Edit + beta: melbournje
Mọi chuyện tiếp tục trôi qua, Tần Hành vội vàng thực tập, thực tập, Lâm Vu ở trường học lên lớp, thí nghiệm, hai người bận rộn, ngoại trừ cuối tuần gặp nhau, cũng không có thời gian khác.Tháng mười một, thời tiết thành phố B lạnh dần.
Ngày này Lâm Vu bị Trình Trình lôi đi tham gia hoạt động toạ đàm.
tọa đàm: có thể hiểu là một buổi họp mặt trao đổi ý kiến, nói chuyện, chia sẻ kinh nghiệm thân mật giữa các chuyên gia trong một lĩnh vực cụ thể với người có nhu cầu lĩnh hội thông tin kiến thức về một vấn đề nào đó.
Trình Trình lặng lẽ nói: "Cậu biết không? Những người ngồi trên sân khấu đều là những người đã tốt nghiệp từ trường chúng ta ra."
Lâm Vu nhìn một cái, đại nhân tài đại học B đông đúc, không ít các đàn anh đàn chị tài giỏi đều nguyện ý trở về làm toạ đàm. Cô có chút thất thần, đột nhiên nghĩ đến Thẩm Nghi Hành, không biết anh cùng Lý Duy Tịch hiện tại thế nào.
Trình Trình thấy trong tay cô còn cầm một quyển sách chuyên ngành, Trình Trình tranh thủ thời gian thu lại.
Lâm Vu cười cười.
Xác thực, lần tọa đàm rất thú vị. Toạ đàm kết thúc xong, rất nhiều bạn học đều tích cực đặt câu hỏi giao lưu, thời gian trọn vẹn nửa giờ.
Người phụ trách toạ đàm là một vị đàn anh lên đài."Được, thời gian có hạn, mọi người còn có việc. Nếu như ai còn vấn đề gì muốn hỏi, vui lòng gửi đến hòm thư này cho chúng tôi. Chúng tôi chọn lọc ra, sẽ đưa cho họ trả lời."
Trình Trình đụng Lâm Vu, "Ây! Ảnh chính là người tớ cùng cậu đề cập qua đó."
Lâm Vu căn bản nghĩ không ra, "Hả —— cậu chính là vì anh ấy mới đến nghe giảng?" Cô thoáng đánh giá vị sư huynh kia, xác thực rất phù hợp gu thẩm mỹ của Trình Trình.
Trình Trình liếc coi một cái, "Nghe xong cậu có thu hoạch được cái gì không?"
Lâm Vu gật đầu.
"Vậy không phải tốt sao."
Chờ người dần dần tản đi, Trình Trình lôi kéo cô tiến lên.
"Anh Ô ——" Trình Trình ngòn ngọt cười.
Ô Nhiên quay đầu, mặt mày tuấn tú, "Trình Trình à! Thế nào? Lần này nghe hiểu không?"
Trình Trình: "So với lần trước tốt hơn nhiều, lần này giảng giải rất thú vị. Anh Ô, đây là bạn học em, Lâm Vu."
Ô Nhiên đối đầu với ánh mắt Lâm Vu, "Chào, Lâm Vu. Anh xem qua « sinh sôi không ngừng », ngưỡng mộ đã lâu."
Lâm Vu lễ phép mím mím khóe miệng, "Anh Ô quá khen."
Ô Nhiên nhíu mày, "Thật là khéo! Họ tên anh cùng tên của em, âm đọc rất giống."
Lâm Vu bất động thanh sắc, "Họ này của anh Ô rất hiếm."
Ô Nhiên gật gật đầu, "Ừm. Quê anh ở tỉnh Z."
Sắc mặt Lâm Vu hơi động một chút.
Trình Trình nói: "Anh Ô là người Z đến trường học của chúng ta."
Lâm Vu kinh ngạc nói: "Thật rất lợi hại."
Ô Nhiên: "Em quá khen."
Bên kia có người gọi anh, Ô Nhiên nói ra: "Có cơ hội trò chuyện tiếp. Anh đi qua trước."
Trình Trình liên tục gật đầu, "Chúng em cũng không quấy rầy anh nữa."
Lâm Vu nhìn bóng lưng anh, thoảng qua trầm ngâm.
Vậy ban nãy anh ta vừa mới tận lực đề cập quê quán, là có ý gì?
"Đi thôi, đi ăn cơm đi."
Lâm Vu trở về liền gọi điện cho Tần Hành, đem chuyện gặp được Ô Nhiên nói cho anh biết."Anh nói anh ta có biết cha em không?"
Tần Hành phân tích, ba Lâm Vu là con trai một, lấy loại tình huống này mà nói cũng có thể là người thân."Em đừng vội."
Sắc mặt Lâm Vu sắc mặt trầm xuống: "Em chỉ là hiếu kì."
Tần Hành nói ra: "Nếu như anh ta cố ý để lộ ra, anh ta khẳng định sẽ tìm đến em. Trước tiên yên lặng theo dõi đã." Nói rồi anh ho khan vài tiếng.
"Anh bị bệnh?"
"Không có việc gì."
Lâm Vu nhăn nhăn mi, "Chú ý sức khỏe."
Tần Hành cười nói: "Tuần này thế nào?"
Lâm Vu gần đây bận việc luận văn, cuối tuần đều ở thư viện tra tư liệu. Hai người cũng hơn nửa tháng không gặp. Coi nhẹ nhàng lên tiếng.
Tâm tình Tần Hành thật tốt, "Thứ sáu anh đi mua đồ ăn."
Lâm Vu: "Đến lúc đó anh và em cùng đi."
Tần Hành: "Cuối tuần anh tới đón em."
Cô ở tại hành lang gọi xong điện thoại, một hồi lâu mới đi vào. Cô đối với chuyện của cha hoàn toàn không biết gì cả. Có đôi khi, cô cũng sẽ nghĩ. Ông và bà nếu như còn sống, đối với cô đến cùng là dạng cảm tình gì?
Ngày thứ hai, Lâm Vu tại thư viện nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ. Lúc ấy cô đang tìm đọc sách nước ngoài, y học chuyên nghiệp và phức tạp đã đủ khiến cô đau đầu rồi. Cú điện thoại này làm rối loạn mạch suy nghĩ của cô.
"Alo ——" cô đi đến hành lang, nhẹ nhàng mở miệng.
"Lâm Vu, anh là Ô Nhiên, còn nhớ anh không?"
Lâm Vu chần chờ một chút, "Anh Ô sao —— "
Ô Nhiên lên tiếng, "Lâm Vu, không biết em có rảnh hay không, có thể trò chuyện một chút?"
Lâm Vu nhìn qua ngoài cửa sổ, xanh thẳm."Được."
Hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê gần đó.
Buổi tối thứ sáu.
Ô Nhiên đã sớm ở đó, nhìn thấy nàng đến, anh lễ phép đứng dậy.
"Em thích uống cái gì?"
"Nước ấm là được."
Ô Nhiên gật đầu.
Hai người ngồi đối mặt nhau, bầu không khí hơi trầm xuống.
Ô Nhiên chủ động mở miệng, "Nhìn em rất giống một người chú của anh."
Bàn tay Lâm Vu trong nháy mắt nắm chặt, chỉ là trên mặt, cô vẫn trầm mặc như trước.
"Em không hiếu kỳ sao?" Đầu ngón tay Ô Nhiên nhẹ gõ gõ mặt bàn.
Lâm Vu vặn mi, "Trình Trình mời em đi xem toạ đàm, hẳn là anh hướng dẫn nhỉ."
Ô Nhiên kéo nhẹ một chút khóe miệng, mắt sắc giảo hoạt, "Em quả nhiên rất thông minh."
Lâm Vu không mang ý cười.
"Ô Trạch là chú ruột anh." Ô Nhiên yên lặng mở miệng, "Ông em cùng ông anh là bạn tốt. Gần đây anh mới biết anh có một người em."
Lâm Vu trừng mắt nhìn, đối với người thân đột nhiên xuất hiện này cô cũng không quá mừng."Thật có lỗi, em không biết nhiều chuyện của cha mình. "
Ô Nhiên gật gật đầu, "Năm đó chú ngoài ý muốn mà qua đời, về sau không mấy năm, ông bà nội em cũng lần lượt qua đời. Hai nhà chúng ta cách xa nhau ngàn dặm, em tồn tại, chúng ta cũng không biết."
Lâm Vu hiểu, trên mặt trồi lên vài tia cô đơn. Có thể tưởng tượng được quãng thời gian sau của hai ông bà.
Truyện được up tại wattoad melbournje.
Ô Nhiên có chút khó mà mở miệng, "Ông bà em có để lại cho em vài thứ."
Đáy mắt Lâm Vu trong nháy mắt biến đổi.
Ô Nhiên thở dài, trước đây, có người đến nhà anh nghe ngóng, người trong nhà đều kinh hãi."Ông em thích đồ cổ, khi còn sống, ông ấy sưu tập rất nhiều. Đáng tiếc về sau sinh hoạt bị thay đổ, nhưng vẫn giữ lại cho en một vài thứ. Chỉ là những vật kia bị người khác cầm đi."
Lâm Vu: "Ông bà để lại cho em?"
"Đương nhiên! Em là đứa cháu duy nhất của họ, bọn họ luôn nghĩ đến em."
Lâm Vu bỗng nhiên cười một tiếng.
Ô Nhiên thông minh cỡ nào, có một số việc hoàn toàn không cần phải nói mở, mọi người trong lòng đều rõ ràng.
Lặng im một lát, Ô Nhiên mở miệng: "Một nhà chúng ta hiện tại cũng ở thành phố B, bọn họ biết em, đều rất vui vẻ. Nếu có thời gian, có thể vào nhà chơi."
"Cám ơn." Lâm Vu chân thành nói, "Cha em còn để lại thứ gì sao?"
Ô Nhiên: "Có. Cha anh tự mình đi một chuyến đến Giang Thành. Đồ vật cũng không nhiều."
"Còn có là được." Lâm Vu lạnh nhạt nói.
Ô Nhiên nhấc mi nhìn qua phía trước, "Bạn của em?"
Lâm Vu quay đầu, thấy là Tần Hành, cô đứng dậy, "Là bạn trai em."
Tần Hành đi tới, "Chào anh, tôi là Tần Hành."
Ô Nhiên cười, "Tôi là Ô Nhiên."
Hai người không để lại dấu vết đánh giá đối phương.
Tần Hành nghiêng tai nhìn Lâm Vu, lời gì đều không cần nói, có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì."Cùng ăn cơm đi?"
Ô Nhiên lắc đầu, "Không được, tôi còn có chút việc. Lần sau đi."
Lâm Vu: "Anh Ô, cám ơn anh."
Động tác của Ô Nhiên dừng một chút, "Lâm Vu, em nên gọi anh một tiếng anh." Anh lại liếc mắt nhìn Tần Hành, anh về nhà lần này có bàn giao."Anh đi trước."
Tần Hành nhẹ nhàng nắm tay cô, "Nói chuyện thế nào?"
Lâm Vu nói cho anh biết, trong giọng nói của cô khó tránh khỏi lộ ra mấy phần sầu não, "Vậy đại khái liền là như vậy, ai cũng không thay đổi được." Kết cụ của nhà họ Ô thật là khiến người ta thổn thức không thôi.
Người tốt chưa chắc đã được đối xử tốt.
Tần Hành nhẹ vỗ về cô, "A Vu, ông bà với cha em đều yêu em. Có đứa con cháu như em, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ." Chuyện của ba cô, cuối cùng cũng đã xong.
Đồ vật không là gì, mấu chốt là phần cảm tình kìa.
Qua nhiều năm như vậy, vẫn là từ người nhà họ Ô giải quyết.
Cũng tốt, Ô Nhiên người này không sai, cùng Lâm Vu cũng có quan hệ máu mủ. Người anh này, Tần Hành cảm thấy so với Thẩm Nghi Hành nên thân thiết nhiều hơn.
Có lẽ, đây chính là ý trời.
Tần Hành nhíu mày, "A Vu, em và anh gặp nhau có thể là do ba em an bài đó." Cha của anh cùng cha cô bất quá gặp mặt một lần, ai nghĩ đến nhiều năm sau, Lâm Vu thành người một nhà của họ Tần chứ.
Lâm Vu cười khẽ. Lúc ba qua đời không biết cô tồn tại, có lẽ là vậy đi
Mùa xuân năm tiếp theo, xuân về hoa nở.
Tần Hành làm bác sĩ thực tập, cả ngày hoang mang vô cùng. Anh ở bệnh viện cũng có chút danh tiếng, mấy vị chủ nhiệm đều muốn đem anh chiêu nạp, mà Tần Hành âm thầm quyết định đến khoa tim mạch.
Lâm Vu gọi điện thoại tới cho anh."Em đã ra cổng trường."
Tần Hành đang ở văn phòng, "Được. Một lát nữa anh tới."
Anh cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe trong ngăn kéo. Tết trước, anh mua xe. Mẹ Tần tài trợ, sợ bọn họ ở thành phố B đi lại không tiện.
Xe Audi A.
Lúc mẹ Tần mua, dùng dưới tên Lâm Vu. Lâm Vu cũng không biết, Tần Hành lúc ấy đem thẻ căn cước của cô đi.
"Bác sĩ Tần, đi hẹn hò sao!" Người phòng bên đều biết, Tần Hành có một người bạn gái xinh đẹp, về sau vẫn là bạn đồng hành.
Tần Hành không có ngại ngần gì, "Tôi đi trước."
Anh vừa đi, mọi người thảo luận."Cậu nói bác sĩ Tần, sẽ ở lại khoa nào?"
"Không biết! Anh ấy đi đến chỗ nào đều là nhân tài tương lai."
Có người thở dài một hơi, "Áp lực cạnh tranh lớn như thế, chúng ta cũng chưa có thể ở lại đây đi. Giá phòng ở thành phố B cao như vậy, áp lực cũng càng lớn."
"Bác sĩ Tần liền không có vấn đề. Tôi nghe nói, phòng cưới anh ấy cũng đã chuẩn bị xong."
"Thật là khiến người khác hâm mộ."
Lúc này chủ nhiệm đi tới."Có thời gian nói chuyện phiếm à. Báo cáo đều viết xong rồi?"
Đám người tranh thủ thời gian tản đi.
Hơn nửa giờ, Tần Hành cùng Lâm Vu cùng đến một của hàng quần áo cho em bé.
Khương Hiểu sinh một đứa con trai, Lâm Vu cố ý ra ngoài mua quà cho cậu bé. Mặc dù nhà họ Chu căn bản không thiếu, nhưng đây là tâm ý của cô.
Cô nghiêm túc chọn từng cái.
Tần Hành đi theo bên người cô, "Thằng bé tên gì?"
Lâm Vu cúi đầu, "Chu Tư Mộ."
Tần Hành: "Tư Mộ? Mong nhớ ngày đêm?"
Lâm Vu cười khẽ: "Là tưởng niệm, ái mộ."
Tần Hành đưa tay cầm cái quần yếm, "Cái này thật đáng yêu."
Ánh mắt Lâm Vu sáng lên.
Hướng dẫn viên đi tới, "Hai vợ chồng, có cần gì không?"
Hai vợ chồng..
Lâm Vu có chút xấu hổ, trên mặt lóe lên một sự mất tự nhiên.
Tần Hành ngậm lấy ý cười, "Tôi cùng vợ muốn mua quần áo cho con mới sinh, cô có thể gợi ý cho chúng tôi được không?"
Hướng dẫn viên mỉm cười, "Hai vị xin mời đi theo tôi."
Lâm Vu ngẩng đầu liếc anh một chút, Tần Hành thuận thế nắm cả eo của cô."Vừa vặn, chúng ta sớm học tập một chút. A Vu, anh nghĩ kỹ. Con của chúng ta sẽ tên là Tần Mộ Lâm nhé."
Lâm Vu sửng sốt một chút, "Anh có hay không một chút tinh ý?"
Tần Mộ Lâm ——
Tần Hành tâm tình rất tốt, "Tần Ngải Lâm."
Lâm Vu: "..." Cô nhịn không được nghĩ đến, coi như lấy tốc độ nhanh nhất, con của bọn họ chí ít cũng sau tốt nghiệp một năm mới sinh. Cô nhịn không được nói, "Tần Hành, ganh đua trong lòng anh có chút nặng."