Bối cảnh vũ đạo lấy tài liệu từ động đất, đại khái là nhân vật nữ chính bị chết trong tâm trận động đất, khiến chồng và thân nhân thống khổ.
Hồ Tĩnh múa chính cũng chính là nhân vật nữ chính.
Âm nhạc thê lương, người yêu lâm nạn, đều bị chấn động nhân tâm. Đó là một loại giãy giụa đẹp đến nghẹn ngào, với những người nhạy cảm sẽ xúc động rơi lệ.
Vũ khúc kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lúc bọn bọ chuẩn bị xuống sân khấu, đột nhiên có người cao giọng kêu gọi trên lầu hai, “Mỹ nữ múa chính, tôi là Triệu Tỉnh Nhiên, tôi thích cô.”
Tiếng la này khiến cho toàn trường chấn động, mọi người sôi nổi nhìn về phía phát ra thanh âm. Người quay phim cũng không biết nghĩ như thế nào, chuẩn xác tìm được vị trí của Triệu Tỉnh Nhiên, hơn nữa đem đèn tụ quang nhắm ngay anh.
Hồ Tĩnh ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc rơi vào một đôi mắt kiên định, tuổi trẻ, tính xâm lược cường thế.
Đột nhiên, tiếng hoan hô lại nổi lên.
Thì ra là trên màn hình chợt hiện một câu—Cô gái, em là của anh— Triệu Tỉnh Nhiên.
Sau đó bên trên phía bên phải là đồng hồ đếm ngược năm phút bắt đầu khởi động.
Sau khi bọn họ cúi chào khán giả, tức khắc đã xuống sân khấu. Khi Hồ Tĩnh tháo trang sức, tim vẫn đập nhanh. Cặp mắt vừa rồi khắc sâu trong đầu cô, vứt đi không được.
Tên là Triệu Tỉnh Nhiên sao?
Triệu Tỉnh Nhiên lầu hai ‘vung tiền như rác’, trong lòng kích động trong chốc lát, bỗng nhiên đau lòng. Kia chính là 400 đồng tiền, nếu là ở ngày thường cũng không tính cái gì, nhưng tháng này anh tiêu quá nhiều, bị mẹ anh hạn chế tiền tiêu. 400 đồng tiền cũng là tài sản cuối cùng của anh rồi.Phó Tư Dịch không nói gì nhìn bộ dáng đau khổ như cắt thịt của anh có chút cạn lời, “Ngày mai là tới tháng mới.”
“Đúng a. Ngày mai mình lại có tiền. Không sợ không sợ.” Dừng trong chớp mắt, Triệu Tỉnh Nhiên tính ra thời gian kết thúc bữa tiệc còn 1 giờ, còn có thể bá chiếm bình luận vị trí đầu. Nếu không liền bá một giờ.
Tiền của tháng sau hẳn là không có vấn đề.
Phó Tư Dịch thoáng nhìn anh lại chọn giao diện trả tiền, khóe miệng vừa kéo, “Cậu muốn ra ngoài bị chửi sao?”
A?
Triệu Tỉnh Nhiên không rõ ý cậu ta, hoang mang nhìn lại.
Cằm Phó Tư Dịch hất về phía màn chiếu, ý bảo Triệu Tỉnh Nhiên chính mình nhìn.
Tgif ra là có người không hài lòng anh bá chiếm lâu, phía dưới không ít người oán hận bình luận.
Môi Triệu Tỉnh Nhiên khẽ bĩu, khinh thường nói, “Có bản lĩnh các người cũng chiếm năm phút đồng hồ. Tôi đây là vì gia tăng thu nhập cho thương viện.”
Thế nhưng anh còn nói rất có lý. Phó Tư Dịch lắc đầu bật cười.
Cuối cùng Triệu Tỉnh Nhiên đánh mất chủ ý bá chiếm bình luận.
Sau đó, anh theo đuổi Hồ Tĩnh một năm, mới được như ước nguyện.
Lúc ấy Triệu Tỉnh Nhiên đắc ý nói, “400 đồng tiền kia đáng giá, sính lễ giá trị chút, chiếm được một cô vợ.”
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Hồ Tĩnh cùng Triệu Tỉnh Nhiên đều hiện lên ý cười.
“A Tĩnh, thời gian trôi thật nhanh, Tuấn Tuấn đã lớn như vậy.” Triệu Tỉnh Nhiên quay lại bên cạnh Hồ Tĩnh, nhìn cô nói nhỏ.
Hồ Tĩnh hít sâu một hơi, thanh âm khô ráp, “Hiện tại nói những cái này có ích gì đâu.”
Triệu Tỉnh Nhiên cứng lại, tiện đà hoãn thanh mở miệng, “Có lẽ em cảm thấy vô dụng, nhưng anh nghĩ muốn nói với em. Hiện tại cảm giác của anh đối với em, giống như năm đó, chưa bao giờ thay đổi.”
Hồ Tĩnh chấn động, nhìn anh không thể tin.
“A Tĩnh, em không tin sao?” Triệu Tỉnh Nhiên suy sụp nhìn cô, cười đến vô lực, “Chúng ta đã thật lâu không bình tĩnh nói chuyện như vậy, em không tin cũng có thể hiểu được.”
“Ngày đó tốt nghiệp đại học, ở sân thể dục của trường, anh dùng nến cầu hôn em. Thời điểm đeo nhẫn cho em, khẩn trương làm nhẫn lăn vào trong đám cỏ. Anh tìm nửa ngày, gấp đến mồ hôi đầy đầu. Tư Dịch ở một bên vui sướng khi người gặp họa, nói không tìm thấy nhẫn, lời cầu hôn sẽ không tính. Lúc ấy em cũng cười, thậm chí còn phụ họa lời cậu ta nói mà gật đầu theo. Anh vẫn luôn muốn hỏi em, khi đó em cười cái gì đây?”
Đúng vậy, chính cô lúc ấy cười vì cái gì đây?
Buổi tối hôm đó, cô đang ở ký túc xá thu thập hành lý, vội đến một thân toàn mồ hôi. Triệu Tỉnh Nhiên gọi điện thoại gọi cô đi xuống, cô lê cái dép lê, buộc tóc rồi đi xuống.
Triệu Tỉnh Nhiên không nghĩ tới cô mặc như vậy……..
Tùy ý, kinh ngạc mà nhìn dép lê trên chân cô, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm một câu, “A Tĩnh, em mặc thế nào cũng đều đẹp.”
Hồ Tĩnh còn không biết anh nói câu đó là có ý gì, đã bị anh lôi đi.
“Đi đâu?”
Lời cô hỏi anh, Triệu Tỉnh Nhiên không để ý tới, chỉ nắm chặt tay cô vẫn luôn đi về phía trước.
Tới cửa nhỏ vào sân thể dục, đã bị anh bịt kín mắt, “Đi vào trước, chút nữa nhìn sau.”
Chờ đến lúc cô mở mắt ra, cô đứng ở giữa những ngọn nến, xung quanh phòng đều là ánh nến.
Triệu Tỉnh Nhiên quỳ một gối trước mặt cô, sắc mặt khẩn trương.
Phó Tư Dịch đứng ở bên ngoài, mỉm cười nhìn bọn họ.
Trong nháy mắt Hồ Tĩnh hiểu rõ, cô nói lắp, “….Tỉnh Nhiên anh…..”
“A Tĩnh, chúng ta ở bên nhau ba năm, quen biết bốn năm. Nhất kiến chung tình.”
Kỳ thật Hồ Tĩnh không có nghĩ kết hôn sớm như vậy, nhưng dưới sự hứa hẹn nghiêm túc của anh, cuối cùng cô cũng gật đầu.
Thời điểm anh đeo nhẫn cho cô, khuôn mặt rất nghiêm túc, ngón tay còn phát run. Dư quang Hồ Tĩnh thoáng nhìn dép lê màu trắng lộ ra ngón chân, cảm thấy lúc này quá mất mặt.
Sau đó, nhẫn không cẩn thận bị rơi vào bụi cỏ. Ngay lúc đó biểu tình của Triệu Tỉnh Nhiên có chút ngốc manh.
Anh ngơ ngác mà nhìn ngón áp út trống trơn của cô, lẩm bẩm, “Nhẫn….. Không có, A Tĩnh.” Giống như còn có chút ủy khuất.
Phó Tư Dịch không quen nhìn bộ dạng ngu ngốc của anh, “Tìm a!”