Edit: melbournje
Tần Y từ khi sinh ra đều thuận buồm xuôi gió, cô vẫn như cũ mỗi ngày luyện đàn. Bởi vì ngoại hình xuất sắc, cô vào trường học với rất nhiều sự chú ý của nam sinh. Tự mình biến mình thành một bông hoa xinh đẹp của Nhất Trung.
B
ất quá, chính cô xưa nay không để ý những thứ này.
Cô đối với học tập giống như Chu Tư Mộ nói, chỉ tốn % cố gắng, bất quá cũng đủ rồi. Cô đọc manga, xem phim, đánh tennis, cái gì cũng có lướt qua.
Chỉ cần cô vui vẻ, Tần Hành cùng Lâm Vu xưa nay không yêu cầu cô phải đứng thứ nhất.
Tần Y lên cấp ba xong, mỗi tuần vào ngày cố định đều liên hệ với Chu Tư Mộ. Có đôi khi Tần Y đem bài tập không biết làm đưa cho anh, anh giúp cô phân tích. Có đôi khi Chu Tư Mộ bận bịu, Tần Y liền an tĩnh nói chuyện lý thú trong lớp, ngẫu nhiên anh sẽ nói vào đôi lời.
Bạn chung lớp học cùng Tần Y đều biết cô có một người anh lợi hại, thậm chí có người hỏi Tần Y số điện thoại của Chu Tư Mộ.
Tần Y đều cự tuyệt, rốt cuộc có một lần có người hỏi cô. "Tần Y, không phải là cậu thích anh ấy? Muốn giữ cho chính mình chứ!"
Cặp con mắt tinh nghịch xinh đẹp của Tần Y lóe sáng tinh tinh, "Đúng nha! Tớ thích anh ấy." Cô chỉ có ở trước mặt người ngoài mới dám nói ra tiếng lòng.
"Vậy cậu chủ động một chút. Anh ấy ưu tú như vậy, người thích nhất định rất nhiều. Đại học yêu đương tự do, nếu như anh ấy thích người khác thì sao?"
"Có nữ sinh theo đuổi nữa! Nữ truy nam, cách tầng sa! Rất dễ dàng!"
Tần Y hé miệng cười, "Các cậu làm sao biết nhiều như vậy." Cô có chút nóng mặt."Được rồi! Tớ đã biết!"
Cô làm sao không có nghĩ qua những thứ này! Thế nhưng làm sao bây giờ? Ai bảo giữa bọn họ kém năm tuổi! Cô đuổi không kịp. Còn ở xa nữa chứ! Có thể so với Ngưu Lang Chức Nữ.
Vào mùa đông của lớp mười, cụ của cô qua đời. Cụ ra đi không có thống khổ, rất an tĩnh.
Tần Y nhìn vành mắt mẹ và bà đỏ ửng, từ khi nhận được tin mẹ đã lén khóc nhiều lần. Cô không dám nhìn, một mình chạy đến bên ngoài khóc một trận.
Đúng lúc,
Chu Tư Mộ gọi điện thoại tới, "Y Y —— "
"Chu Tư Mộ, sinh mệnh tại sao lại có hồi kết?"
Chu Tư Mộ nghe thanh âm khàn khàn, "Là vì để chúng ta có giới hạn tuổi tác, càng thêm quý trọng lẫn nhau."
Tần Y lệ rơi đầy mặt. Lúc Tiểu Dã ra đi, cô khóc lớn một trận, một thời gian rất dài tâm tình đều không quá tốt, về sau trong nhà cũng không tiếp tục nuôi thú cưng.
"Chu Tư Mộ, anh sẽ vĩnh viễn chăm sóc em sao?" Cô nhìn qua nơi xa mênh mông, trong lòng đột nhiên vắng vẻ.
"Sẽ." Chu Tư Mộ thanh âm ôn nhuận êm tai, "Y Y, anh sẽ một mực hầu ở bên cạnh em."
Lễ tang của cụ làm ba ngày, trong thôn hàng xóm rất nhiều người đều chạy về tới phúng viếng, tiễn biệt đoạn đường cuối cùng.
Ngày thứ hai, Chu Tu Lâm, Khương Hiểu còn có Chu Tư Mộ cũng tới.
Khương Hiểu ôm lấy Lâm Vu, "Nén bi thương!"
Lâm Vu nghẹn ngào khó tả. Không có bà liền không có cô, trong lòng cô, bà chính là bà ngoại.
Chu Tư Mộ cùng Tần Y đi đến phía ngoài trên đường nhỏ.
Tần Y hỏi: "Anh không phải không được nghỉ sao?"
Chu Tư Mộ nhìn qua cô, "Xin nghỉ. Hẳn là tới tiễn bà một đoạn đường cuối cùng."
Tần Y nháy mắt mấy cái, "Cám ơn anh."
Chu Tư Mộ đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, "Đồ ngốc."
Tần Y khó chịu nước mắt lại xuất hiện. "Em không nỡ! Cụ tốt như vậy! Khi còn bé cụ dạy em trồng rau! Mùa hè giúp em bắt dế."
Chu Tư Mộ trong lòng khẽ thở dài một hơi. Anh có thể không trở lại sao! Tiểu nha đầu trọng cảm tình, khẳng định rất khó chịu. Lúc này ai cũng không thể chú ý đến cô.
"Đừng khóc! Không phải cụ thích nhất lúc em cười à." Anh bưng lấy mặt của cô, nhìn hai mắt đẫm lệ.
Tần Y quau qua một bên, "Xấu!" Cô loạn xạ lau lau mặt.
"Anh cũng sẽ không ghét bỏ em." Chu Tư Mộ giúp cô tinh tế lau mặt.
Tang sự kết thúc, người nhà Tần cũng đem mẹ Lâm đón đi. Mẹ Lâm lớn tuổi, hai năm trước vừa làm giải phẫu tim, vẫn là Tần Hành tự mình cầm dao. Lâm Vu cũng không có thể để mẹ một mình ở Đông Lăng, dưới sự khuyên bảo của Tần Y, mẹ Lâm cuối cùng cũng đồng ý cùng bọn họ ở cùng nhau. Đã từng, bà rất sợ chính mình sẽ trở thành gánh nặng của Lâm Vu.
Mẹ Tần cũng cao hứng, "Biết vậy nên bảo sớm với bà chúng ta cùng nhau trông Y Y."
Mẹ Lâm trong lòng hiểu, Tần gia nơi nào cần sự hỗ trợ của bà. Hết thảy đều là do một tay bà Tần làm, bà nỗ lực so với Lâm Vu Tần Hành còn nhiều hơn. Bà trong lòng bội phục bà Tần, cũng phi thường tôn trọng.
Ba năm cấp ba, Tần Y bình tĩnh vượt qua. Thẳng đến thi đại học, cô vẫn như cũ nhẹ nhõm. Khẩn trương nhất là ông bà.
Tần Y cảm thấy phản ứng của cha thật sự có chút kỳ quái. Tần Hành vẫn như cũ mỗi ngày đi làm, cũng không nói theo chuyện cô thi đại học.
Tối hôm đó, Tần Hành còn đọc luận văn, Tần Y xem xét ba.
"Thế nào?" Tần Hành hỏi.
"Ba, ba là đối với con là quá có lòng tin sao? Cảm thấy con nhất định có thể thi tốt?" Tần Y khóe môi nhếch lên cười.
Tần Hành khép lại laptop. "Tâm bình tĩnh liền tốt, coi như kì thi thử vậy."
Tần Y: "... Ba như không có chút nào lo lắng khẩn trương vậy! Hoàn toàn không giống phụ huynh có con thi đại học."
Tần Hành bỗng nhiên cười một tiếng, đưa tay cầm tay của cô, "Không phải ba không khẩn trương, thời khắc khẩn trương của ba con đều dành cho mẹ rồi. Mẹ con thi đại học, ba đứng bên ngoài, không dám nói cho mẹ! Còn lúc mẹ sinh con. Cho nên, Y Y, ba hiện tại sớm đã bình tĩnh."
Tần Y che ngực, "Ba, con nhặt được ngoài thùng rác sao."
Tần Hành nghĩ, hiện tại khẳng định có người gấp đến phát hỏa.
Chu Tư Mộ xác thực gấp, nhưng trường học có việc, anh không có cách nào trở về theo cô thi.
Anh ở trong điện thoại nói cho cô, "Y Y, anh ở thành phố B chờ em. Thi tốt!"
Tần Y hỏi: "Nếu là em thi không đậu thì sao?"
Chu Tư Mộ tim đau nhức, "Anh phụ đạo cho em hơn nửa năm nay mà? Chút lòng tin cũng đều không có?"
Tần Y lặng tiếng không nói.
"Thi đậu, anh có quà."
"Quà gì vậy?"
"Chờ em thi đỗ lại nói."
Tần Y mím khóe miệng, "Vậy nếu em thi đậu, anh có thể đáp ứng một nguyện vọng của em không?"
Chu Tư Mộ trầm mặc.
"Dương Quá cho Quách Tương ba nguyện vọng, em chỉ đòi anh một thôi."
"Anh không phải Dương Quá, em cũng không phải Quách Tương." Chu Tư Mộ thật sự là muốn bị cô làm tức chết.
"Vậy anh có đáp ứng hay không?"
Chu Tư Mộ trầm giọng ừ một tiếng.
"Một lời đã định! Chu Tư Mộ cả một đời không cho phép thay đổi!" Tần Y trong thanh âm tràn đầy kích động. "Ai u, em lại bị lậm thơ rồi."
Chu Tư Mộ: "..."