Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Kỳ Kỳ ở bên ngoài cổng biệt thự Tô gia nhấn chuông cửa thật lâu, vẫn không có người nào tới mở cửa.
cô có chút sốt ruột, lấy điện thoại di động ra mới nhớ là không số điện thoại của Tô Khả, lúc này tiểu Huệ sợ là đã lên phi cơ, cũng không thể gọi điện thoại hỏi.
Trương Kỳ Kỳ lại ấn chuông cửa một cái, dự định nếu không có người ra mở cửa, cô liền đi về thôi.
Lần này chuông cửa vừa vang lên một tiếng, Trương Kỳ Kỳ chợt nghe được giọng của Tô Khả "Cửa mở!"
cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Tô Khả đứng ở cửa trước lầu hai, cả người ẩn sau rèm trắng, tóc ướt nhẹp, dường như vẫn còn nhỏ nước, liền đoán chắc là Tô Khả đang tắm nghe chuông cửa nên ra mở cửa.
Trương Kỳ Kỳ đến ngoài cửa lầu hai, còn chưa kịp gõ cửa, cửa lầu hai liền mở ra, Tô Khả đang đứng ở phía sau cửa, tóc trên người cũng ướt nhẹp, bên hông vây khăn tắm màu trắng.
anh có chút nhíu mày nói: "Tôi trước đi tắm, chờ một chút sẽ có người đưa đồ tới đây, em nhận đi!"
Trương Kỳ Kỳ rũ mắt xuống, ánh mắt đảo qua múi cơ bụng khéo léo góc cạnh rõ ràng, trượt xuống đường rãnh như ẩn như hiện bên dưới, sau đó hít sâu một hơi, đưa tay bưng kín cái mũi của mình, miễn cho máu mũi trào ra.
Tô Khả nghi ngờ nhìn Trương Kỳ Kỳ, sau khi phát hiện ánh mắt của Trương Kỳ Kỳ vờn quanh phần bụng của anh, mặt của anh dường như có hơi đỏ, lập tức xoay người lại bước nhanh vào trong.
Trương Kỳ Kỳ dường như phát hiện tay Tô Khả còn cầm khăn tắm, đại khái là sợ khăn tắm rơi xuống, không khỏi hé miệng nở nụ cười.
cô ở cửa trước đợi trong chốc lát, đoán chừng Tô Khả đã lên lầu rồi, lúc này mới đi vào phòng khách.
Lúc ở phòng thay đồ thay quần áo, Trương Kỳ Kỳ không khỏi cảm thán Tô Khả nhìn nho nhã yếu ớt, ai biết dáng người khi mặc quần áo có vẻ gầy cởi quần áo lại quá mức có thịt như vậy, chỉ riêng tám múi cơ bụng cường tráng cùng rãnh sâu hút hồn kia, sợ là phải tốn không ít thời gian và tinh lực mới có thể luyện ra.
Trương Kỳ Kỳ vừa thay đồng phục xong đi ra, liền nghe được phía cửa trước truyền tới tiếng chuông cửa, vội đi tới, đứng ở cửa trước nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa lớn ngừng một chiếc xe thương vụ phổ biến, xe cửa mở ra, lái xe đang đứng ngoài cổng chính ấn chuông cửa.
Trương Kỳ Kỳ nhớ tới lời dặn dò của Tô Khả, liền nhấn nút mở cửa.
Lái xe là một người trung niên khuôn mặt ngăm đen trông rất vui vẻ, ông vừa chuyển các hộp giữ nhiệt chứa loại nguyên liệu nấu ăn xuống, vừa hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Vẫn để trong phòng bếp sao?"
Trương Kỳ Kỳ nhẹ gật đầu.
Ông ôm thùng giữ đồ đi theo Trương Kỳ Kỳ vào trong sân, trong miệng còn không ngừng hỏi: "Tôi là công nhân trong nông trại Tô gia, cô kêu lão Sở là được rồi, tôi chịu trách nhiệm đưa đồ tới chỗ này, trước kia sao chưa từng thấy cô? cô là bạn gái Tô quản lý? cô - - "
Trương Kỳ Kỳ liên tục không nói chuyện, lão Sở liền liên tục hỏi, đến trước cửa phòng bếp, ông vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Khả đứng ở trên bậc thang gỗ lim thông lên lầu ba, lập tức cười cười, mộtcâu cũng không dám nói, cực kỳ nhanh xách hộp giữ nhiệt đi vào phòng bếp, sau khi đi ra còn nói "Tôi đi chuyển hộptiếp theo ", cực kỳ nhanh xuyên qua phòng khách đi ra.
Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, thấy anh mặc T-shirt cotton màu trắng quần thể thao màu xanh đậm, tóc đen ngắn mềm đã lau khô dán ở trên trán, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, liền cười cười, trực tiếp đivào phòng bếp.
cô mở hộp giữ nhiệt lão Sở đưa tới, phát hiện bên trong có nửa hộp nước, hai con cá sạo đang thảnh thơi bơi qua bơi lại.
Tô Khả cũng đã đi tới, chọc cái ống vào một hộp sữa chua đưa cho Trương Kỳ Kỳ. anh nhớ rõ Trương Kỳ Kỳ thích uống sữa chua.
Trương Kỳ Kỳ nhận sữa chua hút một hơi, kinh ngạc nhìn Tô Khả, nói: "Tối nay làm cá hấp chưng nhé?" Tô Khả lúc nào thì ân cần như vậy rồi hả?
Tô Khả "ừ" một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn cá sạo bên trong hộp giữ nhiệt.
Lúc này lão Sở vừa ôm một hộp giữ nhiệt vào. Thấy Tô Khả và cô gái xinh đẹp mặc đồng phục đầu bếp màu trắng này ngây ngô cùng một chỗ, ông không dám nói lời nào, cẩn thận từng li từng tí đặt hộp giữ nhiệt trên sàn nhà, sau đó liền lui ra ngoài.
Trương Kỳ Kỳ vừa hút sữa chua vừa lục hộp giữ nhiệt lão Sở đưa tới, phát hiện bên trong buộc bốn con cua lớn. Con cua tuy bị cột cứng ngắc nhưng vẫn còn đang giãy giụa, thoạt nhìn rất có sức sống.
cô lấy tay gẩy gẩy con cua lớn, nói: "Tô Khả, hấp hai con cua nhé!"
Tô Khả trầm giọng nói: "Hấp hết bốn con đi!"
Trương Kỳ Kỳ: "... Bốn con anh ăn hết không?"
Tô Khả không nói chuyện, Trương Kỳ Kỳ cũng không phản ứng đến anh.
Lão Sở lại liên tiếp đưa bốn hộp giữ nhiệt đi vào, bên trong chứa một hộp sữa chua, chung quanh chất đầy nước đá, bao bì y chang sữa chua trong tay Trương Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Khả: "Trong nông trại nhà anh còn mở cửa hàng sữa chua?"
Tô Khả nhẹ gật đầu.
Trương Kỳ Kỳ bó tay rồi. Vì Tô Khả thích sạch sẽ, Tô gia còn nuôi bò sữa mở cửa hàng sữa chua, thật sựquá xa xỉ!
cô giơ hộp sữa chua lên nhìn nhìn, dự định sau này chỉ mua hộp sữa chua này thôi.
Tô Khả đang muốn đi ra ngoài, nghe được Trương Kỳ Kỳ ở phía sau hỏi anh: "Tô Khả, loại sữa chua này bán ở đâu?"
"Cửa hàng Bạch Hạc đều có bán." Cửa hàng Bạch Hạc cũng là nhà anh mở, chuyên môn bán sữa và các loại rau tươi.
Tô Khả nói xong liền đi lên lầu.
Uống xong sữa chua Trương Kỳ Kỳ ném cái hộp vào trong giỏ rác. Cửa hàng Bạch Hạc là cửa hàng sữa phổ biến ở Trịnh thành, bởi vì giá cả có hơi đắt, cho nên Trương Kỳ Kỳ rất ít đi mua. Nhưng cô quyết định sau này mua sữa chua cũng phải đi cửa hàng Bạch Hạc mua, uống sữa chua Tô Khả cung cấp, nhất định thật sự khỏe mạnh sạch sẽ, uống vào cũng yên tâm.
Lúc Trương Kỳ Kỳ nấu ăn rất biết sắp xếp thời gian, cũng rất hưởng thụ quá trình nấu ăn. cô đâu vào đấy làm xong bốn món ăn - - cua hấp, cá hấp, rau xào đậu hà lan và thịt hầm, cùng bánh rán hành nướng, cháo hạt sen đậu xanh cũng nấu xong.
Ở trên bàn cơm dọn cơm tối xong, Trương Kỳ Kỳ đang muốn vào phòng thay đồ đi thay quần áo, suy nghĩ một chút, liền đứng ở đầu bậc thang hướng lên trên gọi Tô Khả: "Tô Khả, cơm tối đã làm xong!"
Lúc này Tô Khả từ phòng khách đi tới.
Trương Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện Tô Khả thì ra không có trên lầu, mà là ở trong phòng khách, liền xấu hổ cười cười: "Tô Khả, cơm tối đã làm xong, tôi phải đi."
Tô Khả đứng ở chỗ giao nhau giữa phòng khách và phòng ăn, dáng người cao gầy ẩn trong ánh sáng nhu hòa, trên mặt vẻ mặt thấy không rõ lắm.
một lát sau, anh nói giọng khàn khàn: "Em cơm nước xong hãy đi!"
Trương Kỳ Kỳ không nghe thấy anh nói, trực tiếp đi vào phòng thay đồ thay quần áo. cô trước đây làm xong cơm có khi sẽ ở phòng vệ sinh bên cạnh phòng bếp dội nước, bất quá bây giờ chỉ có Tô Khả ở nhà, dường như không quá thuận tiện, vẫn là về nhà tắm lại thôi.
Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ thay xong quần áo cầm túi xách đi ra, trề môi một cái, cuối cùng vẫn khôngnói ra câu giữ lại kia, mà chỉ nói: "Tôi đưa số di động cho em"
Trương Kỳ Kỳ vội móc điện thoại ra: "Được!" Như vậy sau này cô đi nấu ăn, có thể gọi điện thoại bảo Tô Khả mở cửa.
Trương Kỳ Kỳ mới ra khỏi Cẩm Tú viên, liền thấy ba ba ngẩn người dưới cây ngô đồng pháp, giống như là đang chờ mình, liền kêu lên: "Cha!"
Trương Thuận Bắc ngẩng đầu lên nhìn con gái, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cười hiền từ: "Kỳ Kỳ!"
Trương Kỳ Kỳ nhìn tóc bạc xen lẫn trong tóc đen của ba ba dưới đèn đường, cái mũi có chút chua, hít mũi một cái, mỉm cười đi tới: "Ba ba, có chuyện gì sao?"
Trương Thuận Bắc dẫn con gái đi về phía đông: "Ba dẫn con đi ăn lẩu Trùng Khánh mới mở." Kỳ Kỳ thích nhất ăn lẩu Trùng Khánh.
Trương Kỳ Kỳ vui vẻ nói: "Được!" Vừa cố ý hỏi ba ba: "Cha, ba thật sự có tiền thanh toán?" Mẹ của cômỗi tháng chỉ cấp cho ba đồng tiền tiêu vặt.
Trương Thuận Bắc cười cười, vươn tay vỗ nhẹ nhẹ trên đầu con gái: "Bướng bỉnh!"
Đây là quán lẩu nhỏ bên ngoài Cẩm Tú viên, trong tiệm dùng trúc xanh trang trí, nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong tuy rằng không lớn, thế nhưng rất sạch sẽ.
sau khi chọn lẩu uyên ương, Trương Thuận Bắc lại chọn bong bóng bột mì, đậu hủ ki, Kỳ Kỳ thích ăn, cá viên và tần ô, lúc này mới đưa menu cho Trương Kỳ Kỳ: "Con chọn mấy món con thích đi."
Lúc Trương Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn menu, ông dặn dò nhân viên phục vụ: "Đến phần nước dưa hấu ép."
Trương Thuận Bắc gắp ít cá viên nhúng vào nước dùng màu đỏ tê cay quấy qua quấy lại, sau đó bỏ vào trong đĩa cho Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, ăn đi!"
Trương Kỳ Kỳ biết ba ba lát nữa nhất định là có lời muốn nói, liền trước ăn một miếng, sau đó gọi ba ba: "Ba, ba cũng ăn đi!" cô buổi tối rất ít ăn, nhưng đây là ba ba dẫn cô đi ăn.
Nhìn ba ba cúi đầu bắt đầu ăn, bàn tay to nắm chiếc đũa lộ gân xanh, mũi Trương Kỳ Kỳ lập tức chua xót.
cô nhớ khi lên cấp ba nội trú thức ăn ở trường rất kém, ba ba mỗi tuần đều phải tranh thủ một buổi trưa tới đây dẫn cô đi ra ngoài ăn ngon. Khi đó mẹ cho ba ba tiền tiêu vặt rất ít, cái gọi là ăn ngon bất quá cũng chỉ là mì xào, bột chiên và các loại canh thịt dê. Trương Kỳ Kỳ nhớ rõ ràng nhất chính là ba ba thường chọn cho cô một đĩa to mì xào và một chén canh chua cay, sau đó lại mua cho cô một chai nước có ga.
Mỗi lần đều là Trương Kỳ Kỳ ăn no, ông mới đi ăn thức ănTrương Kỳ Kỳ ăn còn dư lại.
Thấy con gái ăn không sai biệt lắm, Trương Thuận Bắc rót cho cô một ly dưa hấu nước, sau đó nói: "Kỳ Kỳ, phòng tân hôn ở Bắc Hoàn phòng đã chọn xong rồi. Mùa thu sang năm giao phòng, ba chuẩn bị cho anh con, bất động sản viết tên anh con."
Trương Kỳ Kỳ không nói chuyện, để nước dưa hấu đang cầm trong tay xuống.
Trương Thuận Bắc lại nói: "Căn hộ hiện tại chúng ta đang ở ba dự định cho con, ngày mai con xin phép nghỉ một ngày, ba dẫn con đi lo liệu. Ba đã hỏi rồi, bất động sản công chứngthêm tên của con, phải đilàm công chứng cho tặng trước, sau đó đi cục quản lý bất động sản tiến hành thủ tục chuyển quyền sở hữu." Mẹ Kỳ Kỳ bất công Lâm Lâm, ông không thể không nghiêng nghiêng Kỳ Kỳ.
Trương Kỳ Kỳ ngây ngẩn cả người, hồi lâu mới nói: "Mẹ sẽ không đáp ứng đâu."
Trương Thuận Bắc bưng tách trà lên uống một ngụm, lúc này mới nói: "Ba và mẹ lần trước vì tránh đihạn định mua mua nhà nên ly hôn."
Trương Kỳ Kỳ: "..."
Trương Thuận Bắc nhếch khóe môi lên nghịch ngợm cười: "hiện tại còn chưa phục hôn. Nhà này trêndanh nghĩa là của ba." Ông bị mẹ Kỳ Kỳ thao túng cả đời, rốt cuộc cũng muốn phản kháng thành công một lần rồi!
Trương Kỳ Kỳ: "Cha..." cô thật ra có chút sợ trong nhà xảy ra tranh chấp, cũng không phải rất muốn căn nhà này.
Trương Thuận Bắc cau mày nói: "Nhưng tương lai nếu con muốn dùng căn hộ này kết hôn, phải cho ba mẹ ở cùng với các con." Kỳ Kỳ tìm đối tượng kết hôn, danh nghĩa có căn hộ sẽ càng thêm có khí phách; đợi Kỳ Kỳ kết hôn, ông và mẹ Kỳ Kỳ và con gái con rể ở cùng nhau cũng không tệ. Tiểu Trân đã rõ ràng biểu thị thích yên tĩnh.
Ông cúi đầu nhìn cái chén trong tay: "Ba sợ anh con và Tiểu Trân tương lai không muốn chăm sóc ba và mẹ..."
Trương Kỳ Kỳ vội nói: "Ba, không phải còn có con sao!"
Trương Thuận Bắc nở nụ cười.
Trong lòng Trương Kỳ Kỳ có chút loạn.
Hai cha con cô vừa về tới nhà, mẹ Kỳ Kỳ liền chạy ra đón, cười: "Kỳ Kỳ, Tô gia sao lại cho người đưa đến nhiều đồ như vậy?"
Trương Kỳ Kỳ sững sờ.
Mẹ Kỳ Kỳ lôi cô đi vào phòng bếp.
trên mặt đất phòng bếp chồng chất mấy cái hộp giữ nhiệt, giống y hệt hộp giữ nhiệt ở nhà Tô Khả.
Mẹ Kỳ Kỳ vui rạo rực nói: "Có cá sạo, ba ba, gà đất, vài loại rau quả, một túi gạo lớn, còn có hai hộp sữa chua Bạch Hạc!"
Trương Kỳ Kỳ đang khó hiểu, liền nghe được mẹ nói: "Tiểu Trân muốn uống canh ba ba, mẹ lấy ba ba hầm cách thủy cho nó rồi, cũng cho con một chén!"
Trương Kỳ Kỳ tim đập mạnh một cái, sợ vội vàng kéo mẹ hỏi: "Tiểu Trân uống canh ba ba chưa?"
Mẹ Kỳ Kỳ: "Uống rồi! Uống ngay ba chén lớn!"
Trương Kỳ Kỳ: "... Mẹ, mau đi gọi canh ba ba, chúng ta mang Tiểu Trân đi bệnh viện."
Mẹ Kỳ Kỳ sững sờ.
Lúc này buồng vệ sinh truyền đến một tiếng thét chói tai của Tiểu Trân.
Chú thích
() đường rãnh như ẩn như hiện bên dưới nè mấy nàng
() bong bóng bột mì