Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười khi thực hiện được ý đồ.
Phó Tư Dịch ngẩn ra, bỗng nhiên cắn chóp mũi cô một ngụm, vừa tức vừa yêu mà trừng phạt, “Kẻ lừa đảo, gạt anh chơi vui sao?”
Trầm Hoan thức thời mà vội vàng lắc đầu, trong miệng lại vẫn luôn đang cười.
“Còn cười....”
Hắn bắt được tay cô đang lộn xộn, đuổi theo cắn cô. Trầm Hoan một bên trốn, một bên xin tha, “Phó Tư Dịch, em không dám, đừng náo loạn.”
Phó Tư Dịch không nghe, vẫn là nháo. Sau lại, không biết là ai đẩy ai, hai người đều ngã xuống sô pha.
Không sai, tư thế nam thượng nữ hạ.
Dưới là là sô pha mềm mại, phía trên Phó Tư Dịch nắm cổ tay cô, cười nhìn cô. Trầm Hoan chợt thấy ngượng ngùng, nghiêng mặt đi, thanh âm thấp đi, “Anh đè nặng em....”
Phó Tư Dịch dưng một chút, cũng cảm thấy không ổn, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, “Xin lỗi.”
Hắn buông cổ tay cô, tận lực xem nhẹ bởi vì vừa rồi nháo đến lợi hại, khiến Trầm Hoan lộ ra đầu vai trắng nõn, chậm rãi từ trên người cô đứng lên.
Trầm Hoan cúi đầu, đỏ mặt, kéo áo lên, cũng chậm rãi ngồi dậy.
“Trầm Hoan....” Thanh âm Phó Tư Dịch ám ách, lại bắt được cổ tay cô.
Cô ngẩng đầu, đối diện đôi mắt thâm trầm của Phó Tư Dịch.“Anh....” Phó Tư Dịch nhìn cô, chần chờ.
Trầm Hoan nhìn ngón tay chính mình, bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Phó Tư Dịch thở dài, chuyển đề tài, “Ngày mai khi nào em bắt đầu công việc?”
Trầm Hoan rũ đầu, không đáp.
Sau một lúc lâu, cô đứng lên, tiến lên một bước, ngón chân co lại, kéo lấy cổ Phó Tư Dịch, đỏ mặt, “....Em có thể.”
Phó Tư Dịch thẳng tắp nhìn cô, bộ dáng có chút ngu ngốc.
Trầm Hoan nhắm mắt, hôn lên môi hắn.
Phó Tư Dịch phục hồi lại tinh thần, chế trụ eo cô, kéo cô lại gần.
Thở dài một tiếng, hắn gọi “Trầm Hoan”
Tiếng gọi này, giống như rượu ủ nhiều năm, tinh khiết và thơm say lòng người.
Hắn ôm cô, bước chân trầm ổn, đá văng cửa ra, phanh một tiếng, cửa lại khép lại.
Trầm Hoan rơi vào trong chăn màu trắng mềm mại, nhìn đèn chụp ở đỉnh đầu như chiếc mâm tròn, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hắn đưa tay như khắc chế, lại lưu luyến với eo cô, trong say mê lại vẫn giữ lễ tiết quân tử.
Hắn hôn mặt mày cô, chóp mũi, mút vào cánh môi cô.
Vừa ôn nhu, vừa đưa tình.
Cánh tay cô vòng ở cổ Phó Tư Dịch, do dự mà đáp lại hắn. Thời điểm hắn hôn lên xương quai xanh cô, Trầm Hoan không ngăn được tràn ra một tiếng ngâm khẽ.
Sau đó, hết thảy đều đã thay đổi.
Màn được kéo xuống, đèn tắt.
Trong bóng tối, cảm giác càng thêm nhạy bén, cùng với khó nhẫn nhịn.
Tiếng vang sàn sạt, quần áo cọ sát với khăn trải giường, váy ngắn đụng tới quần tây, giày vứt trên mặt đất..... Tay cô chạm vào da thịt trước ngực hắn, không kiềm chế được mà lẩm bẩm, ... “ Rất cứng.”
Trong bóng đêm, hắn ngậm lấy một nụ hồng mai, cười trả lời, “Một hồi càng cứng....”
Không tránh được một trận đâu lúc đầu, cô đột nhiên thân thể cứng lại. Phó Tư Dịch kêu một tiếng, dừng lại, cúi xuống, hắn ôn nhu mà hôn môi cô, một lần lại một lần.
Trầm Hoan thả lỏng một chút.
Sau lại, cô cái gì cũng không nhớ rõ.
Chỉ cảm thấy chính mình bước lên một cái thuyền nhỏ, phiêu du một chặng đường dài, điên cuồng. Gặp được sóng gió, cô trốn tránh, lại bì túm ra, sau đó sóng gió càng nhiều.
................
Ngày kế, khi cô tỉnh lại, đã 9 giờ. Mùa hạ ở Iceland, trời còn không có nóng.
Cô nghiêng người nằm, trên eo còn vòng một cánh tay, kề sát phía sau chính là Phó Tư Dịch.
Nhẹ nhàng xoay người, dối diện với khuôn mặt tuấn tú đầy ý cười của Phó Tư Dịch. Thì ra, hắn đã tỉnh từ lâu, tay chống đầu, vẫn luôn nhìn cô.
“Sớm.” Hắn sờ sờ tóc cô, dẫn đầu nói.
“Vâng.” Cô đem chăn kéo về phía trước, che đến đầu vai, bộ dáng có chút 囧.
“Ăn sáng gì đây? Anh đi làm.”
Phó Tư Dịch xốc lên một góc chăn, Trầm Hoan thoáng nhìn eo thon của hắn, còn có một đôi chân dài. Vội vàng thu hồi tầm mắt.
Tiếng vang sàn sạt qua đi, Phó Tư Dịch đã mặc chỉnh tề, cài nút áo cuối cùng, nhìn lại cô, dặn dò, “Một lúc nữa ra ăn cơm.”
“Vâng.”
Ấn xong chuông cửa, Trần San chờ Trầm Hoan tới mở cửa, bỗng nhiên từ cánh cửa rộng mở, xuất hiện đầu một người đàn ông, đặc biệt hơn là chủ nhân gương mặt là Phó Tư Dịch, Trần San cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng.
“Phó.... thầy Phó....”
“Là đưa quần áo cho Trầm Hoan sao?” Phó Tư Dịch liếc mắt một cái thấy túi trong tay cô ấy, so với Trần San còn tự nhiên hỏi.
“Vâng.” Cô trả lời.