Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

chương 74

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơn buồn ngủ của Trầm Hoan không cánh mà bay, cô ngồi dậy, click mở Weibo, tức khắc phát hiện có rất nhiều người ở trên Weibo tag cô. Mở ra xem, thì ra là một nick khá nổi công bố ảnh chụp cô cùng Phó Tư Dịch ở Iceland, tiêu đề là “Thật giả bạn gái Phó Tư Dịch là một ca sĩ mới.”

Đăng bốn bức ảnh, đều là ảnh chụp Trầm Hoan ở Iceland cùng Phó Tư Dịch bên nhau. Trừ bỏ ảnh đầu tiên cô cùng Phó Tư Dịch nắm tay nhau tương đối rõ ràng, những ảnh khác đều mơ mơ hồ hồ, nhưng ảnh chụp cô cùng Phó Tư Dịch có cử chỉ thân mật, quan hệ như thế nào vừa xem sẽ hiểu ngay.

Xem lướt qua bình luận, đều là tỏ vẻ nghi vấn, hoặc là dò hỏi thân phận Trầm Hoan.

“Thẩm Khiêm ra tay?” Có lẽ biết ngày này chắc chắn sẽ đến, sau khi Trầm Hoan trải qua khiếp sợ ngắn ngủi, lập tức bình tĩnh lại.

“Đúng vậy, hiện tại em cái gì cũng không cần đáp lại, cái gì cũng đừng nói, an tâm ngốc là được. Chuyện này hẳn sẽ còn có hậu chiêu, em đừng lo lắng, tất cả giao cho anh.”

“Em biết.” Trầm Hoan nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh chụp kia, đóng giao diện Weibo. Cô lại gọi lại cho Hồ Tĩnh, Hồ Tĩnh dặn dò cô mấy ngày nay tạm dừng công việc, trước nhìn xem động tĩnh, Trầm Hoan nhất nhất đồng ý.

Theo kế hoạch, hôm nay sẽ là ngày cô phát hành album, chẳng qua nghe xong Phó Tư Dịch nói, bên ngoài sẽ giả như theo kế hoạch phát hành. Không nghĩ tới, đêm qua lại tới tin tức như vậy.

Thật là tính kế cô không từ thủ đoạn.

Cô đem sự việc sắp xếp lại một lần, trước tiên nghĩ kỹ cách ứng đối với mẹ. Phỏng chừng mẹ cô nhất định sẽ hỏi cô những vấn đề này.

Sau khi ấn gọi đi, Trầm Hoan khẩn trương, mẹ cô thật nhanh nhận điện thoại.

“Trầm Hoan a, trên tin tức rốt cuộc là như thế nào? Dì nhỏ con hỏi có phải thật hay không, ta nói không phải, con nói cho mẹ biết, có phải những phóng viên này nói bậy đúng không?” Quả nhiên điện thoại vừa thông, mẹ cô liền có một đống câu hỏi thật lớn.

“Mẹ, đừng có gấp,” móng tay bấm sâu vào sô pha, Trầm Hoan hít sâu một hơi, “Trên tin tức nói là sự thật, nhưng.....”

“Con đứa nhỏ này, yêu đương như thế nào không nói với mẹ, im lặng không nói năng gì, làm mẹ lo lắng một hồi.” Mẹ Trầm Hoan còn không vừa ý lời con gái nói, nhịn không được trách cứ.“Mẹ, con.....” Trầm Hoan chần chờ.

“Người kia kêu Phó Tư Dịch, đang làm gì, trên báo viết là ca sĩ, sao trước nay mẹ không nghe nói qua?”

“Mẹ, đừng hỏi nhiều như vậy, anh ấy trước kia là ca sĩ hiện tại làm kinh doanh. Sự việc cụ thể thế nào chờ con về sẽ nói tỉ mỉ cho mẹ, nếu người ngoài hỏi, mẹ đừng nhận. Chuyện này xảy ra, con cũng rất đau đầu.” Trầm Hoan huướng mẹ giải thích lợi hại nặng nhẹ.

“Mẹ biết, mẹ biết nặng nhẹ, nếu đã xác định thì mang về nhà mẹ xem.”

“......Mẹ.” Trầm Hoan quả thực dở khóc dở cười.

Hiện tại cũng không biết hướng đi của dư luận như thế nào, cô cũng không biết Thẩm Khiêm sẽ làm gì tiếp theo. Hay sẽ tiết lộ việc hôn nhân của Phó Tư Dịch? Nếu thật làm như vậy, sự tình sẽ khó giải quyết, mẹ cô có khả năng sẽ mắng chết cô.

Không đi công việc được, cô lại không có hứng thu ra ngoài chơi, ở nhà ngơ ngác buồn rầu một buổi sáng, thời điểm buổi chiều đầu cô choáng váng hơn, ăn cơm qua loa, ngã đầu liền ngủ.

Trâm Hoan ngủ trưa đều là từ 2 giờ đến 3 giờ, lần này cô ngủ nhiều hơn so với bình thường nửa giờ, nếu không phải tiếng chuông di động đánh thức cô, cô còn có thể ngủ lâu hơn.

Kéo bức màn phòng ngủ, ánh sáng không rõ ràng lắm, cô nhìn một hồi mới thấy rõ lf cuộc gọi của Phó Tư Dịch, động tác trước ý thức, cô tiếp điện thoại, “Phó Tư Dịch?”

Cô vừa mới tỉnh, thanh âm mơ hồ, Phó Tư Dịch một chuts liền nghe ra được, “Mới vừa tỉnh?”

“Vâng.” Âm thanh trầm trầm, mũi giống như bị chặn lại.

“Trầm Hoan, em không thoải mái?”

“Cảm mạo một chút thôi.”

“Mấy ngày rồi? Đã uống thuốc chưa?” Âm thanh Phó Tư Dịch thoáng ngưng trọng.

“Mới hôm qua, thuốc..... ừm... em..... Không uống.....” Từ cao trung tới nay, cô bị cảm mạo chưa bao giờ uống thuốc, trừ khi có sốt cao sẽ uống thuốc hạ sốt, vừa rồi cô có sờ trán, chỉ sốt nhẹ thôi.

“Không uống?” Thanh âm Phó Tư Dịch hơi cao lên, “Trầm Hoan, không thể không cần uống thuốc.”

Trầm Hoan đau đầu mà nhíu mày, cô thật không muốn uống.

“Hòm thuốc có thuốc trị cảm, em có sốt không? Uống thuốc xong lên giường nghỉ một lát, chờ ra mồ hôi là được.” Phó Tư Dịch ở đầu kia dặn dò, Trầm Hoan khô khan gật đầu, chính là nằm trên giường không nghĩ muốn động đậy.

Phó Tư Dịch đại khái cũng đoán được, vừa bất đắc dĩ nhưng cũng kiên trì mà yêu cầu, “Trầm Hoan, trừ khi em uống thuốc nếu không anh sẽ không cúp máy.”

Vẻ măt Trầm Hoan đau khổ, từ trên giường bò xuống, châm mềm không có sức lực, khi xuống giường còn lảo đảo, “Em uống.”

Tìm được hòm thuốc, lấy ra thuốc trị cảm mạo và thuốc hạ sốt, lại đi đến phòng bếp rót ly nước ấm, đưa đi động để ở tủ đầu giường, “Em bắt đầu uống đây.”

Đầu kia “ừm” một tiếng, lại nói “Anh nghe thấy.”

Trầm Hoan buồn bực mà bĩu môi, lấy ra hai viên con nhộng thuốc trị cảm mạo, lại lấy thêm viên thuốc hạ sốt, tất cả ném vào trong miệng.

Ngửa đầu, vội vàng uống thêm mấy ngụm nước ấm, lại đưa điện thoại di động để bên cổ họng, để Phó Tư Dịch nghe âm thanh cô nuốt thuốc.

“Ùng ục” một tiếng, thuốc theo nước ấm trôi qua cổ họng, yết hầu hơi đau, Trầm Hoan liên tục uống thêm vài ngụm nước.

Phó Tư Dịch ôn hòa nói, “Uống thuốc xong, đi ngủ ngay đi, ngày mai anh sẽ trở lại.”

“Vâng, được.” Nghe được anh sẽ về, Trầm Hoan nhịn không được cao hứng, âm điệu liền cao không ít, nhưng bởi vì cảm mạo, nghe vẫn mềm như bông.

Nghe thanh âm cô hữu khí vô lực, Phó Tư Dịch nhợt nhạt nhíu mi, anh thúc giục, “Trầm Hoan, đi ngủ đi.”

Trầm Hoan đúng là buồn ngủ, không thể tập trung lực chú ý, liền nghe lời.

Lại lần nữa tỉnh lại đã là 6 giờ, trán lấm tấm mồ hôi, cảm giác tốt lên rất nhiều, cô đi phòng tắm, cân nhắc buổi tối ăn gì.

Dù sao chỉ có một mình, nấu một chút là được.

Ở trong phòng bếp vừa mới rửa xong hành, đang muốn cắt thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, Trầm Hoan lau tay, lúc này ai đến đây?

Cửa mở ra, lại là người đưa cơm hộp, “Xin hỏi là cô Hứa Trầm Hoan phải không? Có một phần cơm hộp đưa cho cô.”

“Tôi?” Trầm hoan có chút ngốc.

“Vâng, một vị Phó tiên sinh đã đặt.”

Trên mặt Trầm Hoan hiện lên nụ cười, cô nói tiếng cảm ơn, liền mang theo hộp cơm mang vào nhà ăn. Bên trong có cháo thịt gà, mấy ngày nay cô ăn cái gì cũng đều không có hương vị, mùi hương cháo thịt gà nồng đậm, làm Trầm Hoan có chút thèm ăn.

Phó Tư Dịch đi công tác còn lo cho cô, Trầm Hoan cảm thấy rất thỏa mãn.

Truyện Chữ Hay