Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ thoáng yên tâm.
“Có không sao thì cũng nên uống hết đi, dù sao cũng là tấm lòng của đạo trưởng.” Nghe Dung Phỉ nói không trách mình, cũng không sợ đến hoảng hồn, khuôn mặt căng cứng cả buổi của Thẩm Khiêm mới có được chút ý cười.
Dung Phỉ gật nhẹ đầu, nhận lấy cái chén. Người cô lúc này toàn mồ hôi, gió lạnh vừa thổi tới, cô liền rùng mình.
“Lạnh?” Thẩm Khiêm vội ôm chặt lấy cô, nhưng cơ thể của anh vốn đã lạnh như băng, đừng nói ủ ấm, căn bản chính là lạnh chồng thêm lạnh.
Dung Phỉ rụt cổ, nhưng không lùi khỏi cái ôm của anh: “Tối rồi, chúng ta tranh thủ về thôi.”
“Được.” Thẩm Khiêm gật đầu, đỡ cô xuống giường.
Sắp ra tới cửa thì Dung Phỉ đột ngột dừng bước, hai mày cau lại như đang nghĩ chuyện gì đó.
“Sao thế?” Thẩm Khiêm dừng theo.
“Lương Cảnh Thần… Là do em mơ hay em thực sự nghe được cái tên đó?” Dung Phỉ hoang mang, lẫn lộn giữa thực và mơ.
Tăng đạo sĩ ở phía sau thúc giục: “Haizz, quan tâm hắn là thực hay mơ làm gì, không phải chỉ là cái tên thôi sao? Đừng ngơ ra nữa, cháu đã đi cả ngày rồi, trời đã tối đen, cháu còn không về thì ba mẹ cháu sẽ nóng ruột mất. Mau đi mau đi, có gì về nhà rồi nói!”
Quả đúng như lời Tăng đạo sĩ nói, Dung Phỉ đã đi cả ngày, di động không mang, người lại không biết ở đâu, tối mịt vẫn chưa thấy về, cả nhà đều đang lo đến cuống cuồng.
Lúc về tới nhà, cha mẹ đã ra ngoài, chỉ còn mỗi Dung Nguyệt.
Còn chưa kịp lên tiếng, Dung Nguyệt đã kích động túm chặt tay cô: “Chị, cuối cùng chị cũng về rồi, ba mẹ đều lo đến phát điên, vừa sập tối đã ra ngoài tìm chị!”
“Ba mẹ tìm chị? Bọn họ đi đâu tìm chị?” Dung Phỉ sửng sốt.
“Không ai biết chị đi đâu, ba mẹ nóng ruột không ngồi yên được, phải đi tìm xung quanh, sợ chị gặp chuyện không may!” Dung Nguyệt tức giận trừng mắt liếc Dung Phỉ: “Chị nữa, đi đâu cũng không nói một tiếng, toàn khiến người khác lo lắng!”
Vừa mắng vừa lấy di động gọi cho ba Dung mẹ Dung, nhưng chưa kịp mở miệng nói chị đã về, đầu kia điện thoại đã vang lên tiếng thét chói tai của mẹ Dung.
“Mẹ! Mẹ! Mẹ sao thế?!” Dung Nguyệt hoảng sợ, tay run lên, cuống cuồng: “Mẹ nói gì đi, bên mẹ có chuyện gì thế?”
Dung Nguyệt gọi cả buổi vẫn không thấy mẹ Dung trả lời, chỉ toàn nghe tiếng bà la hét gọi tên ba Dung, giọng khàn cả đi, có thể thấy được bà đang cực kỳ hoảng loạn.
“Mẹ bị sao thế?” Dung Phỉ cũng cuống theo.
“Không biết, hình như hai người họ xảy ra chuyện gì rồi!” Dung Nguyệt đẩy mạnh Dung Phỉ ra: “Đều tại chị, khi không lại chạy lung tung làm gì hả? Ba mẹ mà có chuyện gì, em sẽ không tha cho chị đâu!” Cô gấp đến mức giày chưa kịp thay đã mang luôn dép lê chạy ra ngoài.
Dung Phỉ và Thẩm Khiêm liếc nhau, vội đuổi theo: “Biết ba mẹ đang ở đâu không?”
“Không biết! Tìm!” Dung Nguyệt mắt nhìn bốn phía, chân nam đá chân chiêu: “Chắc chắn là ba mẹ gặp chuyện gì rồi, huhuhu… Đều là lỗi của chị hết, tự nhiên chị đi lung tung làm gì?” Cô vừa chạy vừa khóc lóc, la mắng, tay run run cầm điện thoại muốn hỏi ba mẹ Dung đang ở đâu, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt, gọi lại thì không ai bắt máy. Cô tức tối gọi cho cảnh sát, nhưng hỏi đến cái gì cũng không biết.
Từ trước đến giờ Dung Nguyệt luôn là người bình tĩnh, cẩn trọng, giờ cô cuống lên, Dung Phỉ cũng cuống theo, vừa tự trách vừa lo lắng, tâm trạng căng thẳng, đầu đặc lại như tương, không nghĩ được cái gì cả, chỉ biết chạy lung tung theo Dung Nguyệt.
Lúc đến một ngã tư, Dung Nguyệt cản Dung Phỉ lại: “Chị tìm phía bên phố Sát Phòng với chỗ con đập đi, em sang phố Tiên Bà với khu phố mới.”
“Được, được!” Dung Phỉ bối rối gật đầu, gấp gáp chạy đi.
Thấy Dung Phỉ định lủi vô sân nhà người ta, Dung Nguyệt vội kéo cô lại: “Này, chị chạy vô sân nhà người ta làm gì? Lúc này rồi mà còn lạc đường, bỏ đi, chúng ta đi chung với nhau, không thôi lát nữa tìm được ba mẹ lại lạc mất chị!”
“Không sao!” Dung Phỉ áy náy rớt nước mắt, lắc đầu từ chối: “Cứ chia ra tìm đi, em yên tâm, chị chỉ hơi hoảng, không lạc đâu!” Nói xong, không đợi Dung Nguyệt trả lời, cô đã một mình chạy trước. Lần này cô không quẹo sai nữa, Thẩm Khiêm đã kịp thời nắm tay, dắt cô đi.
Dung Nguyệt không đủ sức để quan tâm cô, mẹ Dung hét lớn như thế chắc chắn là có chuyện gì rồi, việc cấp bách lúc này là mau chóng tìm được họ. Cô lo lắng dõi theo bóng dáng của Dung Phỉ rồi cắn răng quẹo sang phố Tiên Bà đi về hướng phố mới.
Trời thì tối, cả dãy phố cũ đều sơn màu đen, lại còn không có đèn đường, những phiến gạch lát bị chênh cứ nhô lên sụp xuống, Dung Phỉ cứ vấp miết, nếu không có Thẩm Khiêm, cô đã té đến bầm dập.
Thẩm Khiêm cũng sốt ruột, nếu không dắt theo Dung Phỉ, anh có thể tìm nhanh khắp trấn một lần. Nhưng anh không dám để cô lại một mình. Trong mắt anh, sự an toàn của Dung Phỉ được đặt lên hàng đầu, sau đó mới đến người khác.
“Tiểu Phỉ đừng gấp, ba mẹ không sao đâu.” Thấy Dung Phỉ gấp đến phát khóc, Thẩm Khiêm đau lòng không thôi, vừa dẫn cô đi về phía con đập vừa trấn an cảm xúc của cô: “Giờ họ đang gặp chuyện, mọi việc phải trông cậy hết vào hai chị em em. Em là chị, em nhất định phải giữ được bình tĩnh, có biết không?”
“Thẩm Khiêm, em rất sợ ba mẹ sẽ có chuyện.” Dung Phỉ vừa chạy vừa khóc, cô la lớn: “Ba! Mẹ! Con là Phỉ Phỉ, ba mẹ đang ở đâu, mau trả lời con đi!”
Khu vực chỗ con đập không lớn, hai người họ chạy đến tận chân cầu Phước Long vẫn không thấy ai.
Dung Phỉ vừa khóc vừa la, thời gian càng lâu, thần kinh cô càng bị đẩy lên đến cực hạn. Cô thở hổn hển, sức lực gần như cạn kiệt, nhưng cô không dám dừng lại.
Trước mặt chính là cầu Phước Long, ba mẹ không thể sang tận bên kia cầu, tìm không được, cô đành vòng lại tiếp tục tìm kiếm. Cô không đem theo di động, không biết tình hình bên phía Dung Nguyệt thế nào, đã tìm được họ chưa?
Đang chạy loanh quanh trên đường, cô bỗng bắt gặp mấy chiếc xe cảnh sát đang hú còi chạy về phía này.
Thấy xe cảnh sát, tim Dung Phỉ đập ‘thùng thùng’ như đánh trống.
Có chuyện!
Đang bàng hoàng thì chiếc xe cảnh sát chạy cuối cùng đỗ kịt lại ngay sát chân mình, cửa xe mở ra, Dung Nguyệt kéo tay cô: “Chị, mau lên đây!”
Dung Phỉ không kịp hỏi gì, bỏ tay Thẩm Khiêm ra rồi leo vào xe.
Thẩm Khiêm híp mắt nhìn theo hướng xe cảnh sát chạy đi rồi tăng tốc đuổi theo không chút chần chừ.
“Chúng ta đang đi đâu thế? Có tin của ba mẹ rồi hả?” Vừa lên xe, chưa kịp ngồi ổn, Dung Phỉ đã vội hỏi Dung Nguyệt.
“Hai phút sau khi em gọi điện báo cảnh sát thì cảnh sát nhận được tin nói bên kia cầu Phước Long có người gặp nạn, một nam một nữ cả người đầy máu nằm trong đống cỏ khô, được người trong thôn đi ngang phát hiện.” Dung Nguyệt nắm chặt tay Dung Phỉ, giọng run rẩy: “Em tìm quanh phố mới một vòng chẳng thấy ai, vừa thấy xe cảnh sát, em liền chặn lại. Mong là ba mẹ đã về nhà, đừng là bọn họ!”
Dung Phỉ khóc thất thanh, mặt xanh như tàu lá, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Không đâu, không đâu, chắc chắn không phải ba mẹ, biết đâu chốc nữa họ sẽ gọi điện báo đã về nhà rồi. Không phải họ đâu, chắc chắn không phải!”
Hai chị em hoang mang, lo sợ nắm chặt tay nhau, nếu không nhờ chút hy vọng cuối cùng còn sót lại chống đỡ, chắc họ đã suy sụp hoàn toàn.
“Chị, huhuhu… em sợ, em sợ…” Từ trước đến nay Dung Nguyệt luôn tỏ ra mạnh mẽ, giờ vừa khóc vừa kêu sợ, cả người run lên như thế khiến ai nấy đều đau lòng.
“Không sao, không sao đâu Tiểu Nguyệt, không phải ba mẹ đâu, không phải, Thẩm Khiêm đã đi xem tình hình trước rồi, không phải đâu.” Dung Phỉ cố mở to mắt để ngăn nước mắt chảy xuống. Phải bình tĩnh, không được hoảng! Thẩm Khiêm đã nói mình là chị, không thể mất bình tĩnh, chuyện còn chưa chắc chắn, không thể tự mình dọa mình được. Thẩm Khiêm nói không sao, nhất định sẽ không sao!
Xe cảnh sát chạy thẳng tới cầu Phước Long.
Nơi xảy ra chuyện là một đường nhỏ trong thôn, xe không vào được, phải đậu lại ven đường.
Cảnh sát đi trước dẫn đường, hai chị em nắm tay đi sát phía sau.
Trên tay các cô không có thứ gì để chiếu sáng, Dung Nguyệt bật đèn di động lên, ánh đèn lờ mờ chẳng soi được cái gì, nhưng có còn hơn không.
“Đường đất không dễ đi, hai em cẩn thận một chút, đừng để té xuống ruộng đó.”
Thấy hai chị em đi đứng loạng choạng, chị cảnh sát đi trước quay đầu dặn dò. Người này không ai xa lạ, đúng là Dư Thiến.
“Dạ, tụi em biết rồi, cảm ơn cảnh sát Dư.” Dung Phỉ gật đầu cảm ơn Dư Thiến.
Dư Thiến cười trấn an, cho mượn đèn pin: “Xài cái này đi, thị lực của chị khá tốt, trời tối, hai đứa cẩn thận một chút, đừng có hoảng, chưa biết chừng chỉ là trùng hợp, còn chưa chắc có phải ba mẹ hai đứa hay không mà.”
Dung Phỉ cắn môi gật đầu, không từ chối ý tốt của Dư Thiến, nhận lấy đèn pin.
Dựa theo địa điểm người báo án cung cấp, đoàn người men theo đường đất đi tới sườn núi.
Nơi xảy ra chuyện nằm trong khu đất hoang cạnh sườn núi. Mấy hôm trước nơi này vừa được dọn cỏ, cỏ khô chất thành từng đống đặt cạnh đường đi.
Xa xa thấy có rất nhiều thôn dân đang vây quanh đống cỏ khô, bàn luận gì đó rất sôi nổi.
Thẩm Khiêm nhẹ nhàng bước ra khỏi đám người, lướt tới cạnh Dung Phỉ, nắm chặt tay cô.
Dung Phỉ nắm lại tay anh, há miệng định hỏi nhưng ngại bên cạnh có người, chỉ có thể đưa mắt nhìn anh, hy vọng anh sẽ cho mình một câu trả lời.
Thẩm Khiêm không đáp lại cái nhìn của Dung Phỉ, cũng không lên tiếng, chỉ nắm tay cô đi theo phía sau mấy cảnh sát. Trời tối không nhìn rõ mặt, nhưng bầu không khí tĩnh lặng đủ khiến lòng người rét run.
“Chị…” Dung Nguyệt nhìn Dung Phỉ, nhỏ giọng: “Có phải anh rể đang ở cạnh chị không? Tình hình sao rồi? Có phải ba mẹ không?”
“Đã tới nơi rồi, qua đó nhìn thì biết.” Tay chân Dung Phỉ lạnh ngắt, từng chữ một thoát ra khỏi cái cổ họng khô khốc.
Nghe Dung Phỉ nói thế, tay Dung Nguyệt run lên, lòng lạnh đi một nửa.
Cảnh sát nhanh chóng giải tán đám đông.
Đám đông vừa tản ra, Dung Phỉ và Dung Nguyệt liền chạy ào tới đống cỏ khô.
Cảnh tượng trước mắt khiến hai chị em xụi lơ, ngã ngồi trên đất. Một lúc sau, họ mới lấy lại được tinh thần, bật khóc bò tới chỗ hai người máu me bê bết đang nằm trên đống cỏ.
“Ba, mẹ! Huhuhu… Ba mẹ bị sao thế? Sao tự nhiên lại chạy đến chỗ này? Ba mẹ, hai người tỉnh lại đi… tỉnh lại đi… huhuhu!”
Hai chị em không kiềm được cảm xúc, cảnh sát phải tới kéo họ ra.
Dư Thiến nhìn thoáng qua hai chị em rồi cau mày ngồi xuống, xem xét tình hình của ba Dung, mẹ Dung.
Mẹ Dung bị thương ở bụng, miệng vết thương không được sắc gọn, trông như bị xé rách. Ba Dung thì bị đập vào đầu, cổ có vết dây siết.
Nhiệt độ cơ thể hai người rất lạnh nhưng cơ thể vẫn còn mềm, ngực còn phập phồng lên xuống, dù rằng hơi thở lúc này đã rất yếu. Việc cấp bách bây giờ không phải tra án mà là cứu người.
“Người bị thương vẫn còn sống, lập tức gọi kêu xe cứu thương!” Dư Thiến kiểm tra hơi thở của ba Dung và mẹ Dung, ra lệnh.
Cảnh sát chia ra làm việc, người sơ cứu cho nạn nhân, người đi hỏi chuyện mấy thôn dân.
Biết ba mẹ vẫn còn sống, hai chị em thoáng bình tĩnh lại một chút. Thẩm Khiêm nhíu mày, tay nắm lại thật chặt.
Người khác có thể không biết nhưng Thẩm Khiêm thì rất rõ linh hồn của ba Dung, mẹ Dung đã không còn ở đây, chút hơi tàn này không đủ để tới được bệnh viện. Không được, không thể để họ có chuyện, bằng không hai chị em Tiểu Phỉ phải làm sao đây? Chuyện này đều từ Tiểu Phỉ mà ra, nếu họ chết đi, Tiểu Phỉ sẽ đau lòng tự trách. Anh nhất định phải cứu sống họ, dù có xuống tận quỷ môn quan anh cũng phải kéo họ về cho bằng được!
“Đừng lo lắng, ba mẹ còn sống!” Thẩm Khiêm ôm lấy Dung Phỉ, xoa hai má đã trắng bệch của cô: “Có anh ở đây mà. Tin anh đi, anh sẽ không để ba mẹ gặp chuyện đâu.”
Dung Phỉ nhìn Thẩm Khiêm, không có chút phản ứng nào, chỉ biết khóc.
“Ngoan, đừng sợ.” Anh hôn nhẹ lên trán Dung Phỉ. Nếu không vì ở đây còn có người khác, anh đã ôm chặt lấy cô không buông: “Anh phải đi một chuyến, lát nữa em về chung với cảnh sát có được không?”
Nghe Thẩm Khiêm nói phải đi, Dung Phỉ trừng to mắt, sững sờ.
“Linh hồn của ba mẹ đã không còn ở đây, anh phải đưa họ về. Yên tâm đi, nhất định anh sẽ đưa được ba mẹ về, em chỉ việc theo cảnh sát đưa ba mẹ tới bệnh viện, chuyện khác không cần phải lo, có anh rồi.”
Dung Phỉ bước tới vài bước, há miệng muốn nói nhưng không cất nổi thành lời. Cô hiểu ý của Thẩm Khiêm, hồn của ba mẹ đã không còn, nếu Thẩm Khiêm không đem hồn phách họ về lại thì… Nhưng cô cũng muốn hỏi, không phải muốn xuống âm phủ cần bái tế thổ địa xin qua cổng sao? Cứ đi thẳng xuống như thế có được không? Có thể cứu được ba mẹ không? Thẩm Khiêm có gặp nguy hiểm gì không?
Rất nhiều rất nhiều câu hỏi, nhưng cô thốt được thành lời, Thẩm Khiêm cũng không cho cô cơ hội mở miệng đã đi thẳng một mạch.
Từ trong trấn tới cầu Phước Long không xa, xe cứu thương đi chừng mười phút là tới. Chỉ có điều, đường nhỏ khó đi, nhân viên y tế khiêng cáng chạy vào tốn không ít thời gian, phải gần nửa tiếng mới tới được hiện trường.
Họ không nói một lời, chỉ mau chóng kiểm tra sinh hiệu, truyền dịch, đặt hai người lên cáng rồi chạy về xe.
Cảnh sát đã giăng dây cách ly khu vực hiện trường, Dư Thiến thông báo với một cảnh sát nam, để anh ta ở lại điều tra án, mình thì gấp gáp đuổi theo nhân viên y tế.
Xe cấp cứu phóng như bay trên đường quốc lộ, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, mắt dán chặt vào phía trước, không một ai để ý ba Dung mẹ Dung đã ngừng thở trên đường.
Do không đủ dụng cụ, nhân viên y tế chỉ cắm được một chai dịch truyền. Thời gian là sinh mạng, tất cả mọi người đều cố gắng tranh thủ từng giây một, không thể kè kè bắt mạch liên tục nên không biết cũng dễ hiểu. Chỉ có Dung Phỉ do được Thẩm Khiêm nói trước nên biết rõ tình hình, nhưng chẳng thà là mình không biết gì. Thẩm Khiêm đã nói sẽ đưa ba mẹ về an toàn, cô phải tin tưởng anh, tin anh nói được làm được. Ba mẹ nhất định có thể gặp dữ hóa lành.
Hai chị em mỗi người một bên, nắm chặt tay ba mẹ, mắt dán chặt vào khuôn mặt tái xanh của hai người, đến thở mạnh cũng không dám. Sự thật rất tàn khốc, nếu các cô không chấp nhận được thì chỉ có thể trốn trách.
Suốt đường đi, Dư Thiến mấy lần nhìn Dung Phỉ, muốn hỏi chút chuyện nhưng nghĩ một hồi lại thôi. Bỏ đi, chờ tình tình ổn đã rồi hỏi sau.
Xe cứu thương dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bệnh viện, nhân viên y tế gấp gáp chuyển người sang xe cứu thương, đẩy thẳng vào phòng giải phẫu. Bình thường trông họ có vẻ lười nhác thế thôi chứ lúc nguy cấp ai nấy đều rất chuyên nghiệp. Một phần nữa cũng nhờ người gọi điện là cảnh sát, liên quan đến chuyện phá án nên không thể sơ sẩy chút nào.
Tuy ba mẹ đã được đẩy vào phòng phẫu thuật nhưng hai chị em vẫn không chút yên lòng, cứ nhìn chằm chằm vào đèn phòng phẫu thuật, đứng rịt trước cửa không nhích lấy nửa bước.
Dư Thiến thở dài, bước lên vỗ vai trấn an hai người: “Yên tâm đi, có bác sĩ lo rồi, hai đứa đừng đứng nữa, ngồi xuống chờ đi.”
Hai chị em không hề phản ứng lại Dư Thiến, vẫn đứng yên không nhúc nhích, mắt dán chặt vào đèn phòng phẫu thuật như hai bức tượng điêu khắc.