Buổi sáng hôm sau Lộ Dĩ Nịnh về Tân Thành một chuyến, để thăm ông bà ngoại.
Rồi đến trung tâm trẻ mồ côi, đem theo chút quà cho mấy đứa nhỏ ở đó.
Trước khi về, viện trưởng giữ cô lại, tỏ vẻ rất cảm kích cô.
Lộ Dĩ Nịnh xua tay, áy náy trong lòng, “Mấy năm nay con bận quá nên không đến thăm mấy em được.”
Viện trưởng: “Nhưng năm nào con cũng nhờ người mang quà đến mà, tuy mấy đứa nhỏ không gặp con được nhưng vẫn rất vui vì biết chị Nịnh vẫn luôn nhớ đến chúng.”
Lộ Dĩ Nịnh nghi hoặc: “Nhờ người?”
Viện trưởng: “Đúng thế, chính là chàng trai từng đi cùng con đến đây đấy, đẹp trai mà còn tốt bụng. Quốc khánh năm nào cũng đều đến thăm bọn nhỏ, với lại lần nào cũng mang theo quà, bảo là chị Nịnh tặng.”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh chớp chớp, biểu cảm khẽ biến đổi.
Cô chỉ đưa mỗi Trình Tinh Lâm đến trại trẻ mồ côi.
Cho nên mấy năm trước người mang quà tặng bọn nhỏ dưới tên cô chính là anh.
Bảo sao bọn nhỏ còn nhiệt tình với cô như trước, hoàn toàn không cảm thấy xa lạ.
Viện trưởng là người từng trải, bà nhìn thấy rõ mọi chuyện, với lại mấy năm trước hai người không đến cùng nhau.
Bà nghĩ chắc là đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ để lại một câu cho cô:
“Dĩ Nịnh, con đừng bỏ lỡ một chàng trai tốt như vậy.”
Viện trưởng cảm thấy những người tốt bụng phải được có phúc.
–
Vào lúc ban đêm.
Lộ Dĩ Nịnh ngồi trên máy bay về lại New York, bên cạnh vẫn là trợ lí Cửu Cửu.
Mấy ngày nay một mình Cửu Cửu đi chơi không ít nơi ở Thanh Thành, ăn rất nhiều thức ăn địa phương đến mức yêu cả nơi này luôn rồi.
Cô bé ngồi bên cạnh Lộ Dĩ Nịnh, thuận miệng hỏi một câu: “Chị Nịnh, chị có nghĩ tới việc về nước phát triển không, em cảm thấy Thanh Thành rất được, với lại đây cũng là quê nhà của chị nữa.”
Về nước phát triển.
Cố Dĩ Trăn cũng đã từng hỏi cô như vậy.
Chỉ là có đôi khi lại bị cô phủ nhận.
Lộ Dĩ Nịnh không biết rốt cuộc chính cô đang trốn tránh điều gì.
Là người kia, hay là vì chuyện khác.
Cô cảm thấy mình như là một kẻ nhát gan.
Không dám đối mặt, không dám đáp lại.
Lời tỏ tình của chàng trai năm ấy mãi mãi vang vọng trong đầu cô:
–“Tôi không có nhiều may mắn để gặp những người khác.”
–“Bởi vì để được gặp cậu, đã tốn hết may mắn của tôi rồi.”
–“Lộ Dĩ Nịnh, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi sắp theo đuổi cậu rồi.”
…
Hạ đi thu tới, trong nháy mắt đã đến tháng 10.
Sau khi về Mỹ, Lộ Dĩ Nịnh vẫn luôn bận vì chuyện ban nhạc, nên phải cắt bớt thời gian trò chuyện video với Cố Minh và Cố Dĩ Trăn.
Thời gian cứ trôi qua như thế.
Cô lại về với quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Trình Tinh Lâm, cũng không xuất hiện lại trong cuộc sống của cô nữa.Nước Đức.
Hôm nay.
Lộ Dĩ Nịnh và ban nhạc vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn, cô cõng đàn Cello đi ra khỏi sảnh lớn sân khấu.
Một đám người vừa đi vừa tươi cười trò chuyện, mỗi người mang theo nhạc cụ của chính mình.
Lộ Dĩ Nịnh đi ở phía sau cùng, cô ít nói như trước kia, nên không tham dự vào.
Nhưng đột nhiên, cô bỗng nhớ tới lời Đan Ý nói với cô ở quán bar hôm đó.
–“Thật ra mấy năm nay cậu ấy đều mua vé tham dự buổi biểu diễn của cậu hết, nhưng cậu ấy không dám vào sân khấu.”
“Cậu ấy chỉ dám đến thành phố có cậu, sau đó đứng ở một nơi xa xa nhìn cậu đi cùng người khác, chỉ dám nhìn như thế.”
–“Chanh nhỏ, hẳn là cậu nên quay đầu lại nhìn cậu ấy, bởi vì cậu ấy luôn ở phía sau chờ cậu.”
Ma xui quỷ khiến Lộ Dĩ Nịnh dừng lại bước chân.
Tay cô nắm chặt dây hộp đàn, bên trái ngực đập thình thịch, sau đó cô chậm rãi quay đầu lại.
Một chàng trai đứng cách đó không xa, cao lớn đĩnh bạt, giống như một quý ông.
Cô thấy được ngũ quan quen thuộc của anh.
Đã bắt đầu mùa đông, anh mặc áo khoác dài màu đen, dáng người chỉnh tề.
Gương mặt trắng nõn, anh tuấn đẹp trai, khí chất ngời ngời.
Anh như không cùng thế giới với những người khác, độc chiếm một vùng đất riêng.
Trình Tinh Lâm không hề nghĩ rằng cô sẽ quay đầu lại, đột nhiên anh không kịp phòng ngừa mà đối diện với tầm mắt của cô.
Hai mắt đối diện nhau, đen láy như mực, thâm trầm nhiều cảm xúc.
Thành viên trong ban nhạc chuẩn bị đi đến nhà hàng, thấy cô đang đứng im tại chỗ, kêu cô một tiếng: “Ning?”
Lộ Dĩ Nịnh còn đang nhìn anh, nghe thấy người khác gọi mới hốt hoảng hoàn hồn lại.
Sau đó cô quay đầu, đuổi kịp mọi người.
Trình Tinh Lâm đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bóng dáng cô rời đi càng ngày càng xa, không hề quay đầu lại.
Ăn cơm xong, đã là 7 giờ tối, mọi người trong ban nhạc trực tiếp trở về khách sạn đã book phòng trước.
Những người khác đều đã về phòng mình, Lộ Dĩ Nịnh vì gặp một cô bạn từng quen ở viện âm nhạc Julia nên dừng lại một lát ở dưới đại sảnh lầu một.
Hai người nói chuyện với nhau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cô bạn ấy nói mình có việc nên đi trước.
Lộ Dĩ Nịnh vẫy tay chào tạm biệt.
Cô bạn xoay người rời đi, trước mặt cô lại trở nên trống trải, một hình bóng quen thuộc đứng phía trước.
Là Trình Tinh Lâm.
Lộ Dĩ Nịnh hơi giật mình.
Cô cho rằng anh đã đi rồi, không ngờ lại được gặp anh ở đây.
Anh cũng thấy cô nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
Thế nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn cô, một cách trực diện.
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy anh hiện tại rất khác so với lúc hồi chiều, có gì đó khác lạ.
Hai bên mặt anh hơi phiếm hồng.
Trong đầu cô có suy đoán, đến lại gần anh, quả nhiên trên người anh có mùi rượu nhàn nhạt.
“Cậu uống rượu sao?”
Lộ Dĩ Nịnh vừa lấy điện thoại mình ra, “Cậu có chỗ ở không, mình tìm lái xe đưa cậu về.”
Trình Tinh Lâm lắc đầu, “Không có.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Vậy đã đặt phòng khách sạn chưa?”
Trình Tinh Lâm lại lắc đầu, “Không đặt.”
Lộ Dĩ Nịnh thấy anh có vẻ chưa say hẳn, thử hỏi: “Cậu có say không?”
Lúc này Trình Tinh Lâm gật đầu: “Say.”
Lộ Dĩ Nịnh: “…”
Sao cô thấy khả nghi thế này.
Nhưng mùi rượu trên người anh vô cùng rõ ràng.
Lộ Dĩ Nịnh nghĩ rồi vẫn buông điện thoại xuống.
Cô vươn tay ra với anh, “Cậu đưa chứng minh nhân dân cho mình, mình giúp cậu đặt phòng ở đây.”
Chàng trai duỗi tay về phía cô, “Ở trong túi.”
“…” Vậy thì cậu lấy ra đi chứ.
Anh vẫn duy trì tư thế bất động, ánh mắt bướng bỉnh.
Như là phải đợi cô tự lấy.
Lộ Dĩ Nịnh chịu thua, đến gần anh vài bước, vươn tay ra rồi dừng lại giữa không trung.
“Túi bên nào?”
Trình Tinh Lâm: “Không nhớ nữa, bên trái? Hay là bên phải nhỉ?”
“…” Chẳng lẽ có túi giữa?
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy anh say thật rồi.
Chỉ là chàng trai này uống say mà còn không đáng tin được, như không say vậy.
Cô đành vươn tay sờ soạng trong túi anh.
Ở tư thế này, Trình Tinh Lâm thu tay tay về, đặt phía sau cô, ôm cô vào lòng.
Lộ Dĩ Nịnh sờ thấy ví tiền anh trong túi trái, đang định lấy ra thì đột nhiên bị anh ôm.
Chàng trai cọ trên đỉnh đầu cô, tiếng nói trầm thấp mơ màng, lại có vẻ như đang làm nũng, “A Nịnh, khó chịu.”
Trái tim Lộ Dĩ Nịnh run lên.
Cô hoảng lạn dùng một tay đẩy anh ra, Trình Tinh Lâm buông lỏng cô ra ngay.
Khi cô nghĩ sao lần này lại đơn giản thế nhỉ thì Trình Tinh Lâm ngã vào người cô.
Lộ Dĩ Nịnh bất đắc dĩ đỡ anh, một tay vòng ra sau lưng, đỡ bên hông anh.
Cả người to lớn của chàng trai đều dựa lên cô.
Một tay khác của Lộ Dĩ Nịnh lần vào trong túi bên trái áo khoác của anh, lấy ví tiền ra.
Sau đó đỡ anh đến trước quầy lễ tân, lấy chứng minh từ trong ví anh ra, đưa cho nhân viên.
Cô dùng tiếng Đức nói: “Cảm phiền cho tôi thuê phòng một người.”
Nhân viên trước quầy, “Xin lỗi quý khách, khách sạn đã hết phòng rồi ạ.”
Lộ Dĩ Nịnh kinh ngạc: “Hết phòng rồi?”
Khách sạn lớn thế này mà sao hết phòng nhanh thế.
Nhân viên sợ cô không tin nên bổ sung: “Lúc chiều có một đoàn khách du lịch đến nên đã nhanh chóng hết phòng rồi ạ, thật sự xin lỗi quý khách.”
Lộ Dĩ Nịnh không nghi ngờ gì với lí do này.
Cô nhìn thoáng qua chàng trai mà mình đnag đỡ.
Trong miệng Trình Tinh Lâm vẫn còn đang lẩm bẩm: “Khó chịu, thật là khó chịu.”
Lộ Dĩ Nịnh thấy không còn cách gì nữa, đành phải cất ví tiền của anh đi, đỡ anh vào thang máy.
Tới phòng của cô, Lộ Dĩ Nịnh lấy thẻ phòng ra.
Một tiếng tích vang lên, cửa phòng được mở ra.
Cô đỡ anh nằm xuống sô pha, sau đó bật máy sưởi trong phòng lên.
Sau khi Trình Tinh Lâm nằm xuống thì rất ngoan, nhắm hai mắt lại.
Vẫn còn duy trì tư thế kia.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn thoáng qua, thấy anh nhăn mày thì nhớ ra vừa lúc cô có mang theo nước mật ong lúc đi biểu diễn, thế nên cô vào phòng bếp rót một ly.
Cô cầm ly nước đến bên sô pha, sau đó ngồi xổm xuống, vươn tay vỗ vỗ bả vai của anh.
Gọi tên anh: “Trình Tinh Lâm.”
Chàng trai thấp giọng đáp ừ, không mở mắt ra.
Lộ Dĩ Nịnh: “Cậu uống chút nước mật ong đi, sẽ không khó chịu như thế nữa.”
“Không uống.”
Hai chữ vô cùng quyết đoán.
Cô nhẫn nại, nói: “Cậu không uống thì sẽ đau đầu đấy."
Trình Tinh Lâm mở mắt hờ, nhìn cô
“Vậy thì để nó đau đi.”
“Đau đầu, thì trái tim sẽ không còn đau nữa.”
Lộ Dĩ Nịnh đang cúi đầu, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của cô.
“Rõ ràng là lúc chiều cậu thấy tôi, vậy tại sao không để ý đến tôi…”
“Tôi đứng đó lâu lắm, trời lại lạnh, bụng còn đói nữa…”
Lời anh nói như là đang “Lên án” cô vậy.
“Sau khi cậu đi cùng bọn họ thì tôi đến quán bar uống rượu, vì uống rượu xong tôi mới dám đến tìm cậu…”
“Tôi muốn gặp cậu, rất rất muốn.”
Anh nói liên tiếp, từng lời nói trong lòng tuôn trào.
Lộ Dĩ Nịnh lẳng lặng nghe anh nói xong mới ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt anh đã nhắm lại, hơi thở đều đều.
Anh… ngủ rồi sao?
Cô cố gắng không bật cười, nhìn khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của anh mà không khỏi muốn đưa tay ra.
Động tác nhẹ nhàng, khi còn cách gương mặt đó 1cm thì cô dừng lại.
Lộ Dĩ Nịnh nói nhỏ:
“Đồ ngốc.”
Một giờ trước.
Trình Tinh Lâm đi vào khách sạn này.
Anh đi đến trước quầy lễ tân, dùng tiếng Đức nói lưu loát: “Chào cô, lát nữa cô có thể giúp tôi một việc được không?”
“Tôi và bạn gái cãi nhau, nếu lát nữa cô ấy lấy chứng minh nhân dân của tôi ra để thuê phòng thì mọi người nói là đã hết phòng rồi giùm tôi nhé.”