Editor: melbournje
Tối thứ sáu, Lâm Vu từ thư viện trở về ký túc xá, cô nghĩ nghĩ, mở tủ quần áo ra, quần áo của mình cũng không nhiều, kiểu dáng rất phổ thông.
Trình Trình thấy cô ngẩn người, hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Vu đóng tủ quần áo lại, "Mẹ của Tần Hành sắp tới."
"Sao nhanh vậy, các cậu đã ra mắt gia đình rồi ư?" Trình Trình kinh ngạc, "Anh Tần kia tháng chín đã đi thực tập, gọi là bước chân vào xã hội sớm, so với việc ở trường học rất có thể không giống nhau."
Lâm Vu cười, "Cậu suy nghĩ nhiều quá."
"Vốn chính là vậy mà, bệnh viện nhiều cô y tá xinh đẹp như vậy."
Lâm Vu vốn đang buồn rầu, nghe được vậy sự khẩn trương trong lòng cô không khỏi bay đi. Lấy sự chân thật nhất của chính mình đi gặp mẹ anh là tốt rồi.
Buổi chiều ngày thứ hai, Tần Hành cùng Lâm Vu đi định đến chỗ hẹn, phòng ăn đó ngay tại trường học bên cạnh, đi không quá phút là đến.
Mẹ Tần lần này đến hai đại học B và P gần gần nhau, liền ở tại một khách sạn lân cận.
Tần Hành nói: "Đài truyền hình có một chương trình, kỳ nghỉ hè này muốn tìm những người học giỏi để tham gia."
Lâm Vu hiếu kỳ nói: "Có dạng kịch bản như này sao?"
Tần Hành cố nén cười, "Em một chút nữa có thể hỏi mẹ anh."
Lâm Vu liếc anh một chút, Tần Hành nâm chặt lấy tay của cô."Hồi tiểu học anh có tham gia qua, được giải cờ vua. Thời điểm đó đề mục vẫn còn tương đối đơn giản, đều là bách khoa tri thức."
Lâm Vu hỏi, "Lớp mấy?"
"Lớp ba, lúc ấy anh được giải quán quân, anh còn tập đàn violon nữa."
"Anh còn biết đánh đàn violon?"
Truyện được up tại wattpad melbournje
"Hiện tại hẳn là không." Tần Hành cười, "Em muốn nghe anh đàn?"
Lâm Vu: "Lên tiểu học lúc, mỗi lần nhìn thấy các bạn nhỏ biểu diễn tiết mục trên tv, em cảm thấy bọn họ thật lợi hại. Anh Nghi Hành với Đình Đình đều biết đánh đàn dương cầm."
Tần Hành nhíu mày, "Sớm biết em thích, năm đó anh đã cố gắng học." Tên Thẩm Nghi Hành kia, đâu chỉ biết piano đàn thật giỏi, chụp ảnh các kiểu cũng đoạt giải.
Hoạt động của trường cấp ba, Thẩm Nghi Đình đều sẽ tham gia. Khi đó nam sinh thích cô cũng không ít.
Hai người vừa đi vừa nói, bất tri bất giác đã đến phòng ăn.
Bà Tần đã đến, một mình ở trong phòng.
Lúc mở cửa phòng khách ra lúc, bà nhìn hai người này đi tới, thật sự là đẹp mắt.
Lâm Vu mặc một cái áo sweater màu sữa cộng thêm áo khoác, phối thêm quần bò, thanh xuân dào dạt."Dì —— "
Bà Tần thân thiết gật gật đầu, "Nhanh ngồi đi, tùy ý một chút. Ta cũng là tiện đường đi công tác tới thăm các con một chút."
Tần Hành trong lòng a một tiếng, chương trình ở đài truyền hình có đạo diễn chính, phó đạo diễn, nào đâu cần mẹ đích thân tới. Hai mẹ con ánh mắt giao nhau, anh cũng không ngại đâm thủng mẹ mình.
Lâm Vu: "Dì, công việc của dì xong rồi sao?"
Bà Tần lắc đầu, "Gặp hai hội trường học sinh, còn cần một chút thời gian. Chúng ta muốn cân nhắc trình độ của học sinh tham gia chương trình này, đồng thời cũng muốn cân nhắc bọn họ có thể tuyên truyền cho tiết mục mang tới."
Lâm Vu gật gật đầu, muốn tỉ lệ người xem cao thì phải chăm chút tiết mục từ đầu đến cuối và đầu tư cùng chi phí.
"Đúng, các con biết Lý Duy Tây không?"
Tần Hành: "Cậu ấy cũng tham gia?"
Mẹ Tần: "Hôm qua mẹ đến đại học P, cùng bọn họ tiếp xúc mới biết được, cô ấy cũng là học sinh Nhất Trung. Thật đúng là trùng hợp."
Lâm Vu: "Cậu ấy rất thông minh." Mà lại ngoại hình dạo này cực kỳ khác.
Mẹ Tần đánh giá Lâm Vu, lấy điều kiện của Lâm Vu cũng có thể tham gia, "Mỹ nữ học bá" nhất định sẽ kéo tỉ lệ người xem. Nếu như Tần Hành cũng có thể đi tham gia, bà nghĩ có thể đặt tiêu đề "Đôi tình lữ đẹp nhất" để tuyên truyền. Bà Tần kinh nghiệm nhiều năm, lấy độ nhạy cảm của mình, Lâm Vu cùng con trai thực là sự lựa chọn không tồi.
Lâm Vu cầm cốc nước, rót cho bà Tần thêm nước.
Trong nháy mắt, sự quan tâm này khiến bà mềm nhũn, con trai nào bao giờ chủ động lấy nước cho bà chứ."Hiện tại học tập rất vất vả hả?"
"Còn bình thường ạ, so với cấp ba cũng không khác lắm."
Đáy mắt bà Tần có mấy phần đau lòng, cầm tay của cô, "So với hồi cấp ba con càng đẹp hơn, đại học thật sự là một cái nơi kì diệu."
Tần Hành ung dung uống một ngụm nước, "Cấp ba hôm nào cũng mặc đồng phục, có thể so với hiện tại sao?"
Bà Tần nhớ lại, "Lần đó con mặc quần áo nha hoàn thật là đẹp."
Lâm Vu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Dì còn nhớ cơ ạ."
Tần Hành: "Đã mấy năm rồi, trí nhớ của mẹ thật tốt."
Mẹ Tần nhìn anh một cái, chậm rãi nói: "Con đem ảnh của Lâm Vu đặt ở trong album ảnh, mỗi lần mẹ quét dọn phòng hộ con đều lấy ra xem."
Ánh mắt Lâm Vu nhìn về phía anh, khóe miệng của cô ẩn nhẫn lấy mấy phần ý cười.
Sắc mặt mất tự nhiên của Tần Hành bị bỏ qua một bên.
Mẹ Tần khoan thai đắc ý uống trà Lâm Vu vừa mới cho bà."Căn nhà đối diện bệnh viện nhân dân đã sửa xong rồi, về sau, các con muốn không gian riêng tư, có thể dời qua đó ở."
Tay Lâm Vu trượt đi, mém chút đổ cái cốc.
Mẹ Tần vội vàng nói, "Thực tập cho thuận tiện."
Tần Hành nói: "Con vẫn ở ký túc xá, nếu quá bận rộn, thì qua đó ở."
Mẹ Tần kệ anh, "Lâm Vu, mấy năm con chăm sóc Tần Hành vất vả rồi."
Lâm Vu: "..."
Lời nói của bà thật thành tâm.
Một bữa cơm hoà thuận đến dị thường.
Mẹ Tần mẫu mặc dù đã quen làm lãnh đạo, nhưng lại siêu cấp thân thiết. Trong lúc đó còn cùng Lâm Vu thảo luận bộ phim về bác sĩ đang hot gần đó."Phim này là dì muốn mua lại, kịch bản không tệ, nam nữ diễn viên diễn cũng ok, quả nhiên tỉ lệ người xem cao."
Tần Hành nhẹ nhàng cười một tiếng, "Hồi cấp ba không phải em thích Tần Trọng Bắc diễn « Bản sắc bác sĩ » sao?"
Lâm Vu gật đầu, "Đúng vậy. Em vẫn cảm thấy Tấn Trọng Bắc là một diễn viên không tệ."
Mẹ Tần cười: "Quả thật không tệ. Tấn Thành đều đúc ra diễn viên tốt."
Bữa tối kết thúc, Tần Hành cùng Lâm Vu lại đưa mẹ Tần đi chơi loanh quanh, giống như một nhà ba người.
Cuối mùa xuân đầu mùa hè, chạng vạng tối, thời tiết thành phố B lãnh đạm, không khí so với thời gian trước đã khá lên nhiều.
Hai người đưa mẹ Tần đến tận khách sạn.
Điện thoại di động của bà vang lên, "Là Tiểu Thái trong đài, mẹ đi nghe điện thoại cái."
"Hiện tại còn thiếu hai người? Tranh thủ thời gian một chút tìm người tham gia đi. Bọn họ hiện tại cũng phải ở đây sao? Đợi tôi một chút." Bà thu hồi điện thoại, nói: "Có hai nữ sinh nghỉ hè đi nước ngoài du học, không thể tham gia được."
Tần Hành: "Mẹ để chủ tịch hội học sinh tuyền truyền đi, đại học B có rất nhiều người, có thể tìm được đó."
Mẹ Tần dừng một chút, muốn nói lại thôi.
"Dì, dì đừng vội. Nghỉ hè cũng có thể tìm các anh chị nghiên cứu sinh đấy ạ."
Bà Tần nhìn cô, cuối cùng mở miệng: "A Vu, nghỉ hè năm nay con có ý định gì không?"
Lâm Vu: "Tạm thời không có."
Tần Hành nói: "Năm sau Lâm Vu năm tư, tương đối bận rộn."
Mẹ Tần đột nhiên mở miệng, trịnh trọng nói: "A Vu, nếu không phiền thì con tham gia chương trình này được không."
Lâm Vu vội vàng nhìn về phía Tần Hành.
Mẹ Tần: "Thử một lần đi, coi như một trải nghiệm. Mọi chi phí do nhà đài chịu trách nhiệm."
Tần Hành: "Không có chi phí gì phát sinh chứ ạ?"
Mẹ Tần: "A Vu nếu mà có thì dì sẽ chi trả."
Lâm Vu: "Dì. không cần đâu ạ. Chỉ là con chưa tham gia kiểu chương trình này bao giờ."
Mẹ Tần nháy mắt mấy cái, "Không cần lo lắng, dì sẽ lo tất. Cứ quyết định như vậy đi, chờ dì đem bản hợp đồng đến cho con."
Bà nói, "Dì đi trước."
Lâm Vu nói, "Thật muốn em tham gia sao?"
Tần Hành khó được trạng thái này của cô, mẹ anh tính toán thật tốt."Tham gia đi! Dù sao cũng không mất gì."
Con ngươi trắng đen của Lâm Vu di chuyển, "Tần Hành, chương trình này sẽ phát sóng trên TV sao?"
Tần Hành nắm cả eo của cô, "Em sợ?"
Lâm Vu có chút bất đắc dĩ, "Em từng xem qua chương trình này một chút, người tham gia nhất định phải có trí tuệ và bản lĩnh, mà còn biết đương đầu với mọi tình huống."
Tần Hành cười, "A Vu, em có thể để cho anh cùng đi với em." Anh rất tình nguyện.
Lâm Vu nghiêm túc nói: "Anh phải đi thực tập mà!" Làm sao có thời gian!
Tần Hành nắm tay cô, nhìn cô "Đưa vợ đi tranh tài, anh rất tình nguyện."
Lâm Vu hiện tại sớm đã quen với những lời nói thân mật của anh, một mặt lạnh nhạt."Nếu anh tham gia, trường học chúng ta sẽ có khả năng thắng rất cao."
Chuyến đi công tác lần này của bà Tần, còn dụ được con dâu tương lai tham gia. Lúc bà cùng chồng mình liên lạc, ngữ khí kiêu ngạo không che giấu chút nào."Đứa nhỏ này tính cách yên tĩnh, lại đặc biệt ấm áp. Nhìn ánh mắt là có thể biết được con bé nghĩ gì."
Ông Tần ở trong điện thoại cười, "Xem ra nhà đài rất hài lòng. Sống trong hoàn cảnh như thế mà lớn lên, còn có thể có tâm hồn như nắng sớm này, cũng đúng là không dễ."
Mẹ Tần: "Đúng nha! Đứa trẻ thông minh."
Ông Tần: "Hồi cấp ba mấy kì thi đều xếp sau Tần Hành, vậy khẳng định rất thông minh."
Mẹ Tần: "Lúc tôi thuyết phục con bé tham gia, thật sự là gấp không chịu được. Cuối cùng Lâm Vu đồng ý, thằng né cũng không có cách nào."
Ông Tần: "Bà về sớm một chút đi! Như kiểu nghiện đi công tác vậy! Thèm con dâu bỏ chồng ở nhà!"
Mẹ Tần: "..." Tần Hành thật ra là giống ba nhiều chút.
Đảo mắt đã đến tháng sáu, lại một lứa học sinh sắp tốt nghiệp. Trong trường học khắp nơi đều có thể gặp người ta chụp ảnh kỉ yếu.
Tổ quay phim của đài J đến đại học B để quay đoạn phim giới thiệu..
Đại học B có năm người tham gia.
Phùng Triết, một đàn anh học ngành sử năm tư. Chương Nhất Thiên, học triết học và là đàn em năm hai. Còn lại ba nữ sinh, Lâm Vu cùng Hàn Dịch Tâm, đều là học Y. Một người sau cùng là Chu Thiến, học ngoại ngữ năm nhất.
Đều là tinh anh trong tinh anh.
Người quay phim tự mình nghe nói, Lâm Vu là người quen của đài, làm phim giới thiệu càng không dám lười biếng.
Nửa ngày quay chụp rất nhanh kết thúc.
Chụp ảnh tổ đối với hôm nay rất hài lòng, "Mọi người vất vả rồi! Tháng bảy chúng ta gặp lại ở Tấn Thành sau nhé!"
Hàn Dịch Tâm quay đầu, "Lâm Vu, em là người Tấn Thành, đến lúc đó đề cử cho mọi người mấy chỗ tham quan nhé."
Những người khác cũng phụ họa.
Lâm Vu gật gật đầu, không nói thêm gì.
Chu Thiến cười hỏi: "Chị Lâm, anh Tần sao lại không tham gia vậy?"
Lâm Vu nói: "Anh ấy không quá quan tâm đến chương trình này"
Chu Thiến một mặt đáng tiếc.
Lâm Vu cầm cặp sách, chuẩn bị đi trở về. Cô tìm điện thoại, trên màn hình có ba cuộc gọi nhỡ. Mở ra xem tất cả đều là Khương Hiểu. Lòng của cô đột nhiên hơi hồi hộp một chút, vội vàng bấm dãy số.
"Tôi đi gọi điện thoại chút." Lâm Vu đi đến một bên.
"Khương Hiểu —— "
"Lâm Vu —— "
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bên kia trầm mặc chỉ chốc lát.
Âm thanh Khương Hiểu trầm thấp truyền tới, "Tớ mang thai."
Sắc mặt Lâm Vu trong nháy mắt trợn hoảng, "Chu Tu Lâm biết không?" Anh ta khẳng định không biết.
Khương Hiểu đau đầu, "Tớ không biết nên làm sao bây giờ. Đó là ngoài ý muốn."
Lâm Vu chậm rãi tỉnh táo lại, cô hít sâu một hơi, "Khương Hiểu, cậu không nên giữ im lặng. Đi tìm Chu Tu Lâm. Đây không phải chuyện của một mình cậu."
Âm thanh Khương Hiểu tràn đầy sự không xác định, "Tớ vẫn còn chưa tốt nghiệp, tớ không biết nên như thế nào cả..."
Lâm Vu cắn cắn môi, "Những chuyện kia không cách nào thay đổi được, cậu lại chấp nhất. Khương Hiểu, nghĩ thoáng lên. Cậu không phải vẫn muốn một ngôi nhà sao, cậu đã nói, cậu muốn làm người mẹ tốt. Người kia không phải người lạ, là Chu Tu Lâm, là người mà cậu đã thích từ hồi cấp ba."
Khương Hiểu sụt sịt mũi, "Tớ suy nghĩ một chút." Cô có quá nhiều chuyện không chắc chắn.
Ban đêm, Tần Hành cùng Lâm Vu từ thư viện trở về, một đường Lâm Vu đều có chút không quan tâm.
Tần Hành nhíu mày, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vu trầm tư, "Khương Hiểu mang thai."
Tần Hành cũng kinh hãi, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Dưới ánh trăng, hai người trầm mặc một hồi.
Tần Hành liễm liễm thần sắc, "Ai?"
Lâm Vu chậm rãi nói: "Chu Tu Lâm, boss chỗ công ty thực tập của cậu ấy, là anh của Chu Nhất Nghiên."
Chu Tu Lâm, Tần Hành cũng từng nghe qua. Đó cũng từng là một nhân vật phong vân của trường Nhất Trung.
"Ngoài ý muốn sao?" Anh trầm giọng hỏi.
Lâm Vu bất đắc dĩ gật gật đầu, thần sắc ưu thương.
Tần Hành cầm tay của cô, "Cái người Chu Tu Lâm này theo anh được biết, không phải một người tùy tiện. Khương Hiểu làm sao lại vậy."
Lâm Vu lắc đầu, "Ngày đó là sinh nhật của cậu ấy."
Tần Hành thở dài, "Em đừng quá lo lắng. Anh đi hỏi thăm một chút." Chỉ mong hết thảy đều ổn.
Khương Hiểu là bạn của họ, cũng là bà mối của họ mữa. Tần Hành đột nhiên cũng muốn giúp đỡ cô ấy.
"Khương Hiểu cùng Chu Nhất Nghiên trước kia liền không ưa gì nhau lắm, nếu thành quan hệ chị em dâu cũng phức tạp."
Lâm Vu nhìn qua anh, yếu ớt nói: "Cái này cũng không trách Khương Hiểu được!"
Tần Hành chỉ muốn lấy tảng đá đập vào chân của mình, "Trách anh!"