Thẩm Khiêm bỗng dừng bước, mắt nhìn vào khoảng không xa xăm.
“Em biết không, lúc anh vừa tới đoàn hát Thẩm gia, quy mô của nó chỉ như mấy gánh xiếc dạo. Bọn anh hay ra mấy phiên chợ để đàn hát biểu diễn, ai thích cũng có thể xem, thấy hay thì cho chút tiền, tiền thu được mỗi bữa còn không đủ cho mọi người trong đoàn ăn no.” Dung Phỉ chịu nghe, Thẩm Khiêm rất vui, dù đang kể lại những tháng ngày cơ cực lúc trước, trên mặt anh vẫn mang theo ý cười: “Sau này có được chút danh tiếng, thỉnh thoảng sẽ được mấy nhà giàu mời tới biểu diễn trong các buổi chúc thọ, lễ tết,… thù lao cao hơn tiền kiếm được trên đường nhiều, cuộc sống cũng ngày càng khá khẩm.”
“Nhưng lúc ấy chưa có mấy thứ như radio, anh học Côn khúc, Việt kịch ở đâu?” Nghe Thẩm Khiêm kể lại những chuyện vụn vặt, trong lòng Dung Phỉ bỗng dâng lên cảm giác thân thiết.
“Năm anh mười bốn tuổi, có một đại lão từ Dung thành hồi hương thăm người thân, tình cờ nghe anh hát hí khúc, liền bao hết chi phí để anh đến nhà hát cho ông ta nghe. Nhà ông ta có máy hát, là loại có cái chóp hình hoa loa kèn trên TV ấy. Đó là lần đầu tiên anh được tiếp xúc với những loại hí kịch khác ngoài Xuyên kịch.” Lúc đầu Thẩm Khiêm nắm tay Dung Phỉ, sau đó chuyển dần lên eo, hai người dán sát vào nhau cực kỳ tự nhiên.
“Sao ông ta lại bao hết chi phí để mời anh tới nhà, chẳng lẽ ông ta có mưu đồ gì với anh?” Dung Phỉ chớp mắt liên hồi, lo lắng nhìn Thẩm Khiêm.
Lúc đầu Thẩm Khiêm không hiểu, nhưng nhớ tới mấy quyển đam mỹ trong ngăn bàn cô đọc gần đây, anh giơ tay gõ mạnh lên đầu cô một cái: “Nghĩ bậy bạ gì thế? Vị đại lão nói mời anh tới nhà hát hí khúc, nhưng thật ra ông ta chỉ muốn tìm một ngời để nghe hát chung thôi. Từ Kinh kịch, Côn khúc, Xuyên kịch đến kịch Hoàng Mai, thậm chí cả Việt kịch, luân phiên nhau từ ngày này sang ngày khác.”
“Vì sao?” Dung Phỉ mờ mịt.
“Bạn già của ông ấy lúc còn sống là một đào hát.” Thẩm Khiêm nhún vai: “Thời còn trẻ đại lão là trùm thổ phỉ, bạn già chính là người khiến ông cải tà quy chính. Trước khi bà ấy lâm chung có nói, đi theo ông chính là duyên số định sẵn của bà, bà chỉ tiếc nuối duy nhất một điều, trong suốt mấy chục năm đi diễn, chỉ mong được hát cho một người nghe, mà người ấy lại là kẻ quê mùa không hiểu gì về hí khúc.”
Dung Phỉ cứng họng: “… Cũng… trái ngang ghê.”
Thẩm Khiêm cười lắc đầu: “Tuy đại lão là kẻ quê mùa nhưng tình cảm với vợ rất sâu đậm, tiếc nuối trước lúc lâm chung của bạn già đã thành tâm nguyện suốt cả đời ông.”
“Nên ông ta mới tìm một người hiểu về hí khúc như anh?” Dung Phỉ sửng sốt: “Những hí khúc trong máy hát là của vợ ông ấy hát khi còn sống?”
Thẩm Khiêm gật đầu.
Dung Phỉ tròn mắt, lát sau mới chợt nhận ra: “Ấy, không đúng, đề tài đi xa quá rồi, không phải đang nói về chuyện của anh sao? Sao lại chuyển sang tình yêu chàng thổ phỉ rồi?”
“Là em hỏi anh trước mà?” Thẩm Khiêm nhéo nhẹ chóp mũi Dung Phỉ một cái: “Giờ còn trách ngược lại anh?”
“Á” Dung Phỉ liếc trắng mắt, lúng túng ngậm miệng, nhưng mặt lại nhăn nhó, hình như cô định nói gì đó rất quan trọng nhưng lại quên mất tiêu, nghĩ cách nào cũng không ra, vắt óc nửa ngày, cuối cùng cô chuyển sự chú ý lên người Thẩm Khiêm: “Ê, cơ thể anh đỡ trong suốt hơn trước rồi nè.”
“Đã nói là do trời nắng rồi mà, vốn đã chẳng có gì.” Thẩm Khiêm cười thản nhiên.
“Nhưng giờ vẫn còn nắng mà?” Dung Phỉ vô thức ngửa mặt lên trời. Thật ra, nếu cô quan sát cẩn thận sẽ không khó nhận ra môi của Thẩm Khiêm đỏ bất thường.
“Bởi vì giờ đã xế chiều, mặt trời sắp xuống núi rồi.” Thẩm Khiêm vỗ đầu cô đầy cưng chiều.
Á… là vậy sao?
Dung Phỉ trừng to mắt, sao cứ nhìn cái tên bên cạnh mình là lại thấy hai chữ ‘lừa dối’ to tướng vậy. Nhưng thấy anh có vẻ không có việc gì, cô cũng yên lòng.
Lúc Dung Phỉ về đến nhà, Dung Nguyệt cũng vừa đi giao hàng về, thấy cô liền kích động nói: “Chị, chị có biết cao nhân dì Hai mời tới là ai không? Má ơi, không ngờ lại là gã Trương Bình của thôn Vệ Gia, dáng vẻ bỉ ổi như thế mà cũng được gọi là cao nhân sao, em nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi!”
Dung Nguyệt vừa nhắc, Dung Phỉ liền nhớ ra chuyện mình quên mất là gì. Cô trả lời qua loa với Dung Nguyệt rồi dắt Thẩm Khiêm về phòng.
Cửa phòng vừa mở, Thẩm Khiêm liền kéo Dung Phỉ qua hỏi: “Tiểu Phỉ, Trương Bình là ai, sao anh chưa bao giờ nghe em nhắc tới?”
“Anh đừng nóng, không phải em không nói với anh, chỉ là vừa nãy em quên mất.” Dung Phỉ vuốt lông Thẩm Khiêm xong mới kể lại chi tiết chuyện ở thôn Vệ Gia.
Thẩm Khiêm nghe Dung Phỉ kể, mày nhíu chặt, chìm vào im lặng.
“Đúng rồi, hôm nay lúc sang nhà dì Hai, Trương Bình có đưa cho em một lá huyết phù để em mang theo bên mình, em thấy hắn không phải kẻ hiền lành nên đã lén ném đi rồi.”
“Huyết phù?” Thẩm Khiêm híp mắt.
“Ừ” Dung Phỉ gật đầu: “Là huyết phù danh xứng với thực luôn, chẳng những đỏ rực từ trong ra ngoài mà còn sặc mùi máu tươi, ngửi thôi đã thấy buồn nôn rồi.”
“Em ném lá bùa đó ở đâu?” Thẩm Khiêm hỏi.
“Em…” Dung Phỉ mở to mắt, mờ mịt: “Em quên mất là con hẻm nào rồi.”
“Thế mà em không bị lạc, đó không chỉ may mắn bình thường thôi đâu.”
Dù tâm trạng lúc này đang không tốt, Thẩm Khiêm vẫn không kiềm được muốn than trời.
“Ấy, anh khoan hẵng nói, em bỗng nghĩ tới một chuyện.” Câu nói của Thẩm Khiêm đã nhắc nhở Dung Phỉ: “Anh từng nói lúc nào cũng ở cạnh em, em bị lạc có phải do anh hay không? Khó trách người xưa hay nói bị lạc là do quỷ dẫn đường, quả không sai mà.”
“Lúc không có anh không phải em cũng lạc đường hay sao.” Thẩm Khiêm hiếm khi giở giọng xỉ vả cô, đề tài cũng bị kéo trở lại: “Đúng rồi, lúc Trương Bình đưa lá bùa kêu em đem theo bên người, có nói thêm gì khác nữa không?”
Dung Phỉ cẩn thận nhớ lại: “Nói lá bùa đó có thể giúp em cản được sát khí, trừ tà tránh tai, còn nói gì mà duyên phận, không cần khách sáo… Hơn nữa, lúc hắn nói hai chữ duyên phận, ánh mắt của hắn khiến em thấy phát hoảng luôn.”
Thẩm Khiêm nhấm nuốt từng chữ một, híp mắt cười lạnh, gần như có thể kết luận tên Trương Bình đó chắc chắn có liên quan trực tiếp tới Lương Cảnh Thần. Còn lá huyết phù kia, sát khí nặng như thế đương nhiên không phải thứ tốt lành gì, may mà Tiểu Phỉ đã ném đi.
“Thẩm Khiêm?” Nhìn sắc mặt u ám của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ không khỏi bất an: “Tên Trương Bình đó có vấn đề hả?”
“Nếu bà lão quỷ kia đã nhắc em nên né Trương Bình thì chắc chắn gã này không phải dạng hiền lành.” Thẩm Khiêm kéo Dung Phỉ ngồi xuống mép giường: “Sau này nếu không có anh, cố gắng né mặt người này ra, biết chưa?”
“Em cũng muốn lắm chứ, nhưng né không được.” Dung Phỉ bĩu môi, có cảm giác rất bất lực. Tục ngữ có nói ‘Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi’. Không phải cô không né, là không có cơ hội để né.
“Anh biết.” Thẩm Khiêm vội ôm Dung Phỉ trấn an: “Đừng lo lắng, còn có anh ở đây mà. Đúng rồi, cho em xem cái này.” Nhớ tới viên xá lợi tử, Thẩm Khiêm vội lấy ra cho cô xem.
Dung Phỉ nhận lấy, là một viên đá màu đó, cô hiếu kỳ xoay qua trở lại: “Đây là gì thế?”
“Xá lợi tử” Thẩm Khiêm cười hiền: “Để trừ tà, em phải luôn mang nó theo bên mình.”
“Ra là thứ này có thật, em tưởng chỉ do phim ảnh, tiểu thuyết bịa ra thôi chứ.” Dung Phỉ vui vẻ nhận lấy, thoải mái dựa vào lòng Thẩm Khiêm, híp mắt, tiếp tục lải nhải về chủ đề lúc trước: “Em không lo, ánh mắt mỗi lần nhìn em của gã Trương Bình đó đều hãi chết đi được, không cần anh nhắc em cũng không dám tiếp xúc gần với hắn. Hơn nữa, người này trông như ác quỷ, em chắc chắn sẽ né thật xa, tốt nhất là sau này không bao giờ gặp lại.” Miệng thì không ngừng lải nhải về Trương Bình, trong đầu lại nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi Thẩm Khiêm, hôm nay lúc ở tứ hợp viện, em…”
“Anh đã xử lý rồi, không có gì đâu.” Biết Dung Phỉ đang nói đến cái gì, Thẩm Khiêm vội cắt ngang lời cô.
“Xử lý?” Dung Phỉ ngạc nhiên: “Em còn thắc mắc sao anh trở lại tứ hợp viện, ra là vì chuyện này, nhưng sao anh biết?”
“Em quên rồi sao, chỗ đó là địa bàn của anh.” Thẩm Khiêm bật cười xoa đầu Dung Phỉ, mắt nhìn chằm chằm vào vầng trán trơn mịn, không nhịn được đặt xuống một nụ hôn. Chuyện nhóc quỷ đó xem như lấp liếm được rồi, còn xử lý…
“Này!” Dung Phỉ bị hôn, đỏ mặt: “Trời còn sáng đó, anh đừng có mà động dục.”
“Bé cưng, em đang ám chỉ buổi tối có thể động dục sao?” Người trong lòng càng nhìn càng đáng yêu, Thẩm Khiêm giữ cằm cô, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.
Hôn một hồi, Dung Phỉ bị Thẩm Khiêm đè xuống giường, quấy rối một phen. Vành tai, tóc mai chạm nhau, vừa xẹt ra chút tia lửa thì bất chợt bị tiếng đập cửa cắt ngang. Động tác thân mật của hai người khựng lại, mắt to trừng mắt nhỏ, hồi lâu sau, Thẩm Khiêm mới đen mặt, trở mình nằm sang một bên.
Thẩm Khiêm thở hổn hển, Dung Phỉ cũng không khá hơn là bao, áo quần xộc xệch, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, rõ rành rành là đang trốn trong phòng làm chuyện không đứng đắn.
Cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo, lại xoa hai tay lên má cho bớt đỏ, sau đó mới đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Dung Nguyệt.
“Có chuyện gì thế Tiểu Nguyệt?” Dung Phỉ tựa vào cửa, hỏi.
“Chị, sao miệng chị sưng lên thế?” Dung Nguyệt thấy Dung Phỉ liền kinh ngạc, chỉ vào miệng cô, thắc mắc.
“À?” Dung Phỉ nghẹn họng, vội đưa tay lên sờ, lấp liếm: “Không biết nữa, chắc bị côn trùng cắn.”
“Chị xui ghê.” Dung Nguyệt ù ù cạc cạc gật đầu: “Trên miệng đâu thể thoa thuốc tùy tiện được.” Cô vẫn thấy có gì đó là lạ.
“Không sao, lát nữa tự nó hết thôi.” Dung Phỉ gượng cười đến mức cứng cả hàm: “Tiểu Nguyệt à, em tìm chị có chuyện gì thế?” Phải mau nói lảng sang chuyện khác, không được để em ấy nhìn ra manh mối.
“Em biết rồi.” Cuối cùng Dung Nguyệt cũng nhận ra là lạ chỗ nào: “Sao môi chị lại bị rách thế?”
“Em nhìn nhầm rồi.” Mồ hôi Dung Phỉ bắt đầu tuôn ra như suối, tiếp tục lấp liếm: “Do cắn, là chị vô tình cắn trúng.”
“Vậy miệng chị sưng là do chị cắn hay do côn trùng cắn?” Dung Nguyệt lộ vẻ nghi ngờ.
“Chị hỏi em đến đây có chuyện gì, sao em cứ một mực nhắm vào miệng của chị thế?” Người nào đó không lấp liếm được nữa, thẹn quá hóa giận.
“Được rồi mà, không biết chị chột dạ cái gì nữa.” Biểu hiện của Dung Phỉ rõ là có tật giật mình, nhưng Dung Nguyệt không rảnh để đào sâu: “Mau ra ngoài đi, mẹ kêu hai chúng ta dùng xe đẩy đẩy bộ bàn vuông giao tới khu chợ mới.” Nói xong, Dung Nguyệt lập tức xoay người ra ngoài.
Dung Nguyệt đi rồi, Dung Phỉ quay đầu trừng mắt với Thẩm Khiêm đang nhàn nhã thong dong nằm nghiêng trên giường, sau đó mới đóng cửa ra theo.
Cửa phòng vừa đóng, nụ cười trên mặt Thẩm Khiêm cũng tắt ngóm. Anh nhẹ nhàng đứng xuống đất, không mở cửa mà xuyên thẳng qua tường. Gã Trương Bình này rất không bình thường, anh phải tìm Tăng đạo sĩ hỏi rõ chân tướng mới được.
Trở lại quán trà nhà họ Trương, Tăng đạo sĩ đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai với mấy người cùng bàn, vừa nhìn đã biết ngay là thua tiền.
Quả nhiên, Thẩm Khiêm còn chưa bước vào, Tăng đạo sĩ đã ném mạnh xấp bài xuống, hùng hùng hổ hố đạp ghế bỏ đi.
Ra cửa, nhìn thấy Thẩm Khiêm, cơn tức của ông lại bùng lên. Ông híp mắt hừ lạnh một tiếng, ném điếu thuốc trên tay xuống, xoay người quẹo vào một con hẻm.
Thẩm Khiêm bật cười lắc đầu, lẳng lặng theo sau.
“Đều tại cái miệng quạ đen của nhóc Phỉ nhà cậu, hại tôi thua hơn năm tệ, định thắng tiền mua thuốc lá, ai ngờ tiền không có, còn bị mất thêm bao thuốc, xui!”
Có hơn năm tệ, người không biết còn tưởng ông vừa thua tận năm trăm kia kìa. Cái mặt đó thúi đến mức không muốn nhìn luôn.
Thẩm Khiêm cười cười, không đôi co với Tăng đạo sĩ: “Tôi nghe Tiểu Phỉ nói, là đạo trưởng kêu em ấy tới thôn Vệ Gia tìm Vệ Trung Minh?”
“Đúng thế, rồi sao?” Cơn giận của Tăng đạo sĩ vẫn chưa nguôi.
Thẩm Khiêm nói: “Không biết đạo trưởng có biết người tên Trương Bình không?”
Tăng đạo sĩ dừng bước, nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là không biết chút gì.
“Tiểu Phỉ nói, gã Trương Bình này là đồ đệ của Vệ Trung Minh. Năm ngoái Vệ Trung Minh và con trai đi Cam Túc rồi vô cớ mất tích. Từ đó về sau, đồ đệ của ông ta, cũng chính là gã Trương Bình này truyền thừa y bát, trở thành âm dương tiên sinh nổi danh khắp thôn Vệ Gia.”
Tăng đạo sĩ gật đầu, ý bảo Thẩm Khiêm nói tiếp.
Thẩm Khiêm tiếp tục: “Nếu Trương Bình chỉ là một vị âm dương tiên sinh thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lạ ở chỗ, dựa theo miêu tả của Tiểu Phỉ, lúc em ấy theo lời chỉ dẫn tìm tới nhà họ Trương liền cảm nhận được luồng âm khí dày đặc. Thêm nữa, cả tòa nhà còn bị bao phủ bởi sương mù, thoáng có bóng đen di động, có thể thấy được là sát khí rất nặng. Cả hôm nay nữa, khi Trương Bình tới nhà dì Hai của Tiểu Phỉ làm phép, có cho em ấy một lá huyết phù, kêu em ấy mang theo bên người. Tiểu Phỉ cảm thấy ánh mắt gã này nhìn mình quá bỉ ổi, không phải dạng tốt lành gì nên đã ném nó đi.”
“Theo lời cậu nói thì người này quả thật không bình thường.” Sắc mặt của Tăng đạo sĩ dần trở nên nghiêm túc: “Đầu tiên, ngôi nhà đó rất kỳ lạ. Trên lý thuyết, nếu hắn là âm dương tiên sinh, dù bản lãnh không bì kịp với Vệ Trung Minh thì vẫn phải chú ý đến phong thủy, dù người xây căn nhà đó không phải hắn nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc nó như thế được. Hơn nữa, hắn cho nhóc Phỉ huyết phù để làm gì?”
“Chưa biết, có lẽ mục đích của đối phương, hoặc là tôi, hoặc là Tiểu Phỉ.” Thẩm Khiêm nhún vai.
“Cậu cố ý tới đây nói cho tôi biết, chẳng lẽ cậu hoài nghi người này có liên quan đến chuyện của thằng Cường?” Tăng đạo sĩ cũng là người suy tính sâu xa, hai bên trò chuyện, rất nhanh đã bắt được trọng điểm: “Nhưng người này lại ở thôn Vệ Gia, cách nơi này rất xa…”
“Tôi không tin sự xuất hiện của hắn ở nhà dì Hai của Tiểu Phỉ chỉ là trùng hợp.” Thẩm Khiêm ngắt lời.
Tăng đạo sĩ vuốt cằm, đăm chiêu. Tuy ông chưa từng gặp tận mắt Trương Bình, nhưng theo những gì Thẩm Khiêm miêu tả, người này quả thật có vấn đề.
“Cháu trai của đạo trưởng…”
“Tôi sẽ để mắt đến thằng Cường.” Tăng đạo sĩ nói tiếp: “Thằng nhóc đó ít nhiều gì cũng là người trong đạo giáo, nếu không bị sát khí chui vào hồn phách thì đã không bị tà thuật thừa cơ… Kỳ thật, chuyện tình cảm của các cậu ông già này không hiểu lắm, nhưng tình cảm thằng Cường dành cho nhóc Phỉ chỉ là đơn phương, suốt nhiều năm qua tôi thấy rất rõ, nhóc Phỉ không hề có ý đó, cậu với nhóc Phỉ chỉ cần vợ chồng đồng lòng là được, tâm tư người khác cậu cũng đâu xen vào được có đúng không? Sao không mở một mắt, nhắm một mắt cho qua đi.”
“Nhân từ với những thằng có ý với vợ mình không phải là rộng lượng, mà là ngu ngốc.” Thẩm Khiêm bặm môi.
“Ầy…” Tăng đạo sĩ bị phản bác, lúng túng nhả ra một hơi, nhưng không còn chút khói nào.
Cuộc nói chuyện giữa Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ khá là hòa hợp. Còn bên kia, Dung Nguyệt và Dung Phỉ tới chợ mới giao hàng, lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
“A! Mèo của tôi!”
Một tiếng thét chói tai bất chợt vang lên sau lưng, Dung Phỉ giật mình sẩy chân, thiếu chút đập cả người vào tay vịn của xe đẩy.
Cùng lúc đó, Dung Nguyệt đi đằng trước kéo xe cũng giật mình dừng lại.
Hai chị em còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị một bà cô luống tuổi kéo lại.
“Hai đứa mày mù cả rồi sao? Cán chết mèo của tao, còn định bỏ chạy, không có cửa đâu!” Bà cô đó một tay đỡ lưng, một tay hung hãn kéo rịt xe đẩy lại.
Bà cô này là người bán cá, tay còn dính đầy máu, tanh rình, đừng nói Dung Nguyệt đang đứng sát cạnh bà ta, ngay cả Dung Phỉ đứng xa cũng phải nhíu mày.
“Thím, thím nhìn cho rõ đi, cái này là xe đẩy tay, dùng sức người cả đấy.” Dung Nguyệt không quan tâm tới bộ dạng hung hăng của bà ta: “Mèo của thím có què thì cũng chạy nhanh hơn cái xe này đấy. Chẳng lẽ, mèo của thím bị ngược đãi dữ quá, chịu không nổi nữa, muốn tự sát nên mới nằm im để bánh xe của tụi tôi cán qua?”
“Con nhóc này định già mồm cãi láo sao, chính mắt tao nhìn thấy, mày đừng hòng chống chế!” Nói xong, tay bà cô đó không thèm chùi vào tạp dề đã túm chặt lấy Dung Nguyệt.
“Nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân, thím phải nghĩ cho kỹ là mạng của mèo nhà thím đáng giá hay mạng người đáng giá!” Cơn tức của Dung Nguyệt cũng bùng lên, gân cổ quát lại. Nếu không phải sợ bộ bàn ghế bị hư, cô đã ném luôn xe đẩy để ăn thua đủ mới mụ này rồi. Từ nhỏ đến lớn, cô không phải đứa chịu đứng yên mặc người ta khi dễ, cô mà tức lên, đến con ông trời cô cũng không ngán.
“Mày còn muốn dọa tao?” Mặt mày bà cô đó dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người dễ chơi.
“Sức của bà lớn như thế, lại còn ỷ lớn hiếp nhỏ. Bà còn lôi kéo nữa, chẳng may em tôi bị nội thương, ngoại thương gì thì không hay đâu!” Dung Phỉ lạnh mặt bẻ lại câu nói của bà ta, bước tới: “Bà nói chính mắt bà thấy xe đẩy của tụi tôi cán chết mèo nhà bà, nhưng vừa nãy rõ ràng có một chiếc môtô chạy quang qua xe đẩy của chúng tôi, bà không thấy sao? Hơn nữa từ sạp cá của bà nhìn ra là xe đẩy của chúng tôi ở ngoài, chiếc xe đó ở trong, chưa biết chừng mèo nhà bà là bị chiếc xe đó cán chết, liên quan gì tới chúng tôi?”
“Đúng đó, vừa nãy đúng thật có một người đàn ông lái xe máy chạy qua. Chỗ mèo nhà bà bị cán nằm khuất tầm của sạp cá, chắc chắn là do chiếc xe đó cán rồi!”
“Đúng đó, một con mèo thôi mà, chuyện đâu có lớn, đừng làm khó hai cô bé này nữa!”
Bà cô đó còn chưa kịp lên tiếng, mấy người bán hàng xung quanh đã thay phiên nhau phụ họa khiến bà ta mặt đỏ tai hồng. Nhưng sự thật đúng là như thế, mô-tô chạy nhanh, bà không bắt tội được, lại không thể để mèo nhà mình chết không không như thế, phải tìm người khác thế tội chứ!
Nghe lời giảng hòa của mấy người xung quanh, Dung Phỉ vô thức quay đầu nhìn sang sạp cá của bà ta, bỗng hít một hơi lạnh. Cạnh thau cá, một con mèo đen dáng người nhỏ gầy, đầu bị cán bẹp dí, máu thịt lẫn lộn, đôi mắt dữ tợn lom lom nhìn về phía Dung Phỉ, cơ thể không ngừng co giật.
Chỉ liếc mắt một cái thôi, tim Dung Phỉ đã như nhảy khỏi lồng ngực, hơi thở dồn dập, khủng hoảng không thốt nổi thành lời.
Lát sau, bà cô kia tức tối về lại sạp cá của mình, Dung Phỉ và Dung Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, sáng suốt không nói thêm gì nữa, nên làm gì thì làm đó. Tục ngữ có câu, nhịn một bước trời yên biển lặng, bị mắng vài câu cũng chả mất miếng thịt nào.
Hai chị em giao hàng xong thì trời đã tối.
Ban ngày thì nắng chang chang, vậy mà giờ đã mưa lất phất, gió lạnh táp vào mặt gây đau.
“Mưa không đúng lúc gì cả.” Dung Nguyệt kéo mũ lông trùm lên đầu, rụt cổ.
“Tranh thủ lúc mưa chưa lớn về nhanh đi, bằng không lát nữa không về được đâu.” Xe đẩy lúc này không cần người kéo, Dung Phỉ bước tới giữ tay vịn: “Để chị đẩy cho, em làm ấm tay đi.”
Dung Nguyệt gật đầu, không từ chối, hai tay đặt trước miệng vừa thổi vừa xoa.
Trên lý thuyết, xe không thế này hẳn là không nặng, nhưng không hiểu sao Dung Phỉ dồn hết sức mà nó vẫn không nhúc nhích.
“Sao thế chị?” Dung Nguyệt đi được vài bước mới phát hiện Dung Phỉ vẫn đứng im không nhúc nhích, cô bối rối lui lại.
Dung Phỉ nhìn quanh xe đẩy, không thấy gì bất thường. Cô tăng thêm chút sức, ai dè chiếc xe bỗng trở nên nhẹ hẫng khiến cô mất đà, thiếu chút lăn cù.
“Hầy, chị có biết đẩy không thế? Xe không mà chị dùng nhiều sức thế làm gì?” Dung Nguyệt hoảng sợ, vội đưa tay giữ lại: “Hay đưa lại cho em đi?”
“Không sao” Dung Phỉ nhìn quanh thêm lần nữa, vẫn không thấy gì bất thường, thầm nghĩ chắc do mình dùng lực không đủ nên không lăn tăn nữa: “Bình thường không hay đẩy nên dùng sức hơi sai.” Nói xong, cô tiếp tục đẩy xe, mọi thứ lúc này đã ổn.
Dung Nguyệt thấy thế, yên tâm để chị làm tiếp, mình thì thả chậm bước chân, sóng vai với chị.
Mấy cửa hàng bên phố mới đóng cửa trễ, tuy trời đã tối nhưng cửa tiệm nào cũng có đèn, ngoài phố cũng sáng trưng.
Nương theo ánh đèn, có thể thấy được màn mưa ngày càng dày đặc, hai người tăng nhanh bước chân.
Về tới phố cũ, nhà nào nhà nấy đều cửa đóng then cài, cả con đường tối đen như mực, nền đá còn không được bằng phẳng, Dung Nguyệt sợ Dung Phỉ bị vấp nên kéo xe đẩy về phía mình.
“Chị, mắt chị không tốt, đi trước đi.” Lúc này chưa đến sáu giờ, đáng lẽ trời không tối đến vậy, đều tại trận mưa bất ngờ này cả. Mắt Dung Phỉ không thể nhìn rõ trong đêm, cô mà đi sau chưa biết chừng sẽ bị vấp. Dung Nguyệt còn chưa quên lúc ở quê chị mình rất hay té xuống ruộng.
Đúng là đi sau sẽ bị xe đẩy chắn hết ánh sáng, không nhìn rõ đường. Dung Phỉ không từ chối, gật đầu, đi đằng trước.
Nhưng, mới bước được vài bước, một bóng đen đã bất ngờ nhảy ‘bịch’ lên vai trái của Dung Phỉ. Cô hoảng hồn, xém chút sẩy chân xuống cống.
“Meo…!”
“Má ơi!” Dung Nguyệt cũng giật nảy mình: “Con mèo hoang này đâu ra thế?!”
Dung Phỉ sợ bóng sợ gió một hồi, vỗ ngực an ủi trái tim đang đập thình thịch của mình: “Làm chị sợ muốn chết!”
“Em cũng giật mình đây này.” Cả người gan lớn như Dung Nguyệt cũng phải than thở một tiếng.
Hai người ăn ý không hé răng nữa, bước chân ngày càng tăng tốc.
Về đến nhà, sắc mặt cả hai đều không tốt.
“Giao có bộ bàn thôi mà đi lâu thế?” Vừa vào cửa, mẹ Dung đã hỏi ngay.
“Đừng nói nữa, thiếu chút bị một bà thím đanh đá bắt chẹt rồi.” Nhắc tới chuyện này, Dung Nguyệt lại bốc hỏa.
“Cãi nhau?” Mẹ Dung lo lắng hỏi.
“Chưa đến mức đó, may nhờ ánh mắt quần chúng sáng như tuyết.” Dung Nguyệt khoát tay, đi thẳng vào nhà vệ sinh: “Mẹ, con đói, có gì để ăn không?”
“Đang chờ hai chị em con về ăn nè.” Dứt lời, mẹ Dung không hỏi thêm nữa, vội vào bếp dọn đồ ăn ra bàn, vừa loay hoay vừa nói: “Mẹ còn thắc mắc sao sắc mặt hai đứa lạ thế, ra là vì chuyện này.”
Dung Phỉ không tiếp lời, rửa tay rồi lặng lẽ vào bếp phụ mẹ bưng chén bát ra bàn. Không biết có phải tại con mèo nhảy ra giữa đường kia dọa sợ hay không, cô cứ thấy bồn chồn không yên.
May mà lúc trở về phòng nhìn thấy Thẩm Khiêm, cô mới yên tâm được phần nào.
“Lúc giao hàng gặp phải chuyện gì hả?” Thẩm Khiêm đang tựa vào thành giường chơi máy tính của Dung Phỉ, thấy sắc mặt cô khang khác, anh mở miệng hỏi.
“Một con mèo đen của sạp cá bị xe máy cán chết nhưng bà chủ cứ nhất quyết là xe đẩy của tụi em cán, muốn đổ trách nhiệm lên đầu tụi em. Hai bên có cự cãi vài câu.” Dung Phỉ vừa thay xong áo ngủ đã run lên cầm cập, chui vội ngay vào ổ chăn, lại giật bắn người khi chạm trúng cơ thể lạnh băng của Thẩm Khiêm, cấp tốc lui ra.
“Còn gì nữa?” Hai tay Thẩm Khiêm không ngừng gõ bàn phím, đầu cũng không ngẩng lên.
“Lúc về có con mèo hoang nhảy lên vai em, làm em hoảng hồn.” Nhắc tới chuyện này, Dung Phỉ thấy thật mất mặt, lúng túng thè lưỡi, cũng thầm xỉ vả cái tính nhát gan của mình!
“Mèo hoang?” Thẩm Khiêm nghe xong, cuối cùng cũng dừng động tác, nhíu mày.
“Ừ” Dung Phỉ quấn chăn: “Thẩm Khiêm, người anh lạnh như băng á, mùa đông mà cứ nằm kế anh thế này, không bị cảm đúng là kỳ tích.”
“Nhưng mỗi lần vận động em đều ra mồ hôi mà.” Mắt Thẩm Khiêm dán chặt vào màn hình, khóe miệng cong lên đầy xảo trá.
Dung Phỉ nghẹn họng nhìn tên quỷ không biết thế nào là xấu hổ này hồi lâu mới hỏi: “Anh còn biết dùng máy tính nữa hả?”
“Ừ, học trên mạng.” Thẩm Khiêm đáp lời.
“Anh còn biết lên mạng?” Dung Phỉ kinh ngạc, mắt trợn tròn.
“Tuy anh là một con quỷ trên trăm năm nhưng vẫn biết bắt kịp thời đại. Học, học nữa, học mãi, dù đã thành quỷ cũng phải học.”
Khóe miệng Dung Phỉ co rút: “Thế anh đang làm gì?”
Thẩm Khiêm bật cười, ngoắc ngón tay với cô.
Dung Phỉ quấn chăn sáp tới, nháy mắt ngổn ngang trong gió.
Má ơi, ra là đang chơi Kiếm Tiên. Chơi thì chơi đi, còn đặt cái tên đầy nữ tính ‘Thân hình bốc lửa của tôi uốn éo’ nữa chứ. Có phải cái tên này quá lẳng lơ rồi không?!
“Máy tính của em dỏm quá, cứ tới lúc quan trọng là treo máy.” Thẩm Khiêm lắc đầu chê bai, không chút để tâm đến tâm trạng ngổn ngang của Dung Phỉ.
“Cái này vốn là hàng secondhand mà, chỉ có mấy trăm đồng.” Khóe mắt Dung Phỉ giật giật, nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng trong lòng.
Quả nhiên, còn chưa đến ba giây, máy tính đã treo cứng đờ.
Thẩm Khiêm trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình đen như mực, nhăn mặt nói với Dung Phỉ: “Cái máy này hư rồi, em đổi cái mới đi.”
“Không có tiền!” Cái máy secondhand này cô phải dành tiền lì xì mấy năm mới mua được đó! Thêm nữa, Dung Phỉ rất ít khi xài tới máy tính, lúc trước cô mua chỉ để lên mạng chat chít, lâu lâu chơi mấy game nhỏ trên QQ, rồi xem phim,… Tuy hơi cũ nhưng vẫn còn xài được.
“Không sao.” Máy tính bị treo, Thẩm Khiêm không ngừng đập bôm bốp vào bàn phím như khiêu khích: “Anh chơi game kiếm được không ít trang bị tốt, nghe nói có thể bán trang bị đổi tiền, anh tính thử rồi, bán hết số trang bị đó đi chắc cũng đủ mua máy mới.”
“…” Mất một lúc Dung Phỉ mới tìm lại được giọng của mình: “Anh chơi game từ lúc nào?”
Thẩm Khiêm híp mắt ngẫm nghĩ: “Từ sau khi em về nhà.” Nói xong, anh đưa tay chỉ vào một acc nữ tên Nguyệt Lai Nguyệt Hảo trên màn hình: “Đây là Tiểu Nguyệt, lúc đầu là em ấy dẫn anh đi tăng cấp, lúc ‘chồng’ em ấy không có mặt, đôi khi tụi anh sẽ lập đội đánh quái, đương nhiên, anh cũng cho em ấy không ít linh đan, linh dược trong kho, hai tụi anh có thể xem là tiền trao cháo múc.”
Dung Phỉ cứng họng, tư duy theo không kịp. Không biết sau khi Tiểu Nguyệt biết ‘đồng đội heo’ của mình trong game là anh rể quỷ sẽ có phản ứng thế nào.
Dung Phỉ còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Thẩm Khiêm đã giải quyết xong tình trạng bị treo của máy tính, tay nhấn nhấn vài cái, màn hình vừa sáng lên đã đen thùi trở lại, phát ra tiếng ‘xẹt xẹt’ khiến Dung Phỉ giật nảy mình, còn chưa kịp hét lên, trên màn hình bỗng xuất hiện một cái đầu lâu u ám kèm theo dòng chữ ‘Quỷ Vực Tầm Bảo’ đỏ thẫm như máu. Nháy mắt, tim cô như ngừng đập.
“Đừng sợ” Thẩm Khiêm vỗ lưng Dung Phỉ trấn an: “Đây là game dưới âm phủ, cũng giống như mấy game trên dương gian của các em thôi. Nghe nói game này do một sinh viên ngành máy tính tạo ra, lúc còn sống lý tưởng lớn nhất của cậu ta là trở thành một lập trình game nổi tiếng, tiếc là chưa tốt nghiệp đã đột ngột bị tai nạn giao thông qua đời. Sau khi xuống âm phủ cậu ta thiết kế game này, xem như hoàn thành một chấp niệm.”
“…” Dung Phỉ đã không còn lời nào để nói. Cô bỗng thấy thật may mắn khi mình chưa bao giờ chơi game, bằng không chưa biết chừng cô lại kết bạn với một con quỷ nào đó, khiếp quá đi thôi!
“Thật ra không phải con quỷ nào cũng ác, cũng như con người có người tốt và người xấu. Dưới âm phủ có quán Giờ rất nổi tiếng, cũng nhộn nhịp không kém mấy quán bar trên dương gian.” Thẩm Khiêm vừa chơi game vừa nói, ngẫu nhiên liếc tới cửa sổ, ánh mắt tuy cười nhưng ẩn chứa nét sắc lạnh.
Dung Phỉ nhắm mắt, rút trong chăn xoa lớp da gà trên mặt: “Em ngủ đây.”
“Sợ hả?” Thẩm Khiêm bật cười: “Em cũng từng gặp không ít quỷ, sao gan vẫn nhỏ như thế nhỉ?”
Dung Phỉ trùm kín đầu, ậm ờ cãi lại: “Đó là bản năng của con người mà.”
Thẩm Khiêm cười mỉm, mắt liếc nhìn áo khoác của Dung Phỉ mắc trên giá, thấy bên túi phải đang lấp lánh ánh đỏ.
Đã nói là phải luôn đem theo bên người mà, cô ngốc này…
Thẩm Khiêm cưng chiều lắc đầu, mắt đảo qua cửa sổ, vừa lúc chống lại cặp mắt xanh lục trên cửa sổ thủy tinh.
“Meo!”
Hai bên nhìn nhau hồi lâu, mèo đen ngoài cửa sổ chợt đứng dậy, chân sau chống lên kính thủy tinh, nhún người nhảy bật ra ngoài.
Dung Phỉ trốn trong ổ chăn chẳng mấy chốc đã ngủ mất, nhưng giấc ngủ này của cô không yên ổn. Có lẽ do bị Thẩm Khiêm dọa sợ, cô gặp ác mộng cả đêm, cứ thấy mình bị quỷ rượt.
Buổi sáng lúc tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ.
“Gặp ác mộng?” Dung Phỉ vừa nhúc nhích, Thẩm Khiêm liền mở mắt, giơ tay xoa hai bên huyệt Thái Dương cho cô.
“Đúng vậy” Dung Phỉ tức giận: “Mơ thấy bị quỷ rượt, đều tại anh hết, đêm hôm khuya khoắc mà cứ quỷ này quỷ nọ.”
Chi tiết thì không nhớ rõ, Dung Phỉ chỉ nhớ mang máng là mình theo hai người lên núi, sau đó chẳng hiểu sao liền bị quỷ rượt, lúc đi ngang qua một vũng bùn, có người nói chỉ cần lấy bùn trét lên người quỷ sẽ không nhìn thấy. Cô làm theo, ai ngờ nữ quỷ đi tới trước mặt cô, đưa tay bấu vào mặt trong đùi, nói nơi này chưa có trét. Nói là sợ thì cũng không hẳn, cô nhân lúc nữ quỷ không chú ý, lao thẳng một đường xuống chân núi, khó nhọc trốn vào hồ nuôi cá dưới chân núi. Có ai đó chỉ đường kêu cô chạy tiếp. Cô chạy được một nửa lại bị một đứa bé quỷ cả người đầy máu nằm trên đất cản lại, cùng lúc đó, phía bên vách núi có một nữ quỷ áo trắng tóc dài bay tới. Cô hoảng sợ, giật mình tỉnh lại.
Nghĩ kỹ thì giấc mộng đó có hơi hài để bị gọi là ác mộng, đến cả Dung Phỉ còn phải dở khóc dở cười. Nhưng mà, dù biết tại Thẩm Khiêm nói hươu nói vượn trước khi ngủ nên cô mới mơ thấy ác mộng, cô vẫn không khỏi thất thần.
Thẩm Khiêm không lên tiếng, chỉ lặng lẽ mát xa cho cô, thấy chân mày cô giãn ra, anh mới hỏi: “Đỡ chưa?”
“Ừ” Dung Phỉ thoải mái than nhẹ một tiếng, gật đầu. Nói không phải khen chứ khả năng mát xa của con quỷ này không tồi, mới xoa vài cái, cơn đau đầu của cô đã giảm hẳn.
Đang chuẩn bị rời giường, cả hai chợt nghe tiếng hét ầm ĩ bên ngoài, hình như ngay trước cửa nhà mình.
Dung Phỉ và Thẩm Khiêm liếc nhau, lập tức xuống giường, mặc quần áo rồi mở cửa xông ra ngoài.
Lúc Dung Phỉ chạy ra, tiệm nhà cô vẫn chưa mở cửa, cửa cuốn chỉ kéo lên một đoạn, người nhà đang tập trung hết trước cửa. Cô đi tới, phát hiện tiếng hét phát ra từ nhà đối diện, không khỏi thở phào một hơi.
“Tiểu Nguyệt, có chuyện gì thế?” Dung Phỉ kéo Dung Nguyệt tới, nhỏ giọng hỏi.
“Chị, tối qua xảy ra chuyện lớn.” Dung Nguyệt hạ giọng nói với Dung Phỉ.
Dung Phỉ bồn chồn: “Đừng nói lại có người chết nha?”
“Đúng là có người chết.” Dung Nguyệt cau mày, nghiêm túc hít một hơi: “Tối qua có năm người chết đuối dưới sông, tất cả đều là học sinh trung học, hai nữ ba nam, chỉ có một người duy nhất may mắn sống sót, chính là đứa con của nhà đối diện. Cha mẹ người chết chạy tới la hét đòi nghe giải thích.”
Dung Phỉ kinh hãi không ngớt: “Đêm khuya, trời còn mưa, mấy người đó ra sông làm gì?”
“Còn làm gì nữa?” Dung Nguyệt cười nhạo: “Thanh thiếu niên tuổi dậy thì, thích chơi mấy trò lãng mạn.”
Cũng đúng, con nít bây giờ trưởng thành sớm, mới tiểu học đã bắt đầu hẹn hò yêu đương rồi.
Nghĩ thế, Dung Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì.
“Nghe đứa con nhà đối diện nói, bọn họ vốn đứng cách bờ sông rất xa. Một bạn nữ trong nhóm phát hiện có con mèo đen rớt xuống nước, lúc chạy tới cứu thì bị ngã xuống sông. Mấy người khác thấy cô gái bị ngã, chạy tới cứu người, cũng bị kéo xuống theo. Còn mỗi cậu ta sợ nước không dám tới giúp, thấy chuyện không ổn vội kêu cứu, nhưng nửa đêm nửa hôm, trời còn mưa, gọi nửa ngày không ai tới, cậu ta sợ quá đành lén chạy về nhà.” Dung Nguyệt thấy Dung Phỉ không định hỏi tiếp, tự ba hoa: “Nhưng trong đám người đứng xem có người nói do đám nhóc này chơi giỡn ồn ào, lúc nghe kêu cứu họ chỉ tưởng tụi nó đang giỡn.”
Nghe tới mèo đen, Dung Phỉ bất giác nhíu mày, tay ôm ngực. Cô không tả được cảm giác của mình trong nháy mắt đó là gì, chỉ thấy ngực nhói lên một cái, ngay cả hơi thở cũng ngừng lại.
“Chị?” Dung Nguyệt thấy Dung Phỉ tự nhiên ôm ngực, lo lắng hỏi.
“Hả?” Dung Phỉ lấy lại tinh thần, cười cười: “Ầy, bu đông như thế, sao mở cửa buôn bán đây?”
Vừa dứt lời, trong đám người chợt có tiếng hô: “Cảnh sát tới!”
Không mấy ngạc nhiên, trong đám cảnh sát vừa đến, Dung Phỉ liếc mắt liền thấy được Dư Thiến.
Dư Thiến nhìn thoáng qua phía đối diện một cái liền tập trung vào công việc, nhưng cái nhìn này lại bao hàm ý nghĩa sâu xa.
“Bỏ đi” Dung Phỉ không phát hiện ánh mắt của Dư Thiến, xoay người vào nhà: “Cảnh sát đến rồi, chắc lát nữa đám đông sẽ tản đi thôi. Chờ giải tán hết rồi hẵng mở tiệm.” Cô thấy cha mẹ mình đang chen chúc trong đám đông xem náo nhiệt, lắc lắc đầu, không biết phải nói gì.
Đánh răng rửa mặt xong, đám đông bên ngoài vẫn chưa tản đi, thấy một chốc một lát chưa thể mở tiệm được, Dung Phỉ đành về phòng.
Thẩm Khiêm lại đang dựa vào thành giường chơi game. Đã có bài học tối qua, Dung Phỉ trực tiếp xem nhẹ.
“Hôm nay không cần ra ngoài sao?”
Thẩm Khiêm không thèm nâng mắt, ngoắc tay với Dung Phỉ.
“Làm gì?” Dung Phỉ liếc nhìn máy tính đang gác trên đùi Thẩm Khiêm với vẻ mâu thuẫn, bước tới một cách không tình nguyện.
“Em lấy xá lợi tử anh đưa ra đi.” Thẩm Khiêm nói.
Dung Phỉ thắc mắc nhưng vẫn móc viên xá lợi tử trong túi ra. Cô ngạc nhiên khi thấy xá lợi tử đã được xỏ xuyên qua bởi một sợi dây đỏ.
“Đeo lên tay đi, không được tùy tiện tháo xuống, biết chưa hả?” Thẩm Khiêm hiếm khi dặn dò với giọng nghiêm túc. Nếu tối qua anh không ở đây, không dám chắc ai mới là người gặp nạn đâu. Sát khí trên người miêu linh rất nặng.
“À” Dung Phỉ ngơ ngác gật đầu, đeo dây vào cổ tay: “Vầy đúng là dễ mang theo bên người hơn.” Kỳ thật xá lợi tử màu đỏ kết hợp với dây đỏ nhìn hơi chìm, nhưng đó là tấm lòng của Thẩm Khiêm.
“Tiểu Phỉ…” Động tác gõ máy tính của Thẩm Khiêm bỗng dừng lại, bộ dạng muốn nói lại thôi.
“Hả?” Dung Phỉ nhìn anh với vẻ mờ mịt: “Sao thế?”
Thẩm Khiêm đóng máy tính lại, đặt sang một bên, xuống giường ôm Dung Phỉ vào lòng: “Không có gì, chỉ là bất chợt muốn ôm em thôi.”
“Này” Dung Phỉ bất đắc dĩ: “Anh sao thế, sao cứ như sinh ly tử biệt vậy?”
“Chúng ta bây giờ một sinh một tử, còn không phải sinh ly tử biệt sao.” Thẩm Khiêm hài hước trêu ghẹo một câu, trong mắt lại lộ ra nét đau thương: “Tiểu Phỉ…”
“Sao?” Dung Phỉ hơi mờ mịt, không cách nào hiểu được sao đột nhiên Thẩm Khiêm lại đa sầu đa cảm như thế.
“Xin lỗi, để em phải chịu khổ.” Thẩm Khiêm thở dài. Chấp niệm là một thứ gì đó rất điên cuồng. Lương Cảnh Thần là thế, mà anh thì có khác gì. Nếu không có anh, có phải hết thảy đã khác?
“Mệnh có ngũ hành bát tự, Tăng đạo sĩ đã nói, mệnh của em phạm Quỷ Sát, chưa biết chừng là do vận mệnh an bài nên em mới gặp được anh, nói gì đến những thứ khác.” Tiếng xin lỗi này Dung Phỉ không thể hiểu hết hoàn toàn, nhưng vẫn đoán được ít nhiều. Chắc chắn có liên quan đến cái khả năng nhìn thấy quỷ chết tiệt đó của mình: “Hình như đám đông bên ngoài đã giải tán, em phải ra phụ mở tiệm.”
Lúc này Thẩm Khiêm mới chịu buông Dung Phỉ ra.
“Em đi trước, lát nữa ăn sáng anh nhớ ra đó.” Dung Phỉ thấy Thẩm Khiêm im lặng, kiếm cớ dặn dò.
“Ừ” Thẩm Khiêm gật đầu, cười dịu dàng.