Edit: SCR
Nửa đêm, Dung Phỉ bị tiếng náo động ồn ào đánh thức. Cảm giác có thứ gì đó lành lạnh liếm tới liếm lui trên mặt, Dung Phỉ ngỡ là Thẩm Khiêm, nhưng thoáng chốc, cô liền điếng người, bởi vì, cô loáng thoáng nghe được.. tiếng ê a của trẻ con!
Tức khắc, Dung Phỉ rút kín người vào chăn. Nhưng cô lại kinh hãi phát hiện hành động đó chỉ đang diễn ra trong đầu mình, còn thực tế đến ngón tay cô cũng không nhúc nhích được.
Chết tiệt, bóng đè!
Thứ nhớp nháp kia vẫn đang di tới di lui trên mặt. Tim Dung Phỉ như ngừng đập, mí mắt dù cố thế nào cũng không nhấc lên được.
“Mama…”
Tiếng gọi mama đầy u oán kia khiến Dung Phỉ run rẩy. Má ơi, con cái nhà ai thế kia!
“Mama… con đau…”
Vẫn là cái giọng đó, pha kèm chút non nớt của trẻ con.
“Mama không nhớ con… baba lại không chịu để mama nhớ ra con…”
Hả… chuyện quái gì thế này?
“Con hôn mẹ, mẹ yêu con thêm một chút có được không?”
Vẫn là giọng điệu non nớt đầy u oán, nhưng cảm giác như có cây búa gõ nhẹ vào đáy lòng Dung Phỉ, làm cho khoé mắt cay cay. Chẳng lẽ con quỷ này là bào thai bị phá bỏ? Đáng thương ghê.
Dù tiềm thức đang cảnh báo Dung Phỉ không nên thả suy nghĩ mình chạy theo hướng đó, nhưng giãy giụa cỡ nào, đại não cô vẫn bị giọng nói non nớt ấy thao túng.
“Mama, đứng lên chơi với con đi.”
Giọng nói nũng nịu vừa vang lên, Dung Phỉ liền cảm giác hai bên vai mình bị lắc đến sắp rụng ra.
“Mama mau đứng lên…”
“Mama… mama… chơi với con… đứng lên đi mà…”
“Mama.. huhu… con đau… con muốn mama…”
Âm thanh u oán thê lương với đủ loại tần suất như tiếng vật nhọn ma xát vào mặt kính đập vào mang tai đau buốt, thần kinh thì căng chặt như muốn đứt phựt. May thay, nhờ sự công phá tàn ác của âm thanh bén ngót ấy, mí mắt nặng như đeo chì của Dung Phỉ đột ngột thả lỏng, chầm chậm mở ra.
Chứng kiến cảnh tượng nhóc quỷ da nhăn nheo, không ngừng la khóc, lệ máu chảy tèm lem đang bấu chặt người mình, Dung Phỉ hít một hơi lạnh.
Nhóc quỷ thấy cô mở mắt, lệ máu lập tức biến mức, bẹt miệng cười hì hì. Dung Phỉ chưa kịp hoàn hồn, nó đã trở mình bò xuống sàng, tay nhỏ vẫn cố chấp nắm góc chăn.
“Mama đứng lên đi… mama mau đứng lên… mama…mama…”
Nhóc quỷ ngậm ngón tay, ánh mắt lộ vẻ trông đợi, nhưng âm thanh gọi mama cứ lặp lại tuần hoàn như đòi mạng. Dung Phỉ bất giác ngồi dậy, ngơ ngác nhìn nhóc quỷ vẫn đang đứng trên đất gọi mama không ngừng.
“Mama, ra ngoài chơi với con đi, con muốn ra ngoài chơi, mama… chơi… ra ngoài chơi…”
Tuy vừa bị âm thanh u oán thê lương của nhóc quỷ tra tấn nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt của nó, tim chợt thắt lại. Cô cầm lòng không đặng, nhảy xuống giường bế nhóc quỷ lên.
Đạt được ước nguyện, nhóc quỷ mừng rỡ hoa chân múa tay, tay chỉ về phía cửa.
“Muốn ra ngoài?” Dung Phỉ muốn hỏi nhưng âm thanh cứ nghẹn lại cổ họng, không thể phát ra tiếng.
Dung Phỉ khó chịu nhíu mày, nhóc quỷ lại như nghe hiểu tiếng lòng cô, y a gật đầu, tay chỉ chỉ không ngừng.
Muốn đi, thì đi vậy…
Dung Phỉ vỗ đầu nhóc quỷ, cam chịu đi về phía cửa. Lạ thay, cô vừa bước một bước, người đã tự đứng ngoài cửa.
Trước mắt là khung cảnh mờ ảo, sương trắng lượn lờ, không hề có những nội thất quen thuộc. Dung Phỉ đảo mắt nhìn quanh, bàng hoàng không biết mình đang ở đâu. Còn chưa biết phải làm gì tiếp theo, Dung Phỉ liền thấy một chiếc đèn lồng trúc nho nhỏ, màu đỏ như máu lộ ra giữa đám sương mù, lửng lơ giữa không trung, cách cô một khoảng không xa không gần. Vầng sáng dìu dịu đúng chuẩn của một ngọn đèn dẫn đường.
Đèn lồng trúc lơ lửng khoảng vài giây liền gạt màn sương, bay về phía trước. Dung Phỉ không kịp suy nghĩ đã nhấc chân đi theo ánh lửa yếu ớt của đèn lồng.
Nhưng, chân vừa bước được hai bước, đèn lồng dẫn đường phía trước chợt vụt tắt, chìm sâu vào màn sương. Dung Phỉ ngơ ngác nhìn quanh, bên tai liền vang lên tiếng gọi quen thuộc của Thẩm Khiêm.
“Tiểu Phỉ!”
Tiếng của Thẩm Khiêm rõ ràng là khiến cho nhóc quỷ trong lòng cô bất an, mà phần nhiều là sợ hãi. Nó tức khắc chu mông rúc đầu vào ngực Dung Phỉ, miệng nức nở.
Thẩm Khiêm chẳng mấy chốc đã xuất hiện, sắc mặt âm trầm, không nói một tiếng đã giơ tay đánh mạnh lên cái mông đang nhô ra của nhóc quỷ.
Cơ thể nhóc quỷ run lên, tiếp đó, nó liền bị cưỡng chế rời khỏi cái ôm của mama, dời đến trên tay Thẩm Khiêm.
Dung Phỉ nhìn theo nhóc quỷ, thấy hai mắt của nhóc lại chảy lệ máu, ánh mắt nhìn mình đầy vẻ khát vọng, nhưng chắc e sợ uy của Thẩm Khiêm nên không dám lỗ mãng. Đáng thương thì có đó, nhưng cái cấu hình máu me bê bết đó vẫn khiến Dung Phỉ dựng cả tóc gáy.
Thẩm Khiêm vỗ nhẹ lên mông nhóc quỷ tỏ ý cảnh cáo, nhóc quỷ liền xoay đầu, lấy lòng rúc đầu vào ngực Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm cúi nhìn nhóc quỷ đang lấy lòng trong ngực, duỗi tay giữ chặt Dung Phỉ: “Tiểu Phỉ, chúng ta về thôi.”
Lúc Dung Phỉ bật dậy, sắc trời đã sáng. Cô bàng hoàng nhìn quanh căn phòng phòng quen thuộc.
Hình như cô mơ thấy nhóc quỷ và Thẩm Khiêm, nhưng, sao giấc mộng kia lại chân thật như thế? Nhóc quỷ còn kêu mình là mama…
Thẩm Khiêm không có đây, chắc đó thật sự chỉ là mơ. Nhưng sao mình lại mơ thấy nhóc quỷ kêu mình là mama? Dị quá rồi!
Còn đang ngập trong mớ suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa. Dung Phỉ chưa kịp lên tiếng, Lý Thấm đã tự đẩy cửa bước vào.
“Tớ đoán chắc lúc này cậu vừa tỉnh.” Lý Thấm thấy Dung Phỉ đã dậy, cười cười: “Cậu đang bị sốt đó, đừng xuống giường, tớ đặt cháo lên đầu giường giúp cậu. Bên ngoài còn bận, cậu tự ăn đi, tớ ra ngoài phụ mọi người.”
“Sốt?” Vừa cất giọng, Dung Phỉ liền thấy cổ họng mình đau rát, mũi thì nghẹt cứng.
“Ừ” Lý Thấm gật đầu, đặt chén lên tủ đầu giường: “Chắc chiều qua dạo phố bị cảm lạnh rồi. Tối qua tớ không ngủ được, định sang lấy máy tính của cậu chơi một lát, ai ngờ lại thấy cả người cậu lạnh ngắt, đắp chăn cỡ nào cũng không ấm, may mà còn thở, mẹ nó làm tớ tưởng cậu ngủm luôn rồi. Chưa kịp chạy ra báo cho chú dì, cậu lại đột nhiên sốt đùng đùng.”
“Vậy là cậu chăm sóc tớ cả đêm?” Dung Phỉ nhìn quần mắt đen sì của Lý Thấm, cười gượng. Nhưng đồng thời, đáy lòng cô lại dâng lên nỗi hồ nghi. Lúc thì lạnh ngắt, lúc lại sốt cao… chẳng lẽ tối qua mình không phải nằm mơ mà là trúng tà?
“Nửa đêm nửa hôm, dù sao tớ cũng ngủ không được, không cần phải phiền đến chú dì.” Lý Thấm gật đầu: “Được rồi, cậu từ từ ăn đi, tớ đi trước.” Nói xong, không đợi Dung Phỉ đáp lại, Lý Thấm đã xoay người ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa dùm cô.
Sau khi Lý Thấm đi khỏi, Dung Phỉ không ăn cháo mà tự chìm vào suy tư. Cô cảm giác mình bị dẫn tới một phát hiện nào đó, nhưng lại không tìm được manh mối. Cả tiếng gọi mama của nhóc quỷ kia nữa, dù chỉ là phán đoán nhưng cũng đủ khiến lòng cô dậy sóng, cảm giác nói không nên lời.
Càng rối rắm, lòng Dung Phỉ càng bồn chồn không yên. Cô muốn tới tứ hợp viện một chuyến, nhưng không phải lúc này, chuyện trong nhà còn đăng đăng đê đê, chờ xong hết đã rồi hãy tính.
Nhìn chén cháo thịt trứng muối còn đang nghi ngút khói trên tủ đầu giường, Dung Phỉ thôi trầm ngâm, bưng cháo lên lùa nhanh vào miệng. Cô chỉ là sốt nhẹ mà thôi, đâu thể không biết ngượng mà nằm lỳ trên giường cả ngày được.
Ăn xong, Dung Phỉ thay một bộ quần áo, định xuống nhà phụ giúp mọi người. Nhưng, chân vừa chạm đất, trước mắt liền tối sầm, chân khuỵu nhanh xuống sàng.
Dung Phỉ nhăn mặt đau đớn. Lúc này, điện thoại trên tủ đầu giường đột ngột vang lên.
Dung Phỉ hít sâu một hơi, chống mép giường đứng dậy, nhìn xuống điện thoại, là cuộc gọi của Dư Thiến.
“Cảnh sát Dư, có chuyện gì không?” Vừa nói, Dung Phỉ vừa nhíu mày. Không biết Dư Thiến lại báo cho mình tin tốt gì đây?!
“Ờ thì…” Đầu kia điện thoại, Dư Thiến hơi ngập ngừng: “Trương Bình chết rồi.”
“Hả?” Tin lớn dội thẳng vào đầu khiến đại não Dung Phỉ ngừng mất nửa phút.
“Vừa phát hiện cách đây nửa giờ.” Dư Thiến cũng đang rất phiền: “Hắn cắt cổ tự sát.”
“Hồn phách của hắn thì sao? Không phải có Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ ở đó sao, có…?”
“Không có.” Đây chính là điều khiến Dư Thiến phiền lòng: “Đêm qua Thẩm Khiêm có việc rời khỏi, Tăng đạo sĩ lại đi vệ sinh mất một lúc, pháp y xác định thời gian tử vong chính vào lúc đó.”
Dung Phỉ nắm chặt di động, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào: “Đang yên đang lành, sao hắn lại đột ngột tự sát?”
“Chắc hắn đã biết mình đang bị cảnh sát nhắm tới, quyết định kim thiền thoát xác. Vốn dĩ hắn cũng chỉ là ác linh ký sinh trong cơ thể Trương Bình mà thôi.” Dư Thiến thở dài: “Haizz, cứ nghĩ kế hoạch lần này đã không một kẽ hở, giờ lại khó càng thêm khó. Bên Hoàng bán tiên chỉ mới có chút tin tức, có một ông lão trong thôn nói trước đó rất lâu Hoàng bán tiên đã đi về phía Nam để tìm việc, đến giờ vẫn chưa về.”
Dung Phỉ trầm mặc giây lát: “Cảnh sát Dư, hay là chiều nay chúng ta cùng đến tứ hợp viện ở phố Du Phường một chuyến đi?”
Dư Thiến nói nửa đêm qua Thẩm Khiêm rời đi, Dung Phỉ liền nhớ tới ‘giấc mộng’ của mình, cảm giác chuyện này chắc chắn có liên quan. Sao nhóc quỷ kia lại đột nhiên tìm tới mình. Trùng hợp thay, ngay khi Thẩm Khiêm đi khỏi, tên Trương Bình giả kia liền tự sát?
“Được.” Dư Thiến dừng hai giây mới đáp: “Hai giờ chiều nay chúng ta hẹn gặp ở đầu phố Du Phường?”
Dung Phỉ ngẫm nghĩ một lát. Tuy hôm nay là ngày họp chợ, việc buôn bán sẽ bận hơn nhưng do trời còn mưa nên chắc sẽ không đông bằng ngày nắng.
“Được, nhất trí rồi nhé.”
Vừa ngắt điện thoại, Thẩm Khiêm liền xuyên cửa vào phòng, tuy trên mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng âm khí quanh người khá là “đậm đặc”.
“Ừm…” Thấy Thẩm Khiêm, Dung Phỉ bỗng không biết phải nói gì cho tốt: “Cảnh sát Dư vừa nói cho em biết, tối qua… là do em nên mới xảy ra chuyện sao?”
“Không phải do em.” Nhắc đến chuyện này, Thẩm Khiêm liền nhíu mày, đi tới trước máy hát, đưa tay vuốt ve, rõ là lòng dạ đang không yên.
“Tiếp theo phải làm sao?” Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới hỏi: “Hẳn là không dễ để tìm được mục tiêu mới đúng không?”
“Ừ” Thẩm Khiêm thu tay: “Nếu đã không tiếc tổn hại nguyên thần để kim thiền thoát xác, hẳn là hắn sẽ yên tĩnh một thời gian. Với lại, không có ký thể của Trương Bình, hắn còn phải tốn sức để tìm cái tiếp theo.”
“Nói vậy, ít nhất là trong thời gian tới, em sẽ không còn thấy quỷ?” Nghĩ đến tháng ngày yên bình sắp tới, dù không phải vĩnh viễn, Dung Phỉ vẫn thấy vui.
Nhất thời, Thẩm Khiêm không biết phải nói gì cho phải.
“Í…” Thấy phản ứng của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ mới muộn màng nhận ra mình vừa nói sai: “Em không nói anh, em nói là những con quỷ khác, anh cũng biết em khá phiền khi luôn phải gặp quỷ mà.”
“Mạng số của em năm nay phạm Quỷ sát, dù không có Lương Cảnh Thần đứng giữa gây khó dễ cũng rất dễ dụ quỷ. Tóm lại, em vẫn nên mang theo vật trừ tà bên người mới được.”
Một câu của Thẩm Khiêm đập nát hy vọng của Dung Phỉ.
“Đúng rồi, chiều nay em định cùng Dư Thiến tới tứ hợp viện, anh đi không?” Dung Phỉ đang khoác áo lông, chợt nhớ tới lời hẹn với Dư Thiến, liền hỏi.
“Tụi em định tới tứ hợp viện?” Thẩm Khiêm nghe mà ngẩn người.
“Ừ” Dung Phỉ kéo khoá kéo, đi về phía Thẩm Khiêm: “Cảm giác luôn bị người khác dắt mũi rất khó chịu. Nếu hắn đã có hứng thú với nơi đó, chúng ta nên đến đó tìm thêm manh mối. Còn về Hoàng bán tiên, Dư Thiến nói nhiều năm trước ông ta đã đi về phía Nam để làm việc, đến giờ vẫn chưa về, sợ là không dễ tìm.”
“Chuyện này không cần chúng ta quan tâm. Dư Thiến là cảnh sát, hẳn sẽ tự có cách để tìm người.” So với Hoàng bán tiên không rõ tung tích, Thẩm Khiêm thấy chuyện để mất dấu Lương Cảnh Thần càng khó giải quyết hơn.
“Cũng đúng” Dung Phỉ gật đầu: “Việc cấp bách hiện giờ là phải tìm cho ra… tên đó. Nhưng mà, nếu hiện giờ hắn chỉ là một hồn phách, trừ việc anh dùng hết toàn lực tìm kiếm cũng chỉ còn nước chờ hắn tới tìm em.” Dung Phỉ thầm cân nhắc. Nếu lâm vào thế bí, cô có thể tự mình ra mặt làm mồi dụ, chỉ cần chuẩn bị thật kỹ là được. Nếu làm vậy có thể hoá bị động thành chủ động, cô cũng không tiếc giá nào, nhưng… có thể mau chóng tìm được Hoàng bán tiên thì càng tốt.