Buổi trưa, Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi phải đến trình diện tại buổi tiệc tri ân giảng viên của khoa Máy Tính, ba người bạn cùng phòng của Cố Dĩ Trăn đã đến đó trước.
Cố Dĩ Trăn cũng muốn gọi Lộ Dĩ Nịnh đi cùng nhưng lại bị cô từ chối: “Buổi tiệc tri ân giảng viên của em, chị đi ăn chực không ổn lắm.”
Cố Dĩ Trăn bẻ cổ một cái, tức giận nói: “Vậy em cũng không đi, em đi ăn cơm với chị. Bằng không một mình chị…”
Lộ Dĩ Nịnh quả thật là muốn dở khóc dở cười: “Chị cũng không phải là em bé nữa, bữa trưa chị sẽ tự giải quyết.”
Đan Ý đứng một bên thấy vậy thì chỉ vào mình và Trình Tinh Lâm: “Tôi bảo này, cậu không nhìn thấy vẫn còn hai người sống ở đây sao hả?”
“Yên tâm được rồi, chị cậu đi với chúng tôi sẽ không để cậu ấy bị đói.”
Thấy đã sắp đến giờ nên Trác Khởi chen vào kéo Cố Dĩ Trăn đi.
Thiếu niên bị cưỡng ép kéo đi liền quay đầu hô lên với đằng sau: “Chị, em ăn xong sẽ đến tìm chị ngay!”
“ …”
Đúng thật là cuồng chị gái rồi, trông căng thẳng chưa kìa.
Sau khi hai người kia rời đi để ba người Đan Ý, Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh ở lại.
Đan Ý choàng vai Lộ Dĩ Nịnh: “Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn cơm.”
Trình Tinh Lâm không lên tiếng mà chỉ đi theo sau bọn họ.
Ba người đến một nhà hàng Quảng Đông ở gần trường đại học Thanh thành.
Hiện tại là giờ cơm, đại sảnh ở tầng một đã kín chỗ.
Vừa mới bước vào cửa thì đã thấy một cô gái đang đứng ở quầy lễ tân.
Sau khi cô ta thấy người đến thì vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, chỉ hướng về phía người con trai mà hô lên: “Đàn anh Tinh Lâm?”
Cô gái lên tiếng đang mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng không tay thắt eo, tóc bới củ tỏi, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp khéo léo vô cùng.
Trình độ nhận ra người khác của Đan Ý vẫn luôn rất lợi hại, chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra cô ta là ai.
Trước đây khi Trình Tinh Lâm vẫn chưa tốt nghiệp vẫn luôn có một hoa khôi khoa Ngoại Ngữ ở bên cạnh anh cọ cảm giác tồn tại, đó chính là Dư Phi.
Dư Phi bước đến bên cạnh Trình Tinh Lâm, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng: “Tình cờ thật đấy, đàn anh cũng đến đây ăn cơm sao?”
Vẻ mặt của chàng trai rất lạnh nhạt, cực kì qua loa mà ‘ừ’ một tiếng.
Bởi vì sự chú ý của anh hoàn toàn không đặt lên người cô ta.
Một người phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ và cúi đầu bước đi ngang qua đại sảnh bên này.
Lộ Dĩ Nịnh đứng cách quầy tiếp tân khá xa, nhưng lại quay lưng lại nên cũng không chú ý đến xe đẩy nhỏ ở sau lưng.
Cô khẽ nhắm mắt lại sau đó lắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt.
Lẽ nào mình bị tuột đường huyết rồi?
Thấy cô sắp bị vào, Trình Tinh Lâm liền lanh tay lẹ mắt giơ tay ra nắm lấy bả vai cô rồi ôm vào lòng mình: “Cẩn thận.”
Đầu của cô gái vừa hay gác lên vai chàng trai, thân thể nhỏ bé được anh che chở trong lòng.
Triệu chứng chóng mặt của Lộ Dĩ Nịnh đã bị thay thế bằng sự khϊếp sợ vừa rồi, sau khi nhìn thấy xe đẩy của người phục vụ bên cạnh cô mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô khẽ nhúc nhích trong vòng tay anh rồi nói ‘cảm ơn’.
Khi chuẩn bị giơ tay đẩy anh ra thì người con trai lại ôm cô càng chặt hơn nữa.
Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt lên nhìn anh:???
Trình Tinh Lâm khẽ cúi đầu, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn một chút.
Giọng nói của anh rõ ràng trở nên mềm mại dịu dàng hơn một chút: “Có phải cậu chưa ăn sáng nên bị chóng mặt không?”
Lộ Dĩ Nịnh chớp chớp mắt, sau anh biết?
“Tôi có kẹo nè.”
Anh duỗi tay kia vào túi quần tây của mình rồi lấy ra một viên kẹo, xé giấy gói
Sau đó đưa nó đến bên miệng cô.
Động tác vô cùng tự nhiên lại mang theo một chút thân mật.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn cây kẹo mυ"ŧ trước mặt, nó là loại hình bầu dục bằng phẳng, vỏ ngoài màu vàng, cái que cũng vàng nốt.
Trình Tinh Lâm thấy cô không hé miệng nên trực tiếp đặt kẹo chạm lên bờ môi hồng nhạt của cô.
Lộ Dĩ Nịnh buộc phải ngoan ngoãn hé miệng ra ngậm lấy que kẹo màu vàng kia.Là vị chanh.
Mùi vị của que kẹo lan tràn trong cổ họng cô, đầu tiên là chua, sau đó là ngọt.
Đan Ý nhìn thấy cảnh này, thói quen mang kẹo bên người của người nào đó đến giờ vẫn chưa thay đổi.
Trình Tinh Lâm đưa một tay lên vén những lọn tóc vì chảy mồ hôi mà bết vào nhau trên trán cô, anh hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ gật đầu, lúc này không quá quen với việc tiếp xúc da thịt quá mức thân mật giữa hai người nên muốn quay đầu tránh né thì lại bị người con trai ngăn lại: “Đừng nhúc nhích, tôi sợ cậu đứng không vững.”
Anh kéo cô gái tựa sát vào vòng tay của mình hơn, khoé môi nở một nụ cười nhẹ đến mức khó mà phát giác được, cúi sát người nói bên tai cô: “Giúp tôi một chút nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy kì quái, giúp cái gì cơ?
Cảm giác được một tầm mắt vô cùng mãnh liệt vẫn luôn đặt trên người mình.
Cô khẽ ngước mắt lên liền trông thấy cô gái mặc váy trắng vừa nói chuyện ban nãy đang nhìn mình, ánh mắt không thể tin nỗi và tràn ngập thù địch.
Hình như Lộ Dĩ Nịnh bỗng nhiên biết ‘giúp đỡ’ mà anh nói có nghĩa là gì rồi.
Giúp anh chắn hoa đào sao?
Nhưng mà cô gái này trông cũng khá xinh đẹp mà.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu không thích sao?”
Sắc mặt của Trình Tinh Lâm khẽ trầm xuống, ánh mắt trở nên tối sầm, bàn tay đang ôm eo cô cũng siết càng chặt hơn, cằm thì căng ra.
Đôi mắt anh khóa chặt khuôn mặt cô, ánh mắt rất lạnh lùng, nhiệt độ trong giọng nói cũng hạ thấp xuống, gằn từng chữ một: “Không – thích.”
Cô vậy mà lại muốn giao anh cho người con gái khác.
Lộ Dĩ Nịnh nhận thấy thái độ của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, nơi trái tim như bị bóp nghẹt và khó chịu.
Cô ‘ờ’ một tiếng rầu rĩ.
Trình Tinh Lâm nhìn thấy cô như vậy liền biết thái độ vừa rồi của mình đã khiến cô sợ hãi.
Anh chủ động đầu hàng, giọng nói nhẹ nhàng trở lại, bỗng hỏi cô: “Bữa tối ở khách sạn hôm qua tôi đặt giúp cậu thế nào?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Ngon.”
Trình Tinh Lâm ‘chậc’ một tiếng, giọng điệu bất mãn: “Tôi dày công chọn món cả tiếng đồng hồ mà cậu chỉ đánh giá một chữ thôi à?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Rất ngon.”
Bây giờ thì không phải là một chữ nữa.
Trình Tinh Lâm không kìm được mà đưa tay ra véo nhẹ một bên má cô, lời nói ra còn mang theo một chút vừa yêu chiều lại bất đắc dĩ: “Cô nhóc vô lương tâm.”
Mặt của Lộ Dĩ Nịnh đỏ lên, không biết là do bị anh véo hay là vì cái khác.
Bầu không khí giữa hai người lại trở lại như sự mập mờ tán tỉnh ban nãy.
Dư Phi bên cạnh kinh ngạc nhìn cảnh này, không thể kiểm soát được biểu cảm.
Trong mấy năm đại học này, có bao giờ cô ta thấy anh thân mật như vậy với những cô gái khác đâu, đã vậy động tác còn tự nhiên như thế nữa.
Ngay cả người bạn khác phái duy nhất bên cạnh anh là Đan Ý cũng chưa từng được như vậy.
Khi anh nhìn cô gái đó, sự dịu dàng trên khuôn mặt hoàn toàn không giống như đang giả vờ.
Trước đây, cô ta cũng từng tỏ tình với anh, nhưng lại bị từ chối bởi một câu ‘tôi đã có người mình thích’.
Về sau, những người con gái tỏ tình với anh đều nhận được chung một câu trả lời.
Nhưng trong bốn năm đại học này lại chưa từng thấy anh công khai ‘người đó’.
Lẽ nào cô gái trước mặt này chính là ‘người mình thích’ mà anh nói đấy sao?
Dư Phi chưa từ bỏ ý định, cô ta lộ ra biểu cảm nghi ngờ chỉ về phía Lộ Dĩ Nịnh: “Đàn anh Tinh Lâm, cô gái này là?”
Đan Ý đang ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ, cố ý dẫn dắt: “Lẽ nào cô không cảm thấy trang phục mà bọn họ mặc rất giống đồ đôi hay sao?”
Sắc mặt Dư Phi thoáng thay đổi, lúc này mới chú ý đến trang phục trên người bọn họ đều là trên trắng kết hợp với dưới đen.
Nhìn sơ qua quả thật rất giống mặc đồ đôi.
Trong lời nói của cô ta như có ý gì đó: “Trước đây sao chưa từng nghe đàn anh Tinh Lâm nói rằng chuyện anh có bạn gái rồi vậy ta?”
Chàng trai khẽ nâng mí mắt lên, sắc mặt lạnh lùng: “Bạn gái của tôi sao phải cho cô biết.”
Lời nói của anh khiến Dư Phi bị nghẹn.
Cô ta bị bốn chữ ‘bạn gái của tôi’ kí©h thí©ɧ sâu sắc.
Cô ta quyết định thay đổi đối tượng, tiến về phía trước một bước muốn kéo tay Lộ Dĩ Nịnh.
Nhưng lại bị cô tránh đi.
Vẻ mặt của Dư Phi ngượng ngùng khẽ cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy vô cùng: “Chị gái, xin lỗi chị nhé, em… em thực sự không biết chị là bạn gái của đàn anh Tinh Lâm. Em đoán rằng người khác chắc cũng không biết đâu, chỉ có thể nói rằng anh ấy giấu chị quá kĩ thôi.”
Một đoạn phát ngôn chuẩn ‘trà xanh’, trên thực tế, cô ta muốn ám chỉ rằng ‘cái người bạn gái như cô chưa bao giờ được anh ấy công khai nên người khác cũng không biết đến sự tồn tại của cô’.
Cơ thể của Lộ Dĩ Nịnh vẫn còn tựa vào người chàng trai, tư thế thân mật.
Cô giơ tay lấy que kẹo trong miệng mình ra: “Cô gọi ai là chị gái?
”
Dư Phi không ngờ cô đột nhiên hỏi như vậy nên trả lời lại rất nhanh: “Đương nhiên là chị rồi…”
Lộ Dĩ Nịnh chững chạc đàng hoàng nói: “Nhưng tôi không có em gái mà chỉ có em trai thôi.”
Khuôn mặt của Dư Phi đã hoàn toàn trở nên đen thui.
Đan Ý ở bên cạnh nín cười.
Xem ra cô ấy đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Chanh Nhỏ rồi, dù sao thì cô cũng là gái thẳng kiên cường mà.
Bàn tay Trình Tinh Lâm đang choàng vai cô khẽ siết chặt lại, Lộ Dĩ Nịnh tự động hiểu rằng anh muốn cô giải quyết chuyện này nhanh lên một chút.
Nhưng trước đây cô chưa từng ‘giúp đỡ’ người khác loại chuyện này nên cũng không biết nên thoát thân thế nào.
Cô chậm rãi duỗi một tay của mình ra, nhẹ nhàng níu lấy vạt áo trước ngực của chàng trai.
Hơ, sờ lên cũng khá mềm đấy.
Trình Tinh Lâm chú ý đến động tác nhỏ này của cô: “Hửm?”
Khoảng cách giữa hai người gần như đối mặt, gần trong gang tấc.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói mềm mại dịu dàng mang theo một chút tủi thân nhưng lại giống đang làm nũng: “Mình đói.”
Trái tim anh lập tức mềm nhũn, anh đưa tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trước ngực mình, trắng nõn mềm mại, trong lòng bàn tay còn có da thịt, cảm giác thật dễ chịu.
“Xin lỗi cục cưng, bây giờ chúng ta đi ăn cơm ngay.”
Lộ Dĩ Nịnh nghe thấy một tiếng ‘cục cưng’ này cũng khó tránh khỏi ngẩn người.
Chóp tai nhanh chóng đỏ bừng lên.
Đan Ý thấy hai người này ‘liếc mắt đưa tình’ thì cảm thấy trong không khí giống như trở nên hơi chua.
Lúc này cô ấy mới nhớ ra chuyện bọn họ đến để ăn cơm, cô ấy nói: “Xem ra tầng một hết chỗ rồi, chúng ta lên tầng hai thôi.”
Dư Phi nhìn theo bóng lưng của ba người đi lên tầng hai, không cam lòng mà giậm chân nhưng lại không dám đi theo.
Cô ta phải quay về nói với đám sinh viên nữ vẫn còn một chút chưa thôi với Trình Tinh Lâm rằng anh ấy đã có bạn gái rồi!
Ba người đến tầng hai.
Lộ Dĩ Nịnh hơi nghiêng đầu nhìn xuống thầy, sau đó khẽ nhúc nhích tay mình nhắc nhở: “Cô gái kia đã đi rồi, cậu có thể buông ra được rồi đó.”
Trình Tinh Lâm nghe lời làm theo, lưu luyến không rời mà buông tay ra.
Lộ Dĩ Nịnh quay đầu sang một bên, cảm thấy lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi.
Không biết là của cô hay của anh nữa.
Đan Ý chỉ chỉ một cái bàn bốn người ở trong góc: “Chúng ta ngồi bên đó đi.”
Lộ Dĩ Nịnh theo thói quen ngồi gần cửa sổ, khi cô đang muốn gọi Đan Ý ngồi cùng thì người con trai đã ngồi vào chỗ bên cạnh cô rồi.
Đan Ý cũng ngồi vào chỗ đối diện cô.
Trong lòng Lộ Dĩ Nịnh rối rắm, que kẹo ngậm trong miệng cũng gần sắp hết nên cô theo thói quen cắn một cái, âm thanh ‘rộp rộp’ lập tức khuếch đại
Cũng không biết ban nãy anh có nghe hay không.
Cô len lén dùng dư quang nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, đúng lúc chạm phải tầm mắt anh nhìn sang.
Trình Tinh Lâm hơi nghiêng người, ngón tay nắm lấy que kẹo màu vàng lộ ra bên ngoài.
Lộ Dĩ Nịnh vô thức cắn chặt, đôi mắt trừng to.
Trình Tinh Lâm nhíu mày bật cười: “Không phải ăn xong rồi sao?”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ gật đầu.
Giọng nói trêu chọc của chàng trai khẽ vang lên: “Thế cậu muốn ăn cả que kẹo luôn à?”
Lúc này cô mới ngoan ngoãn hé miệng ra.
Trình Tinh Lâm thuận thế rút que kẹo đó ra rồi ném vào thùng rác dưới bàn.
Sau đó anh đưa thực đơn đến trước mặt cô.
Lộ Dĩ Nịnh khẽ lắc đầu: “Mọi người gọi món đi, mình sao cũng được.”
Anh đưa cho Đan Ý ở đối diện, cô ấy cũng xua tay: “Cậu gọi đi.”
Trình Tinh Lâm cũng không từ chối nữa, cúi đầu gọi món.
Chẳng mấy chốc, phuc vụ đã mang món ăn lên.
Đan Ý đang pha trà cho bọn họ, nhìn chàng trai thảnh thơi ở bên cạnh: “ban nãy tôi đã muốn nói cái cô đàn em đó của cậu rồi. Đến nhà hàng không ăn cơm chứ chả lẽ đi vệ sinh chắc? Còn ‘tình cờ thật đấy’ đồ nữa?”
Trình Tinh Lâm sớm đã quen với cách nói chuyện của cô ấy: “Thế sao cậu không nói?”
Đan Ý: “Tôi không rõ thái độ của cậu với cô ta, lỡ may tôi bóp chết hoa đào cậu trồng thì làm sao bây giờ.”
Trình Tinh Lâm: “Không có lỡ may.”
Khi anh nói câu này thì nhìn Lộ Dĩ Nịnh, nhưng cô gái này lại đang cúi đầu ăn cơm, trông chẳng hề quan tâm gì đến cuộc trò chuyện giữa hai người.
Trình Tinh Lâm buồn rầu.
Sao cô có thể ghen được chứ, có lẽ cô còn không biết đó là gì nữa ấy chứ.
Đan Ý cũng chú ý đến Lộ Dĩ Nịnh vẫn luôn cúi đầu ăn cơm.
“Chanh Nhỏ, cậu thực sự đói vậy sao, mình còn tưởng rằng ban nãy cậu diễn nữa á.”
Cái câu ‘mình đói’ đó gần như đã cứa vào lòng người nào đó rồi.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên, trong miệng còn đang nhai thức ăn, khuôn mặt phồng lên như bé hamster trữ thóc.
“Ơ, khẩu vị gần đây của mình hình như tương đối tốt.”
Đan Ý nhìn mặt cô, giọng nói xen lẫn sự quan tâm: “Khẩu vị tốt là chuyện tốt mà, trước đây cậu quá gầy đi. Bây giờ hình như mượt mà hơn được một chút.”
Lộ Dĩ Nịnh khẽ cong khoé môi: “Sao cậu nói giống hệt như anh Tinh Chu vậy.”
Đan Ý vừa nghe đến tên của người đàn ông kia lập tức ‘xì’ một tiếng.
Lộ Dĩ Nịnh lại nói nhiều thêm một câu: “À, phải nói là phu xướng phụ tuỳ.”
Đan Ý khẽ xua tay muốn lướt qua đề tài này: “Được rồi được rồi, chúng ta ăn thôi.”
Lộ Dĩ Nịnh nhìn cô ấy cúi đầu ăn cơm.
Hình như cô rất hiếm khi trông thấy dáng vẻ thẹn thùng của Đan Ý.
Thì ra chỉ cần nhắc đến tên của anh Tinh Chu là được rồi.
Trước đây sao cô không phát hiện ra nhỉ.
Sau khi ăn no, ba người lại ngồi một lát cho tiêu cơm.
Đan Ý là một người không thích nhàn rỗi, chủ động mở lời: “Nếu mình không nhận nhầm thì cô gái ban nãy đó là hoa khôi khoa Ngoại Ngữ đấy nhỉ. Hình như cô ta theo đuổi cậu khá lâu.”
Trình Tinh Lâm: “Ờ.”
Đan Ý: “???”
Ờ? Cậu còn ‘ờ’ nữa?
Không nhận ra tôi đang tạo cơ hội để cậu chủ động giải thích hay sao?
Lộ Dĩ Nịnh đang cầm chén trà uống từng ngụm nhỏ, cũng không có phản ứng gì quá to tác.
Đan Ý cảm thấy mình làm một người trợ giúp có chút mệt mỏi.
Cô ấy quyết định đổi phương pháp, ánh mắt nhìn về phía Lộ Dĩ Nịnh: “Chanh Nhỏ, nếu cậu phải người thích cậu mà cậu lại không thích người đó thì cậu sẽ xử lý như thế nào?”
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên không cần nghĩ ngợi mà trả lời: “Không thích thì phải nói cho rõ ràng.”
“Nếu nói rõ ràng rồi nhưng vẫn thích thì sao.”
Giọng nói của chàng trai đột ngột chen vào.
Khi anh nói câu này, ánh mắt nhìn cô vô cùng nóng bỏng.