Edit: melbournje
Người nhà anh, ai còn cần làm gương chứ?
Giống như từ lúc hai người họ biết nhau cho đến nay, luôn là cô làm gương cho anh. Từ thời cấp ba, mỗi năm cô đều được học bổng. Hờ. Một lần nào đó, Lâm Vu dùng tiền học bổng mời bọn họ uống nước.
Khi đó Khương Hiểu nhất định phải uống trà sữa, mười đồng một cốc. Anh thì kiên trì muốn uống trà xanh, đồng một chai. Cuối cùng Lâm Vu xuống lầu mua mấy chai nước.
Không nghĩ tới, ngày hôm sau, Lâm Vu vẫn mua cho Khương Hiểu một cốc trà sữa.
A ——
Lên đại học, mấy năm này, mỗi năm cô đều được học bổng của trường học, trong nhà là một chồng giấy chứng nhận. Sau trận động đất Đông Lăng, về sau tỉnh J tặng cho cô danh hiệu "Học sinh Y đẹp nhất", còn tặng thêm mười vạn tiền thưởng, Lâm Vu hoàn toàn quyên góp cho thôn Đông Lăng.
Tần Hành nghĩ đến trong lòng không hiểu sao có mấy phần kiêu ngạo.
Anh đối với nước ngoài không có hứng thú quá lớn, hiện tại mạng lưới phát triển, muốn học tập có rất nhiều đường tắt. Bất quá như giáo sư Trương nói, nước Mỹ có nền Y học phát triển toàn cầu, chuyện đó rõ như ban ngày.
Cuối tuần này, anh cùng Lâm Vu đều nghỉ ngơi. Bên ngoài mưa to, hai người đành ở trong nhà.
Lâm Vu đang ở ban công tu bổ mấy cái cây, mấy năm này, trong nhà đang từ từ biến hóa. Lúc trước chuyển vào, còn trống trải không có một tia sức sống, hiện tại đã mua thêm không ít vật nhỏ.
Tần Hành nhìn bóng lưng bận rộn của cô, anh mang dép lê đi qua, từ phía sau ôm lấy cô.
Thân mật cùng nhau.
"Mẹ anh hỏi chúng ta nghỉ hè thì tầm nào về?"
Lâm Vu đang tưới hoa, "Anh đừng nhúc nhích, tay em run." Tưới nhiều quá có thể hỏng cây.
Tần Hành giận, "Nghỉ ở nhà, em không nhìn anh mà lại cùng mấy cây hoa này bên nhau."
Lâm Vu: "Ở bệnh viện ngày nào chả gặp."
Tần Hành: "... A Vu, nếu như..."
Lời còn chưa dứt, di động Lâm Vu bắt đầu kêu, cô đẩy đẩy anh, "Nhìn xem là ai?"
Tần Hành lấy điện thoại, mắt nhìn tên, "Khương Hiểu." Lâm Vu đang bận tay, anh kết nối điện thoại, "Alo —— "
Khương Hiểu: "Lâm Vu, tớ muốn kết hôn."
Tần Hành tiếng nói nhàn nhạt, "Chu Tư Mộ đã ba mươi tuổi."
Khương Hiểu: "Tần Hành à? Tớ là tớ nói muốn làm hôn lễ. Tớ cùng Lâm Vu hẹn rồi, cậu ấy làm phù dâu của tớ."
Tần Hành biểu lộ có chút ngưng kết: "...".
Lâm Vu đi tới, Tần Hành đưa di động cho cô.
Khương Hiểu ở trong điện thoại nói một trận, khóe miệng Lâm Vu hiện lên ý cười. "Chu tổng không dễ dàng gì, nhiều năm như vậy, đưa tay làm tan mây để thấy ánh trăng. Chúc mừng."
Khương Hiểu hì hì cười một tiếng, "Phù rể thì tớ liền không mời Tần Hành nhá, đến lúc đó có kinh hỉ."
Lâm Vu nghĩ đến có thể là ca sĩ hay diễn viên nam nào đó. "Được. Chúng ta hẹn nhau sớm một chút."
Cúp điện thoại, cô nhìn về phía Tần Hành, tâm tình rõ ràng rất tốt.
Tần Hành tựa ở trên ghế sa lon, tư thái ưu nhã.
Lâm Vu ngậm lấy ý cười, "Khương Hiểu cùng Chu Tu Lâm muốn cử hành hôn lễ, Tiểu Đậu Nha làm hoa đồng. Hôn lễ nhất định phi thường thú vị."
Tần Hành hững hờ lên tiếng. "Chu tiên sinh thật là tốt số."
Lâm Vu cười, "Thế nào?"
Tần Hành thoảng qua trầm ngâm, "Mấy người chúng ta, Khương Hiểu giữ yên lặng sinh con, hiện tại còn chuẩn bị có hôn lễ thế kỷ. Tôn Dương tốt nghiệp xong và năm ngoái đã kết hôn. Trái lại thì hai ta, thành đôi sớm nhất nhưng vẫn chưa kết hôn."
Lâm Vu: "Ai, cái này lại không so sánh được. Anh vừa mới chuẩn bị nói cái gì?"
Tần Hành nhìn qua cô, trong lòng cảm xúc phun trào, trên mặt bất động thanh sắc, "Không có việc gì. Em muốn ăn cái gì? Anh gọi thức ăn ngoài."
"Để em làm đi." Tần Hành miệng điêu vô cùng, rất nhiều thứ không ăn. Hai người bình thường đều ăn ở nhà ăn, cho nên lúc ở nhà, Lâm Vu đều tận lực tự mình làm cơm.
"A Vu ——" Tần Hành lại kêu một tiếng tên của cô, nếu như rời đi, tương lai sẽ có một năm không được ăn cơm cô nấu. "Anh giúp em."
Ngày hôm sau, Tần Hành ở bệnh viện đụng phải Hàn Dịch Tâm.
Hàn Dịch Tâm cuối cùng lựa chọn đến khoa chỉnh hình, có quan hệ nhà họ Hàn, trong bệnh viện cũng sẽ bồi dưỡng cô.
"Đã lâu không gặp rồi. Gần đây còn ổn chứ?"
"Giống như trước đây."
Tần Hành bên trong mặc một chiếc áo sơ mi xám, đến bệnh viện xong, anh đổi từ mặc áo thun thành áo sơ mi, trời sinh anh như móc treo quần áo nên mặc cái gì đều dễ nhìn, anh hiện tại, vẫn như cũ, nhưng mà nói chuyện và hành động so với hồi ở trường học chững chạc hơn rất nhiều. Mọi y tá trong âm thầm vẫn là thích thảo luận về anh.
"Tớ nghe nói, về cái chuyện đi Colombia đó." Cô thản nhiên cười một tiếng, "Chúc mừng cậu."
Tần Hành im lặng một chút.
Hàn Dịch Tâm thông minh, rất mau nhìn ra. "Không phải chứ? Cậu muốn từ bỏ? Này! Cơ hội như vậy người ta muốn đi còn chưa được."
Tần Hành nhàn nhạt cười một tiếng, "Rồi nói sau."
Hàn Dịch Tâm lắc đầu, "Cậu là vì Lâm Vu sao? Cũng chỉ là một năm, nhịn một chút là được."
Tần Hành vặn mi, "Không phải. Tớ có quyết định của mình."
Hàn Dịch Tâm nhún nhún vai, "Tớ đi làm việc." Hai người không ở một khoa, cũng là khó được gặp. Cô đã sớm buông xuôi. Không có cách, không có Lâm Vu, có lẽ cô sẽ còn chủ động theo đuổi. Đáng tiếc cô và anh đã gặp nhau muộn rồi.
Buổi sáng ở khoa phụ sản, một vị sản phụ ở nhà ngã sấp xuống nên xuất huyết nhiều, được đưa đến bệnh viện, lúc đến, tình huống nguy cấp. Mẹ sản phụ yêu cầu đảm bảo tính mạng cho con gái, Lâm Vu bị bà của sản phụ lôi kéo, bà tâm tâm niệm niệm cầu cho cháu gái, kêu khóc, muốn cả đứa bé.
"Bà náo cái gì! Mạng người quan trọng nhất! Có thể cứu chúng tôi đều sẽ cứu!" Cô đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.
Bà lão bị hù ngã, "Cô đây là không chịu đảm bảo cho cháu tôi sao!"
Chồng sản phụ chỉ ở một bên không nói lời nào.
Nhân viên y tế có lẽ đã thường thấy, chỉ là đi lên kéo người.
Chủ nhiệm Mục trực tiếp tiến lên, nghiêm nghị nói: "Chúng tôi hết sức đều đảm bảo! Các người có thời gian ở đây kêu khóc, ảnh hưởng đến bác sĩ, mà cứ tiếp tục như thế thì sao mà cứu người được! Ai đi cứu người! Người nhà ký tên!"
Mọi người không nói một lời, lúc này chỉ có chủ nhiệm Mục dám nói.
Xem xét thì sản phụ này cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
Chủ nhiệm Mục nhìn thoáng qua Lâm Vu, "Lập tức chuẩn bị!"
Hơn hai giờ, thai nhi rốt cục thuận lợi sinh ra.
Y tá ôm đứa bé, "Thật sự là đứa bé kiên cường!" Tắm rửa xong, đứa bé được đưa đến phòng giám hộ.
Giải phẫu kết thúc, tất cả mọi người thở dài một hơi.
Vẹn toàn đôi bên, ai cũng hi vọng như này.
Chủ nhiệm Mục nhìn thoáng qua Lâm Vu, hướng cô nhẹ gật đầu, đáy mắt khen ngợi. Vừa rồi sản phụ xuất huyết nhiều, Lâm Vu biểu hiện trấn định, bà đã rất nhiều năm, không có gặp được thực tập như này.
Bác sĩ Trần thở dài một tiếng, "Đáng tiếc, cô ấy về sau cũng không thể sinh con được nữa."
Bác sĩ Lưu: "Mạng người quan trọng hơn! Lại nói, phụ nữ cũng không phải công cụ sinh sản."
Ở đây nữ tính thổn thức không thôi.
"Lâm Vu, em hôm nay làm không tệ."
Lâm Vu nhẹ cười, thở dài một hơi. Mỗi một người mẹ đều thật vĩ đại.
Cách mấy ngày, Lâm Vu ở cửa chính gặp Hàn Dịch Tâm.
Hàn Dịch Tâm từ một chiếc xe Mercedes xuống, lại cùng người trên xe nói mấy câu, cuối cùng hôn mặt người kia một chút mới rời khỏi.
Lâm Vu không biết Hàn Dịch Tâm chia tay Phùng Triết lúc nào.
Hàn Dịch Tâm thấy được cô, "Lâm Vu, sớm. Một mình tới sao?"
Lâm Vu gật gật đầu, không có giải thích, Tần Hành hôm nay về trường học.
Hàn Dịch Tâm khóe miệng nhẹ cười, "Tôi cùng Phùng Triết đã chia tay hơn nửa năm, cậu ấy đi Thượng Hải, tôi cũng không có khả năng đi Thượng Hải phát triển. Anh ấy là vị hôn phu của tôi, người nhà tôi giới thiệu."
Lâm Vu nhẹ nhàng lên tiếng, "Hai người rất xứng." Cô đột nhiên nghĩ đến bọn họ năm đó cùng nhau tham gia « sinh sôi không ngừng ». Anh Phùng Triết thật sự không tệ, đại khái đây chính là hữu duyên vô phận đi.
Hàn Dịch Tâm: "Đúng, chuyện Tần Hành đi Columbia tính sao?"
Lâm Vu mắt sắc dừng lại, hỏi: "Cái gì Columbia?"
Hàn Dịch Tâm sắc mặt sững sờ, "Cậu ấy không có cùng cô nói?"
Lâm Vu rất nhanh nghĩ đến, trường học hàng năm đều sẽ có danh sách cho học sinh đi nước ngoài học tập. Lấy năng lực của Tần Hành, được đề cử cũng là bình thường. Cô rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Hàn Dịch Tâm có chút áy náy, "Thật có lỗi. Tôi cho là cậu ấy cùng cô nói rồi."
Sắc mặt Lâm Vu bình tĩnh như trước, "Không có chuyện gì đâu."
Hàn Dịch Tâm: "Tôi nghĩ cậu ấy có thể không muốn đi, cho nên dứt khoát không nói với cô."
Lâm Vu hiểu rõ. Tần Hành lúc trước có thể vì cô mà học y, anh còn có chuyện gì làm không được. Cô vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người một đường trò chuyện tiến đến cao ốc của bệnh viện, riêng phần mình trở về khoa.
Tần Hành đi gặp giáo sư Trương, trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.
Giáo sư Trương ở trong văn phòng hơn phân nửa đều là sách, nên không ít học sinh đến nơi này tìm sách. "Nghĩ thông suốt rồi sao?"
Tần Hành gật gật đầu.
Giáo sư Trương giáo lấy ra một phần tài liệu, "Cậu xử lý đi, thời gian một tháng."
Tần Hành nhận tài liệu, "Được, em biết."
Giáo sư Trương nhìn anh, "Trở về phải báo cáo tình hình học tập, còn có luận văn tiến sĩ, đến lúc đó gửi mail cho tôi nhé."
Tần Hành cười giỡn nói, "Thầy, năm đó thầy ra nước ngoài học, cô cũng ủng hộ?" Bọn họ đều nghe nói, cô vợ của ông năm đó không cho ông đi, ông là vụng trộm. Chờ học xong về nước, suýt nữa ly hôn. Bất quá, thời gian sau, giáo sư Trương một mực nghe lời vợ mình.
Giáo sư Trương trừng mắt liếc anh một cái, "Cho nên, nam nhân không nên kết hôn quá sớm! Cậu nhìn đàn anh của mình đi kìa, gấp cái khỉ gì chứ."
Tần Hành: "Không phải chúng em gấp, sợ ra tay chậm, sẽ bị nẫng tay trên mất."
Giáo sư Trương lắc đầu, cảm khái nói: "Trong sách cũng như nhan như ngọc!"
Cho dù như nhan như ngọc, đều không kịp bằng A Vu của anh.
Cho tới trưa, Lâm Vu đều bận việc, chỉ là rảnh rỗi cô bắt đầu nghĩ đến chuyện của Tần Hành. Một tuần nay anh đã không nói, có phải là anh đã từ bỏ.
Y tá vội vàng chạy tới, "Chủ nhiệm Mục có đây không?"
"Bà ấy đang đi đâu rồi ấy."
"Trời ơi! Số phòng số , vết thương của bệnh nhân bị chảy nước. Vậy phải làm sao bây giờ?"
Mọi người biến sắc, mấy bác sĩ vội vàng hướng đến phòng bệnh.
Bệnh nhân ở giường là bị ung thư, vốn là ở huyện kiểm tra, về sau mới phẫu thuật ở Trung Y, phát hiện không thích hợp, lập tức đưa đến bệnh viện nhân dân. Chủ nhiệm Mục tự mình tiếp nhận, ở tình hình xấu nhất, vẫn hoàn thành tốt các bước giải phẫu.
Người nhà bệnh nhân lo âu nói: "Chiều hôm qua tôi vịn bà xuống giường đi lại, nửa đêm bà đau bụng, chăn ướt, tôi tưởng rằng bị ra mồ hôi. Sáng nay lại giúp bà xuống giường đi lại, mới phát hiện."
Sắc mặt của mọi người đều lạnh xuống.
Lâm Vu nhíu mày, yên lặng nói ra: "Giải phẫu không có vấn đề. Yên tâm đi!" Toàn bộ quá trình phẫu thuật cô đều tham gia, không có bất cứ vấn đề gì.
Lộ Viễn cũng như là mơ, thực tập lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này.
Lâm Vu nói: "Một lần nữa khâu vết thương là được. Trước tiên không nên cử động, nghỉ ngơi thật tốt. Chúng tôi đi chuẩn bị một chút."
Người nhà liên tục gật gật đầu, "Được được. Làm phiền rồi, bác sĩ."
Mấy người đi tới, tất cả mọi người nhìn Lâm Vu.
Lộ Viễn lắc đầu, "Lâm Vu, em làm sao khẳng định như vậy? Nếu như..."
"Hôm trước chúng ta tham gia phẫu thuật mà, đâu có vấn đề gì. Là khâu vết thương xảy ra vấn đề."
"Làm sao lại như vậy?"
"Có thể là vết thương quá đau, xuống giường lúc không cẩn thận lại dùng sức, nên bị hở vết thương." Lâm Vu phân tích, "Trước tiên tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm Mục, các người ai đi tìm chủ nhiệm Lam đi."
Mỗi tuần bốn buổi sáng, chủ nhiệm Mục ở phòng khám bệnh, hành lang ngồi một loạt người. Điện thoại vang lên, bà nhìn thấy là Lâm Vu gọi, hơi ngây ra một lúc. Nha đầu này xưa nay sẽ không chủ động gọi điện thoại cho bà.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vu đem chuyện vừa xảy ra kể một lần.
Chủ nhiệm Mục gật gật đầu, "Chủ nhiệm Lam có đó không? Một lần nữa khâu lại vết thương đi."
Lâm Vu hô một hơi, "Đã đi tìm ông ấy."
Sắc mặt chủ nhiệm Mục trầm xuống, "Cố gắng xử lý tốt! Và trấn an người nhà nữa."
Lâm Vu nhẹ nhàng lên tiếng.
Cúp điện thoại, chủ nhiệm Mục thở dài một hơi. Đứa nhỏ Lâm Vu này, bình thường không lên tiếng, thời khắc mấu chốt, vẫn là cô ấy ổn trọng nhất.
Vào lúc tối, Tần Hành đến bệnh viện tới đón Lâm Vu tan tầm, anh đi đến khoa phụ sản. Anh hôm nay mặc quần áo của mình, áo sơ mi màu lam nhạt, ống tay áo tinh xảo. Người đàn ông đẹp mắt như vậy tiếc rằng đã có chủ.
Lâm Vu nhìn thấy anh, tâm tình người này rất tốt sao.
Tần Hành sờ lên cằm, "Thế nào?" Anh nắm tay của cô.
Lâm Vu vừa định rút về, anh nắm chặt."A Vu, chúng ta đều tan làm rồi."
Lúc này một đứa bé năm sáu tuổi đi tới, "Chị Lâm, tặng cho chị nè." Cậu bé cho Lâm Vu một cây kẹo mút.
Lâm Vu khom lưng, "Cám ơn, em ăn đi. Chị không ăn. Nhưng mà ăn ít đường thôi nhé, không sẽ bị sâu răng đó."
Cậu bé nhỏ lại nhìn Tần Hành, "Chị muốn cùng anh đi hẹn hò sao?"
Lâm Vu sờ lên đầu của cậu bé, "Ừm, chị muốn về nhà."
Tần Hành nghe được cô nói, trong lòng ấm áp, cũng sờ lên đầu cậu bé kia.
Cậu bứ thở dài một hơi, "Em còn muốn nói, chờ em trưởng thành, em làm bạn trai của chị!"
Tần Hành a một tiếng, anh còn chưa có đi đâu, tiểu tình địch liền xuất hiện. "Cố lên!" Anh kéo tay Lâm Vu, sải bước đi.
Anh lái xe.
Xe không phải hướng về nhà.
Lâm Vu nghiêng đầu, hỏi: "Đây là đi đâu?"
Tần Hành bất động thanh sắc: "Đến rồi em sẽ biết."
Lâm Vu nhìn qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy ở nơi xa xa, có một một tòa nhà lớn bên trên treo biển quảng cáo, trên đó viết vào ngày tháng sẽ có buổi hòa nhạc của Châu Kiệt Luân. "Hôm nay ngày ?"
Tần Hành ừ một tiếng, "Đúng thế."
Cô nhẹ nhàng nhếch khóe miệng. Năm đó anh còn nói qua, muốn để cô mời anh đi nghe nhạc. Lâm Vu lấy điện thoại, không biết hiện tại lúc này còn bán vé vào hay không.
"Tần Hành —— anh muốn đi xem Châu Kiệt Luân không?" Cô hỏi.
Tay cầm lái của Tần Hành có chút xiết chặt, anh không hề chớp mắt nhìn qua phía trước, "Em mời anh sao?"
Lâm Vu nhìn điện thoại, "Ai, không biết đã bắt đầu chưa, biết trước mua vé sớm một chút, hiện tại không còn vé rồi!"
Ánh mắt Tần Hành lấp lóe, "Chúng ta đi xem, thử vận may một chút."