Bởi vì Kỳ Kỳ chuồn mất, mẹ Kỳ Kỳ ở đơn vị bị đồng nghiệp Cố Vân anh oán trách một trận. Bà cố nén giận về đến nhà, vốn định ầm ĩ với Trương Kỳ Kỳ một trận phát tiết một chút, thế nhưng di động của Trương Kỳ Kỳ gọi hoài cũng cũng không có người nhận.
Bà lại điện thoại cho cha Kỳ Kỳ, đáng tiếc cha Kỳ Kỳ lại vừa nhận được thông báo của lãnh đạo, phải suốt đêm cùng đồng nghiệp đi xưởng sửa chữa bảo trì ô-tô Trường Xuân lấy xe, sau đó cúp điện thoại, gọi tiếp liền tắt điện thoại.
Mẹ Kỳ Kỳ tức giận xoay quanh phòng, nhưng lại không nỡ đập phá lung tung, đang gấp, chợt nghe có tiếng mở cửa chống trộm, liền thuận tay cầm vợt cầu lông của Trương Kỳ Kỳ lên đánh, chuẩn bị nếu là Trương Kỳ Kỳ, liền sấm vang chớp giật đập cô vài cái, khiển trách một trận.
Trương Kỳ Kỳ vừa mở cửa ra liền lui ra phía sau Tô Khả, thấp giọng nói: "Mẹ em đánh em rất thuận tay, vẫn là anh ở phía trước ngăn cản giúp!" cô biết rõ nên đối mặt nhất định phải đối mặt, sớm muộn gì cũng chạy không thoát, thế nhưng lại không muốn bị đánh. Bởi vì cảm thấy mẹ cô sùng kẻ có tiền bái nhất, đối với Tô Khả nhất định sẽ rất khách khí, cho nên mới dẫn theo Tô Khả về.
Tô Khả nghiêng đầu đôi mắt mang theo ý cười nhìn cô một cái, tay vỗ vỗ bên hông Trương Kỳ Kỳ: "Đừng sợ, có anh."
anh cầm hai cái túi trong tay ngăn trước người, sau đó dùng chân mở cửa chống trộm ra.
Mẹ Kỳ Kỳ giơ vợt cầu lông làm bộ đánh tới, nhưng lúc nhìn thấy Tô Khả thì dừng lại: "... Tô Khả, cậu đến!"
Tư thế của bà có thể nói vặn vẹo, đành phải gượng cười buông vợt cầu lông xuống.
Tô Khả hòa ái nhìn mẹ Kỳ Kỳ: "Đây là - - "
Mẹ Kỳ Kỳ cười giải thích: "Tôi tưởng người xấu!" Ánh mắt của bà nhìn thấy Trương Kỳ Kỳ đi theo phía sau Tô Khả.
Tô Khả đưa hai cái túi to trong tay cho mẹ Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ giúp cháu một đại ân, cháu tới đây cám ơn cô!"
Mẹ Kỳ Kỳ cười đến đôi mắt cũng không thấy được: "Con nhóc kia, quá bướng bỉnh, gây phiền toái cho cậu!"
Bà cực kỳ nhanh liếc hai cái túi một cái, trong lòng kích động hai tay thoái thác: "Đây... Này làm sao không biết xấu hổ!"
Tô Khả thay đôi dép lê mới Trương Kỳ Kỳ đặc biệt lấy cho anh, lại cười nói: "Đây là Kỳ Kỳ giúp cô lựa chọn đấy."
Mẹ Kỳ Kỳ đôi mắt tỏa sáng nhìn Trương Kỳ Kỳ, một bụng lửa giận đã sớm bay đến Trảo Oa quốc, dẫn Tô Khả đi vào.
Thấy mẹ và Tô Khả ngồi trên ghế sofa nói chuyện, Trương Kỳ Kỳ liền đi rửa tay, khéo léo rửa sạch mộtđĩa táo, lê và quýt đường bưng lên, lại đi pha trà cho Tô Khả.
Tô Khả thấy Trương Kỳ Kỳ ở trước mặt mẹ cô khéo léo như thế, trong lòng lại càng tính toán, đối với mẹ Kỳ Kỳ lại càng kiên nhẫn, chậm rãi giải thích nói: "Buổi trưa ở Cảnh Viên cháu uống chút rượu, thân thể có chút không thoải mái, may mắn đụng phải Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ chẳng những đưa cháu về nhà, còn ở lại nhà chăm sóc cháu. thật sự là rất cám ơn cô ấy."
Mẹ Kỳ Kỳ vô cùng vui vẻ: "Ai ôi!!!, Kỳ Kỳ chúng ta từ nhỏ liền rất nhiệt tình! Hơn nữa, chúng ta là thân thích, thân thích nhà mình hà tất nói nhiều như vậy mà!"
Bà gọi Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ tới đây, lột cho chú họ nhỏ con mấy quả quýt đường đi!"
Trương Kỳ Kỳ đang muốn đi đến, lại phát hiện Tô Khả đang nhìn tay mình, liền mở trừng hai mắt, nhưng sau đó xoay người đi rửa tay - - trên thực tế từ khi cô về đến nhà, đã rửa tay hai lần, Tô Khả thật đúng là cả ngày để ý cái gì đâu không!
Tô Khả đang nghe mẹ Kỳ Kỳ rủ rỉ nói chuyện, bỗng nhiên thấy Trương Kỳ Kỳ lại đi tới, tầm mắt của anhkhông tự chủ được đuổi theo sau Trương Kỳ Kỳ, thấy cô tới lột quýt đường cho mình, quả quýt vẫn chưa ăn, trong lòng anh đã thấy ngọt ngào.
Trương Kỳ Kỳ vừa lột quýt đường vừa nghe mẹ và Tô Khả nói chuyện, thấy Tô Khả và mẹ nói chuyện phiếm với nhau, anh tuy rằng không nói nhiều, nhưng nhìn hòa ái dễ gần rất bình thường, trong lòng không khỏi vui mừng, thuận tay thả quýt đường lột xong vào trong miệng mình ăn.
Tô Khả đợi cả buổi: "..."
Mẹ Kỳ Kỳ thấy thế, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vội trừng Trương Kỳ Kỳ, vừa mặt mũi tràn đầy tươi cười nói: "Tô Khả này, Kỳ Kỳ ở nhà cậu nấu ăn chăm chỉ không?"
Tô Khả đôi mắt lóe sáng sáng, nhìn Trương Kỳ Kỳ, chậm rãi nói: "A... Kỳ Kỳ cô..."
Trương Kỳ Kỳ sợ anh cáo trạng, vội ngồi xuống bên cạnh Tô Khả, duỗi móng vuốt lặng lẽ ngắt anh.
Tô Khả bị Trương Kỳ Kỳ bóp vui vẻ thoải mái, lập tức sửa miệng lại: "... Nấu cơm rất ngon."
Trương Kỳ Kỳ híp mắt nở nụ cười.
cô sợ mình vừa rời đi Tô Khả lại nói xấu, dứt khoát an vị ở bên cạnh Tô Khả không đi.
Mẹ Kỳ Kỳ cũng cười: "Kỳ Kỳ ở điểm này rất tốt, rất chịu khó, thích nấu ăn, tương lai nhất định sẽ là hiền thê lương mẫu."
"Đúng đấy, " Tô Khả mỉm cười, "Dì nhất định phải bảo Kỳ Kỳ tiếp tục nấu cơm cho cháu nhé!"
Mẹ Kỳ Kỳ cười đến đôi mắt cũng nhìn không thấy: "Đúng vậy đúng vậy!"
Tô Khả và mẹ Kỳ Kỳ sau khi khách khí vài câu liền đứng dậy cáo từ, lúc ở trước cửa đổi giày, anh dường như lơ đãng nói một câu: "Xế chiều hôm nay cháu cùng Kỳ Kỳ đi bộ vệ sinh."
Mẹ Kỳ Kỳ: "..." A?
Bà thấy ánh mắt Tô Khả dường như vẫn lưu luyến trên người Kỳ Kỳ, trong lòng không khỏi có chút ít ý tưởng, liền thúc giục Trương Kỳ Kỳ nói: "Kỳ Kỳ, chân mẹ hơi đau một chút, con tiễn Tô Khả đi xuống đi!"
Trương Kỳ Kỳ đi theo phía sau Tô Khả cùng nhau đi xuống lầu dưới.
Đèn báo động chỗ hành lang nhà Kỳ Kỳ đều bị hư, trong hành lang tối đen, Tô Khả duỗi tay nắm chặt tay Trương Kỳ Kỳ, tay khác lấy điện thoại di động ra soi đường.
Trương Kỳ Kỳ liên tục không nói chuyện, mặc cho anh nắm tay của mình. Đến đầu hành lang, cô giãy khỏi Tô Khả, thấp giọng nói: "Tô Khả, cám ơn anh."
Tô Khả cười khẽ một tiếng: "Đừng quên hiệp nghị của chúng ta!"
Nhớ tới bản thoả thuận hoang đường kia, khuôn mặt của Trương Kỳ Kỳ có chút phát sốt, "ừ" một tiếng.
trên đường nhỏ tuyết đã tan, tuyết đọng bị người ta lui tới giẫm nát nhừ, dưới đèn đường mờ nhạt nhìn vô cùng bẩn.
Tô Khả nhìn đôi giày trên chân Trương Kỳ Kỳ, không nỡ để cô đạp nước, liền nói: "Em trở về đi!"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt anh lại lưu luyến nhìn Trương Kỳ Kỳ, lặng lẽ nghĩ: đêm rét lạnh như vậy, nếu ôm Trương Kỳ Kỳ ngủ, nhất định rất ấm áp...
Tô Khả đưa tay sờ sờ đầu Trương Kỳ Kỳ, thuận tay trượt đến trên trán, phát hiện tay có hơi nóng, vội nói: "Kỳ Kỳ, em phát sốt?"
Trương Kỳ Kỳ "ừ" một tiếng, nói: "Mấy ngày nay liên tục sốt nhẹ, không có việc gì! Em có bệnh đều là không uống thuốc chịu đựng qua thôi!"
Tô Khả lại có chút nóng nảy, đang muốn nói chuyện, Trương Kỳ Kỳ thấp giọng nói: "Tô Khả, đừng lo!"
Giọng nói của cô thấp mà êm, giống như đang làm nũng với anh, Tô Khả lập tức nói không ra lời - - anhrất ăn Trương Kỳ Kỳ lúc này.
Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn Tô Khả. Tô Khả cũng đang nhìn cô. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại.
cô có chút không chịu được bầu không khí lúng túng này, liền cười cười, xoay người lại.
Sau khi đi lên mấy cấp bậc thang, Trương Kỳ Kỳ trong bóng đêm xoay người lại nhìn, phát hiện Tô Khả vẫn còn đứng ở đó nhìn cô, trong lòng không khỏi cũng sinh ra vài phần triền miên, lúc lên lầu bước chân liền có chút ít nặng nề.
Trương Kỳ Kỳ lần đầu đối với tương lai của mình sinh ra mê mang, cô không biết mình đi xuống như thế nào, giống như lúc trước kiên trì chủ nghĩa không kết hôn sao?
Chính cô cũng không biết.
Trương Kỳ Kỳ định sớm lo liệu tiệm bánh mì cho xong, có công việc để làm cô có lẽ cũng sẽ khônggiống như bây giờ đối với Tô Khả nóng ruột nóng gan!
Mẹ Kỳ Kỳ vừa cúp của điện thoại Cố Vân anh, thấy Kỳ Kỳ đi vào, vẻ mặt liền có chút khác thường.
Trương Kỳ Kỳ tâm sự nặng nề đi đến, thay giày liền muốn đi nhà vệ sinh tắm rửa, nhưng bị mẹ gọi lại.
Mẹ Kỳ Kỳ cười ha hả nói: "Kỳ Kỳ, con sang đây xem quà Tô Khả tặng nè!"
Hai hộp quà Tô Khả đưa tới đã mở ra rồi, sâm Cao Ly được Mẹ Kỳ Kỳ đặt ở trên bàn trà, mà cái áo khoác lông màu xanh nhạt thì đặt ở trên ghế sofa.
Mẹ Kỳ Kỳ vuốt lông mềm mại trên áo khoác lông: "Kỳ Kỳ, con sờ xem, thật mềm mại thật mịn! Cố Vân anh có một cái áo khoác lông chồn, ở trước mặt mẹ khoe khoang mấy lần, nói mua đồng, con xem Tô Khả tặng món này, sợ là phải mấy vạn đồng! Kẻ có tiền thật sự là không giống, ra tay thực xa hoa!"
Trương Kỳ Kỳ trả lời hai tiếng liền rời đi.
cô vừa tắm xong đi ra liền bị mẹ gọi đi qua: "Kỳ Kỳ, Mẹ Tô Khả vừa gọi điện thoại tới, bà ấy từ nước ngoài trở về, bảo mẹ nhắn với con, nói Tô Khả đến Đế Hồ bên kia ở, cho nên sau này con qua bên kia nấu ăn cho Tô Khả, Cẩm Tú viên bên này có tiểu Huệ rồi!"
Trương Kỳ Kỳ đều có chút chết lặng, nhẹ gật đầu trở về phòng ngủ.
Mẹ Kỳ Kỳ nhìn Kỳ Kỳ rời khỏi, liền thuận tay mở TV lên, vừa xem tivi vừa nghĩ ngợi, ngay cả minh tinh Lý Thụy bà thích nhất xuất hiện cũng không thể quấy rầy bà.
Di động Trương Kỳ Kỳ đang ở sạc pin, cô nằm trên giường dùng aipai.com mở ra Microblogging, phát hiện có mấy tin nhắn riêng, đều là biệt hiệu Lý Thụy nhắn tới, tiện tay ấn mở ra.
Tin nhắn riêng thứ nhất Lý Thụy trước gửi cho cô một khuôn mặt tươi cười, tin thứ hai nói cho cô biết anh ta muốn đi theo đại đạo diễn Tần Hạo Vũ đi tham gia LHP Cannes, dương dương đắc ý nói mình nhất định là vua màn ảnh tương lai, hỏi Trương Kỳ Kỳ nmuốn quà tặng gì.
Trương Kỳ Kỳ có chút sững sờ.
Lý Thụy cha chết mẹ gả, không có thân nhân nào khác, lời nói trẻ con giống như vậy không có ai có thể nói cùng, đại khái là coi cô như thân nhân.
Ngẩn người trong chốc lát, Trương Kỳ Kỳ liền nghĩ tới quan hệ hỗn loạn của mình và Tô Khả, trong lòng liền loạn hơn, liền mở ra diễn đàn chân trời xa xăm, bắt đầu đi dạo đài sen chuyện ma quỷ, ý đồ dùng câu chuyện linh dị để chuyển di lực chú ý.
đi dạo đài sen chuyện ma quỷ kết quả chính là Trương Kỳ Kỳ càng ngủ không được.
Đêm đã khuya, bên ngoài chẳng biết nổi gió từ lúc nào, gió càng lúc càng lớn, gió lớn thổi lay trần nhà phía ngoài sân thượng, phát ra tiếng "Ba ba ba BA~", giống như có người ở bên ngoài gõ cửa.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, Trương Kỳ Kỳ đang xem một thiếp mời tên là "điện báo đêm đông", lập tức sợ tới mức lạnh run, thật vất vả giãy giụa xuống giường cầm điện thoại di động, phát hiện là Hồ Hiểu Đông gọi tới, lúc này mới thở dài một hơi, nhấn nút trả lời.
Hồ Hiểu Đông mang theo men say truyền tới: "Kỳ Kỳ, đi ra ăn đồ nướng!"
Trương Kỳ Kỳ không cần suy nghĩ liền cự tuyệt: "không được. Tớ buồn ngủ."
Hồ Hiểu Đông bị Trương Kỳ Kỳ cự tuyệt nhiều lần, lần này là cùng mấy người bạn học cũ uống rượu, rượu mạnh người gan, lúc này mới lấy dũng khí hẹn Trương Kỳ Kỳ, bị cự tuyệt cũng không nhụt chí, lại nói: "Kỳ Kỳ, họp thường niên của công ty chúng tớ năm nay sẽ tổ chức ở sơn trang suối nước nóng Hoàng Hà, tớ có thể dẫn theo một người bạn, cậu tới đi!"
Trương Kỳ Kỳ vừa nghe đến "sơn trang suối nước nóng Hoàng Hà", trên lưng ngay lập tức liền dựng lông tơ - - đây là địa bàn của Tô Khả, nếu lại bị Tô Khả gặp, cô nhất định phải chết.
cô vội vàng cự tuyệt: "Cậu mang những bạn bè khác đi đi, trong khoảng thời gian này tớ đang bận mở cửa tiệm, không có thời gian."
Hồ Hiểu Đông bỗng nhiên không nói nữa, nhưng Trương Kỳ Kỳ vẫn có thể nghe được tiếng hít thở ồ ồ bên kia anh ta. cô đang muốn chuyển chủ đề, Hồ Hiểu Đông lại mở miệng: "Kỳ Kỳ, thứ bảy tuần sau sinh nhật tớ, mấy người bạn học cũ họp gặp, ngay tại quán lẩu Ghế Đẩu gần nhà cậu, cậu cũng đến nhé!"
Trương Kỳ Kỳ nghe giọng của anh, cảm giác Hồ Hiểu Đông muốn khóc.
cô trầm ngâm một lát, quyết định đồng ý đi. cô và Tô Khả đang ở trong trạng thái hỗn loạn không hợp lý như vậy, hà tất mập mờ với Hồ Hiểu Đông? không bằng nói rõ ràng với anh ta.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Kỳ Kỳ nằm ở trên giường, nghĩ thầm: quán lẩu Ghế Đẩu là tiêu phí tiền lương, ở trong này dù sao vẫn sẽ không đụng Tô Khả đâu?
Bởi vì Tô Khả, cô gặp người đàn ông nào cũng có bóng ma trong lòng!
Sáng ngày thứ hai, Trương Kỳ Kỳ đang ngủ say liền bị mẹ gọi dậy.
"Mẹ, sao vậy?" Trương Kỳ Kỳ kéo cao chăn che đầu lại.
Chăn bị mẹ Kỳ Kỳ kéo ra: "Con phải đi qua chỗ Tô Khả làm điểm tâm!"
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Thấy Trương Kỳ Kỳ rửa mặt xong để mặt mộc liền thay quần áo đi ra ngoài, mí mắt còn sưng vù, mẹ Kỳ Kỳ vội nói: "Sao không trang điểm? trang điểm rồi hãy đi!"
Trương Kỳ Kỳ đêm qua mất ngủ, hơnbốn giờ mới ngủ, liền bị mẹ kéo dậy, đôi mắt cũng không mở ra được, thuận miệng nói: " Là đi làm cơm, lại không phải đi hẹn hò, trang điểm làm gì?"
Mẹ Kỳ Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "... Cái con nhỏ này!"
Trương Kỳ Kỳ đang đội mũ đẩy cửa ra, mẹ Kỳ Kỳ ló đầu ra tạo dáng cổ vũ như trong phim Hàn: "Kỳ Kỳ, fighting! fighting! làm một bữa ăn ngon cho Tô Khả nhé!" không phải nói nắm được dạ dày nam nhân liền nắm được trái tim nam nhân sao? Kỳ Kỳ cố gắng lên, bắt lấy Tô Khả, khiến những thân thích kia đều thất kinh! khiến những đám tiện nhân trong đơn vị kia hâm mộ chết luôn!
Trương Kỳ Kỳ đứng ở giao lộ vẫy tay, thế nhưng từng chiếc xe taxi vụt qua nhanh như tên bắn, khôngcó một chiếc nào dừng lại.
cô mờ mịt chung quanh: làm sao đi đến chỗ Tô Khả đây?
Trương Kỳ Kỳ thật sự nghĩ không ra biện pháp, liền lấy điện thoại di động ra kiếm số Tô Khả.
Lúc này cô đang sốt nhẹ, đầu óc như bột nhão, nhưng cũng biết, Tô Khả sẽ bao dung cô hết thảy, ngoại trừ cô và người đàn ông khác ở chung một chỗ.
Tô Khả tối hôm qua đi Cẩm Tú viên ở với mẹ anh trong chốc lát.
Lúc anh đi hai vợ chồng Tô Di cũng ở đây.
Tô Di lẩm bà lẩm bẩm nói mình gần đây có hơi sốt nhẹ, cũng không có khẩu vị.
Tô Khả liền nói: "Em dẫn chị đi bệnh viện xem một chút!"
"đã đi xem rồi, " Tô Di cười vui vẻ, "Chị mang thai!"
Mẹ Tô Khả nghe vậy mừng rỡ, lập tức nói chuyện với Tô Di.
Tô Khả ở bên cạnh ngây ngẩn cả người: sốt nhẹ? không có khẩu vị? Trương Kỳ Kỳ dường như cũng phù hợp... anh và Trương Kỳ Kỳ lần đó cũng không có tránh thai...