Thẩm Khiêm bay đến cách cửa lớn một khoảng thì dừng lại, đánh giá kính bát quái treo trên cửa.
Ánh sáng mờ nhạt, lẫn với khí đen, hẳn là sát khí đã ăn mòn chính khí. Cỡ này trấn mấy con tiểu quỷ còn được chứ với Thẩm Khiêm thì không chút tác dụng.
Không chút kiêng kị, Thẩm Khiêm cong môi, thong dong bay xuyên qua cửa lớn.
Vừa vào cửa đã có một mùi hôi thối sộc thẳng vào mũi, Thẩm Khiêm dừng bước, không bịt mũi mà phất tay lấy dù giấy đỏ ra, ngăn cách mùi hôi bên ngoài.
Trên bức tường phía bắc trong phòng khách quả thật có treo bức họa tổ sư đạo giáo, là hàng thật, nhưng khắp bức họa đều tỏa ra khí đen dày đặc, không có lấy chút thần quang nên có.
Thẩm Khiêm nhìn bức họa, nhíu mày. Anh không biết Lương Cảnh Thần đã làm gì mà lại khiến nơi này thành ra như thế?
Giờ không phải lúc nghĩ những thứ đó, việc cấp bách là tìm được hồn phách của Trương Bình, vậy sẽ dễ dàng giải được bí ẩn!
Nghĩ thế, Thẩm Khiêm vội thu cảm xúc lại, bắt đầu tìm từng căn phòng.
Lầu dưới chỉ có mấy phòng, một phòng khách, ba phòng ngủ. Hai trong ba phòng bị bỏ trống, chỉ có căn thông với phòng khách là phòng của ông lão bị liệt.
Ông lão ngủ trên sạp, mùa đông lạnh lẽo mà đến đệm bông để lót giường cũng không có, chỉ có tấm chiếu cũ bẩn thỉu, trên người đắp cái chăn mỏng màu xanh nhạt bị thủng một lỗ to. Cạnh giường sạp có đặt một cái giường bằng dây thép chừng một mét, đệm lót đã cũ, trên đệm có quần áo của con nít, hẳn là giường của đứa bé kia.
Thẩm Khiêm vào thì thấy cậu bé đang cầm khăn ấm lau người cho ông lão, cánh tay nhỏ bé giúp ông lão trở mình, mệt đến mức hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy ròng ròng, nhưng trên mặt lại không có chút ghét bỏ nào.
Thẩm Khiêm yên lặng đứng nhìn, bất giác cong môi. Quả là một đứa trẻ hiếu thảo!
Anh lần mò một vòng, cũng giống hai căn phòng khác, không có gì khác thường. Định đi sang nơi khác thì chợt nghe cậu bé lầm bầm.
“Ông nội, cháu nói cho ông nghe, vừa nãy có hai người lạ tới đây, chị gái thì lúc trước có tới một lần, họ nói là muốn thăm ông nhưng khi cháu hỏi họ ông tên gì thì ông lão kia liền lảng sang chuyện khác. Cháu nhìn một phát là biết ngay họ không phải người tốt, còn lâu mới cho họ vào.” Cậu bé vừa lau người cho ông lão, vừa cằn nhằn không dứt, không chút để tâm ông lão có đang nghe hay không: “Cháu nhớ kỹ lời dặn của chú Hai, chúng ta có bảo bối, không thể để người khác tùy tiện vào trộm. Chú Hai nói bảo bối trong nhà không đủ đổi tiền chữa bệnh cho ông, chờ chú ấy ra ngoài làm công kiếm đủ tiền rồi sẽ trở về ôm bảo bối đi đổi tiền, sau đó sẽ dẫn ông tới bệnh viện lớn. Ông nội, bệnh của ông nhất định sẽ khỏi.”
Thẩm Khiêm cau mày nhấm nuốt từng câu từng chữ cậu bé nói.
“Có lần cháu ham chơi, phát hiện bình gốm chú Hai giấu dưới gầm giường, nghe trong bình có tiếng động, cháu tò mò ôm ra ngoài, định xem thử nhưng không cách nào mở được. Sau đó chú Hai phát hiện, cháu còn bị đánh mông. Chú Hai nói đó là bảo bối duy nhất còn sót lại trong nhà, tương lai sẽ đổi tiền chữa bệnh cho ông nội. Từ đó chú Hai ra vào đều khóa cửa, cháu không vào được nữa.” Cậu bé nói rất hăng: “Ông nội, ông nói xem là bảo bối gì mà có thể phát ra tiếng được thế? ‘Đing đing đang đang’, chẳng lẽ là tiền xu?”
Bảo bối trong bình gốm, còn phát ra tiếng?
Thẩm Khiêm híp mắt, dù là thứ gì, chắc chẳn có bí mật!
Mấy căn phòng này anh đã tìm hết, ngoại trừ tràn ngập khí đen thì không có gì cả, cũng chỉ có phòng này là có người ở, hai phòng còn lại đều để chứa đồ, còn phòng của Trương Bình…
Trên lầu!
Nghĩ xong, Thẩm Khiêm bay thẳng lên lầu hai.
Quả nhiên sát khí là từ trên lầu lan xuống. Thẩm Khiêm vừa đi tới ban công lầu hai đã cảm nhận được sát khí cuồn cuộn, mơ hồ có thể thấy được bóng đen đang dập dìu. Nó không phải hồn phách, chỉ là oán khí ngưng tụ mà thành.
Trên lầu cũng có ba phòng, một phòng là kho lúa, một phòng để đồ đạc, phòng của Trương Bình là nơi có địa thế lưng tựa dương, mặt hướng âm.
Thẩm Khiêm tìm đúng vị trí, không cần xem xét đã xuyên cửa mà vào.
Khác với phòng của ông lão và cậu bé dưới lầu, phòng Trương Bình tuy âm khí nặng nhưng lại sạch sẽ gọn gàng. Bày trí trong phòng cũng đơn giản, chỉ có một chiếc tủ gỗ đựng quần áo và một cái giường gỗ đã cũ.
Cả căn phòng đều bị âm khí ăn mòn, âm u ẩm thấp hơn hẳn dưới nhà. Trần nhà thì loang lỗ, có đôi chỗ còn đọng nước.
Nơi sát khí nặng nhất chính là cái giường kia. Chú tâm lắng nghe, quả thật có thể nghe được tiếng ‘tong tong’ như tiếng nước mưa nhỏ xuống mái tôn dưới gầm giường.
Thẩm Khiêm không chút do dự, hóa thành làn sương trắng chui xuống gầm giường, lát sau đã chui ra, tay ôm cái bình gốm màu đỏ. Trên bình có vẽ bùa phong ấn, khó tránh cậu bé kia không mở được.
Biện pháp phá giải phong ấn trực tiếp nhất là dùng thứ không sạch sẽ, nhớ đến Dung Phỉ còn đang chờ mình bên ngoài, anh không trực tiếp mở ra mà ôm bình chạy lấy người.
Vừa ra khỏi cửa phòng, tay Thẩm Khiêm liền khụy xuống, cái bình nhẹ tênh lúc trước nháy mắt đã nặng như đá.
Xem ra cái bình này không thể đem đi quá xa.
Thẩm Khiêm mím môi, ôm bình đi theo hướng ban công xuống lầu, nháy mắt đã tới trước mặt Dung Phỉ và Tăng đão sĩ, cùng lúc đó, chiếc bình bỗng chốc nặng tựa ngàn cân, Thẩm Khiêm tuột tay, chiếc bình rơi ‘ầm’ xuống đất.
“Cậu trộm bình gốm làm gì?” Tăng đạo sĩ hết nhìn cái bình lại nhìn Thẩm Khiêm.
Cái bình này không bình thường, có bùa phong ấn, vừa ra khỏi phòng liền nặng như đá, không thể đem đi quá xa.” Thẩm Khiêm đưa tay kéo Dung Phỉ đến cạnh người mình rồi mới nhíu mày nói với Tăng đạo sĩ: “Chuyện phá phong ấn giao cho đạo trưởng đó.”
“Phá phong ấn hả, dễ thôi.” Tăng đạo sĩ híp mắt đánh giá bình gốm, nở nụ cười, kéo quần đi tới cạnh cái bình: “Nhóc Phỉ, xoay lưng lại đi.”
Dung Phỉ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Thẩm Khiêm che kín hai mắt. Sau đó cô nghe được tiếng nước chảy, lúc này mới biết Tăng đạo sĩ đang tiểu vào bình gốm, cả khuôn mặt bỗng chốc đỏ lựng lên.
“Được rồi”
Tăng đạo sĩ kéo khóa xong, Thẩm Khiêm mới buông tay che mắt Dung Phỉ xuống.
Dung Phỉ nhìn bình gốm vẫn còn đọng nước, hung hăng trừng Tăng đạo sĩ.
“Nhóc Phỉ trừng bác làm gì, bác đang giúp chồng cháu mà.” Tăng đạo sĩ hất cằm, vẻ mặt oan uổn, tiếp đó chỉ tay vào bình gốm, nói với Thẩm Khiêm: “Trong bình này có không ít thứ nha.”
Vừa dứt lời, nắp bình đã rơi ‘bộp’ xuống đất, mấy bóng đen ồ ạt chui ra khỏi bình. Đúng như lời Tăng đạo sĩ nói, số lượng đúng là không ít.
Trải qua chuyện ở rừng trúc, có lẽ dây thần kinh của Dung Phỉ đã thô ra không ít, nhìn mấy quỷ hồn trước mắt trừ giật mình ra, cô không có lấy chút cảm xúc dư thừa nào.
Tăng đạo sĩ lấy chuông và cờ gọi hồn trong túi ra, vừa lắc chuông vừa phất cờ, bắt đầu thu hồn.
Thẩm Khiêm tinh mắt, liếc một cái đã tìm được Trương Bình đang rụt vai núp giữa đám quỷ hồn. Quá trình thu hồn không xảy ra chuyện gì, trái tim lơ lửng được thả lại chỗ cũ, nhưng cảm giác bồn chồn vẫn chưa dứt.
“Cậu không sao chứ?” Thu hết quỷ hồn vào túi xong, Tăng đạo sĩ ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thẩm Khiêm khác lạ.
“Không sao.” Thẩm Khiêm lắc đầu, nắm chặt tay Dung Phỉ: “Chúng ta về thôi.”
Nghe anh nói không sao, Tăng đạo sĩ không hỏi thêm nữa, xoay người đi đằng trước. Vợ chồng son suốt ngày dính nhau như sam, một ông già như ông sao nhìn nổi, lỡ làm hư cặp mắt thần côn này thì lỗ to!
“Thẩm Khiêm, anh không sao thật chứ?” Dung Phỉ cũng nhận ra sắc mặt Thẩm Khiêm không bình thường, giơ tay xoa ngực giúp anh.
“Thật sự không sao mà.” Thẩm Khiêm cười lắc đầu: “Đừng nói nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Từ lúc bắt đầu tới đây, Thẩm Khiêm đã bồn chồn lo lắng, tâm thần không yên. Cảm giác này, suốt đoạn đường bọn họ rời khỏi thôn Vệ Gia, lên xe về nhà vẫn không giảm bớt chút nào.
Dung Phỉ và Tăng đạo sĩ nhíu mày nhìn dáng vẻ không thoải mái của anh, bị lây cảm xúc của anh mà bất an theo. Thật không hiểu nổi, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa, sắc mặt nghiêm trọng này của anh là sao chứ?
Không chỉ hai người họ, ngay cả Thẩm Khiêm cũng không rõ.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Thẩm Khiêm rất chuẩn.
Chuyến đi của họ bình an vô sự, nhưng tứ hợp viện lại gặp phải chuyện lớn.
Vừa về tới trấn, gần như đi tới đâu cũng nghe người ta bàn luận.
“Ôi, trước đó không lâu Mạnh Đức Tài mới bồi thường không ít tiền cho trận hỏa hoạn, vậy mà vẫn có thể mắt không chớp mua lại căn tứ hợp viện đó.”
“Bà không biết rồi, người ta được cao nhân chỉ điểm, nói trận hỏa hoạn đó là do không kịp thời mua tứ hợp viện, nếu chịu mua sớm thì đã không đến mức người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi. Thế nên buổi sáng vừa thỏa thuận xong, buổi chiều đã bắt đầu khởi công. Xem ra khoảng thời gian này Mạnh Đức Tài gặp không ít chuyện xui!”
“Cao nhân? Ai thế?”
“Ông chủ tiệm mì mới mở ở Điền Hướng Đầu đó, nghe nói là Âm dương tiên sinh nổi danh của thôn Vệ Gia.”
Thẩm Khiêm càng nghe, thần kinh càng căng chặt, sắc mặt đông lạnh đến mức dọa người. Cuối cùng anh cũng biết cảm giác bất an này là do đâu, ra là có người động đến tứ hợp viện.
“Không được đụng tới Thẩm gia viện! Ai cũng không thể đụng vào!”
Thẩm Khiêm nắm chặt hai tay, đôi mắt đỏ sậm, nghiến răng nghiến lợi gào thét, tựa như một con dã thú đang nổi điên, thoắt cái liền lao đi. Dung Phỉ và Tăng đạo sĩ còn chưa kịp phản ứng thì anh đã mất hút.
“Thẩm Khiêm!” Dung Phỉ kinh hãi, vội đuổi theo.
Thương thay cho bộ xương già của Tăng đão sĩ, chưa kịp định hình là chuyện gì đã phải chạy đuổi theo hai người họ. Vừa chạy ông vừa cân nhắc, tứ hợp viện là nơi âm khí bao phủ, ông vốn định sẽ thả mấy hồn phách mình bắt được vào đó, nếu Mạnh Đức Tài đã khởi công, ông đành phải đổi sang chỗ khác!
Thẩm Khiêm vọt tới tứ hợp viện thì thấy Mạnh Đức Tài đang ra lệnh cho công nhân quơ búa đập tường. Tất cả oan hồn của gánh hát Thẩm gia đều lao tới cắn xé bọn họ, nhưng không tạo ra được chút thương nào nào. Mấy con quỷ này tuy oán khí nặng nhưng pháp lực có hạn, trừ việc khiến người ta mắc chút bệnh vặt hoặc mơ thấy ác mộng thì không gây ra được chút sát thương nào. Tận mắt nhìn thấy nhà mình bị phá dỡ, tuy tức đến đỏ mắt nhưng họ không thể làm gì.
Thấy Thẩm Khiêm tới, cả đám đều bu lại.
Những con quỷ già trẻ lớn bé ở đây đều là người của gánh hát Thẩm gia, sư phụ sư nương, sư huynh sư đệ, sư tỷ sư muội, cả thím Toàn đang ôm đứa bé trong lòng, vừa đến trước mắt Thẩm Khiêm đều đồng loạt khóc lên, huyết lệ chảy dài.
“Ông chủ Thẩm ngài về rồi, bọn họ… Nếu viện bị đập phá xây lại, chúng ta sẽ không còn chỗ dung thân!” Thím Toàn ôm đứa nhỏ, khóc đến mức cả miệng cũng chảy máu.
Đứa trẻ vừa thấy Thẩm Khiêm liền há miệng khóc lớn, tay đánh chân đá quơ loạn xạ, oán khí tản ra khiến cả người nó đầy máu.
Thẩm Khiêm nhìn đứa nhỏ, đau lòng thở dài, nhưng không đưa tay ôm nó mà đẩy đám quỷ ra, đi về phía mấy công nhân. Hai tay chọt vào bụng hai người, kéo mạnh, lôi cả đoạn ruột của họ ra. Cảm thấy chưa đủ, anh còn đạp tiếp vào bụng mỗi người một cú.
“Á!”
‘Bịch!’ Cây búa trong tay hai người rơi xuống. Họ ôm bụng gục xuống đất gào thét, khuôn mặt vừa nãy còn đỏ bừng vì mệt giây lát đã trắng xanh.
Mạnh Đức Tài vừa lấy điếu thuốc ra định hút thì bị động tĩnh bên này làm cho hoảng sợ, gấp gáp chạy tới: “Này, hai cậu bị sao thế?”
Để đáp lại câu hỏi của Mạnh Đức Tài, Thẩm Khiêm túm phần ruột của hai người kéo mạnh một cái, hai người gào khóc thảm thiết, ánh mắt dại ra, mặt mày xám nghoét, trông không khác gì người chết.
Mạnh Đức Tài sợ hãi lùi về sau mấy bước, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Sao đang khỏe mạnh lại đau đến như vậy, mau gọi người tới đưa họ đi bệnh viện đi!”
Mấy công nhân khác đã sớm bu tới, nghe Mạnh Đức Tài hét lên mới ba chân bốn cẳng đi giúp đỡ.
Thẩm Khiêm hừ lạnh một tiếng, gom phần ruột của hai người vào cùng một tay, tay còn lại nhặt lấy một hòn gạch từ bức tường bị đập vỡ đập thẳng lên đầu Mạnh Đức Tài.
Mạnh Đức Tài còn không kịp hét lên thì trước mắt đã tối sầm, ngã rầm xuống đất, nháy mắt máu đã lan ra khắp mặt và cổ.
Đám công nhân ai nấy đều luống cuống, người đỡ Mạnh Đức Tài, người khiêng hai công nhân đau đến muốn ngất, vội vàng chạy tới bệnh viện.
Tay Thẩm Khiêm còn cầm ruột của hai người, hoàn toàn không có ý định buông ra, nở nụ cười ghê rợn, sắc mặt âm u như lệ quỷ.
“Chết hai người, sẽ không còn ai dám động tới Thẩm gia viện nữa. Tới một người Thẩm Khiêm ta giết một người, tới một đôi Thẩm Khiêm ta sẽ giết một đôi.” Thẩm Khiêm nhìn chằm chằm đoạn ruột đang ngày càng căng ra trên tay, sương đỏ quanh người bốc lên ngùn ngụt, cặp mắt đen lộ vẻ điên cuồng.
“Thẩm Khiêm!”
Dung Phỉ vừa chạy tới cửa tứ hợp viện đã chứng kiến cảnh tượng tàn bạo này, hoảng sợ hét lên một tiếng, giọng khàn đi.
Ác ma Thẩm Khiêm trước mắt khiến cô sợ trắng cả mặt. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Khiêm lúc nào cũng dịu dàng nho nhã, không ngờ cũng có lúc anh đáng sợ như thế. Cô chỉ kịp hét lớn tên anh liền mất hết sức lực, may nhờ Tăng đạo sĩ theo sau đỡ kịp.
Tiếng hét của cô không khiến đám công nhân chú ý, ai nấy đều đang tất bật đưa người tới bệnh viện, cộng thêm tiếng bị vỡ nên họ cũng không nghe rõ cô hét cái gì, chỉ tò mò liếc cô một cái rồi vội vàng chạy đi.
Chỉ có Thẩm Khiêm đang trong cơn cuồn loạn, vừa thấy Dung Phỉ liền ngẩn ra, tay bất giác buông thỏng hai đoạn ruột, khiến tụi nó bắn ngược vào bụng của hai công nhân. Sương đỏ quanh người vẫn đang cuồn cuộn, sát khí cũng đang ngựng tụ, nhưng anh cứ như đột nhiên bị chết máy, chỉ đờ mặt nhìn Dung Phỉ, cả người đứng im không nhúc nhích.