La Tiểu Sanh là nhờ sự ấm áp ở hai bên gò má mà tỉnh dậy, khi đó vẫn còn gió mưa, bên tai toàn bộ là tiếng gào thét của mưa rền gió dữ.
Cô mở mắt ra, mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng hơn, sau đó cô nhìn thấy hàng chân mày quen thuộc của Quỳ.
"Tiểu Sanh?" Quỳ thấy cô tỉnh lại, ánh mắt lo lắng bỗng nhiên tràn ngập vui mừng.
La Tiểu Sanh muốn gật đầu với hắn, mới giật giật cổ, lại phát hiện cả người đều đau nhức làm cho cô không nhịn được kêu lên thành tiếng, nhưng mà từ cổ họng cũng chỉ là những thanh âm khàn khàn mà thôi.
"Đừng nhúc nhích!" Quỳ vội đè vai cô lại, "Em bị sốt, phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
Bị sốt? Sao cô lại bị sốt? La Tiểu Sanh bắt đầu hồi trước chuyện xảy ra trước khi bị hôn mê, nhắm mắt lại, trước mặt cô tất cả đều là ánh sáng của những tia chớp rét lạnh, mưa như trút nước xuống.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, giãy dụa nắm lấy tay Quỳ, nói năng lộn xộn, "Anh...... anh có sao không? Gió...... rất lớn...... lại còn có mưa......"
Mắt Quỳ hạ xuống, đồng thời nắm chặt lấy tay cô, "Vì anh sao? La Tiểu Sanh, em thật sự là đồ ngốc."
Môt tia chớp xẹt qua không trung, ánh sáng trắng xuyên qua song cửa gỗ chiếu vào nơi tay họ nắm lấy nhau. Hai ánh mắt đối diện nhau trong trầm mặc, trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng này, ánh đèn vàng nhạt nhẹ nhàng lay động, khoá chặt hai con tim lại với nhau.
Bỗng nhiên Quỳ cúi người xuống, ôm chặt La Tiểu Sanh vào ngực.
"Đồng ý với anh, đừng bao giờ tự tổn thương mình nữa, được không?"
Không im lặng gật đầu, thuận thế vùi mặt vào ngực hắn.
Em đồng ý với anh, vì anh em sẽ không bao giờ... ngốc nghếch như vậy nữa.
Mưa to gió lớn, cuối cùng cũng dần dần hoãn lại, mưa to biến thành mưa nhỏ, gió to hoá thành gió nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa rơi lách tách ngoài hiên.
La Tiểu Sanh ở trong ngực Quỳ, an tâm nhắm mắt lại.
Một đêm đó cô ngủ vô cùng an giấc, nhưng đến gần sáng lại mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mộng có tiếng mưa gió gào thét hãi hùng, một gốc hoa hướng dương ở trong góc tường bị gió thổi đứng không vững, tia chớp loé lên, tiếng sấm ầm vang từ chân trời dội đến, bật gốc của nó!
"Đừng mà!" La Tiểu Sanh kêu lên sợ hãi, mở mắt ra, lại nhìn thấy căn phong quen thuộc.
Thì ra chỉ là một giấc mộng!
La Tiểu Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, tâm tình bỗng nhiên trầm xuống.
Hắn, lại đi rồi sao?
Bỗng nhiên, một đôi tay từ sau lưng ôm choàng lấy cô, sau đó kéo cô vào lòng mình.
"Quỳ?" La Tiểu Sanh vội quay đầu lại, ngủ một đêm, rốt cục sức lực đã được lấy lại, lúc nói chuyện giọng nói cũng mạnh lên không ít.
Quỳ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng, thanh âm trầm thấp, mang theo chút lười biếng, vang lên ngay bên tai cô, cực lỳ giống cảnh vợ chồng tán tỉnh nhau trước khi rời giường, mặt La Tiểu Sanh đỏ lên.
"Em tưởng là anh đã đi rồi." Cô cúi đầu, cảm giác được nhiệt độ thân thể Quỳ cuồn cuộn truyền vào từ sau lưng cô.
"A!" Dường như cô nhớ đến cái gì, sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng, "Em... quần áo của em đâu?" Cô nắm chặt chăn, từ trong lòng Quỳ nhảy dựng lên, nhìn hắn, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt loé lên.
Nhất định là cô bị bệnh nên mới choáng váng như vậy, thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ lại không phát hiện, mình loả thể nằm trong lòng Quỳ.
Quỳ cũng không ngồi dậy, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói, "Quần áo em bị ướt hết cả rồi."
"Vậy nên... nên... là anh giúp em cởi ra ư?" Mặt La Tiểu Sanh càng đỏ hơn.
Quỳ gật đầu, "Không lau khô mình thì sẽ bị cảm mất."
"A!" La Tiểu Sanh kêu lên thất thanh, làn da giống như bị hoả thiêu, từng lỗ chân lông đều tràn ngập xấu hổ, "Anh...... anh......" Hắn lại giúp cô lau khô thân thể! Rất xấu hổ à nha!
"Anh làm sao nào?" Vẻ mặt Quỳ vô tội nhìn cô.
Bị nhìn như vậy, người bị chột dạ ngược lại là La Tiểu Sanh. Tối hôm qua mưa to như vậy, hắn làm như thế cũng là vì muốn tốt cho cô, bất đắc dĩ mới giúp cô cởi quần áo mà thôi. Mà phản ứng hiện tại của cô, có vẻ như là quá để tâm rồi, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, làm gì mà phải để tâm đến vậy? Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Quỳ, cô vẫn không nhịn được mà thẹn thùng. Hắn nhìn chằm chằm cô, vậy tối hôm quan có phải cũng......
Cô quyết định lảng sang chuyện khác, "Mặt trời đã mọc rồi, sao anh lại còn... còn ở đây chứ?"
Trong mắt Quỳ lướt qua một tia phức tạp khó phát hiện, "..... Anh muốn ở với em."
"Có thể được sao?" La Tiểu Sanh nghi hoặc nhìn Quỳ, cô nhớ rõ hắn từng nói với mình, hắn là một cây hoa hướng dương, mà hoa hướng dương là phải hướng theo ánh mặt trời.
"Không sao, hôm nay có thể ngoại lệ được mà."
Ngoại lệ? Không biết vì sao, khi nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng La Tiểu Sanh ngược lại cảm thấy có chút bất an. Cô không nói chuyện nữa, cẩn thận quan sát Quỳ, sau đó rốt cục cô cũng bắt được một chút suy yếu từ ánh mắt hắn.
La Tiểu Sanh khẩn trương, "Quỳ, không phải là anh không thoải mái đấy chứ?"
Quỳ ngẩn ra, "Sao có thể thế được? Anh rất tốt, ngược lại đêm hôm qua em sốt thật cao, bây giờ cảm giác có đỡ hơn tí nào không?"
Rõ ràng là hắn cố ý lảng sang chuyện khác, La Tiểu Sanh trong lòng sốt ruột, toàn thân bao bọc bằng một tấm chăn, cô vươn tay sờ vào trán hắn. Khoảnh khắc cô chạm đến, cổ tay bị nắm lại, "Xem em kìa, làm như anh mới là người bệnh ấy." Khoé miệng Quỳ hàm chứa nụ cười, dịu dàng nhìn cô.
Sự dịu dàng như vậy lại làm cho La Tiểu Sanh ngày càng bất an, cô bỏ tay hắn ra, "Em đi ra sân nhìn thử." Nói xong xoay người muốn đi.
"Từ từ!" Quỳ vội vàng gọi cô lại, nhưng không đứng lên ngăn cản.
Trong nháy mắt, La Tiểu Sanh giống như bị một tia sấm chớp đánh vào thân thể, bước chân lùi lại, lưng cứng ngắc. Cô chậm rãi quay đầu lại, từ ánh mắt Quỳ di dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đùi hắn.
"Chân của anh......" Ánh mắt cô tràn ngập hoảng sợ.
"Chân anh tốt lắm mà, không có việc gì đâu." Rõ rằng hắn nói như vậy, nhưng lại không hề nhúc nhích.
La Tiểu Sanh lui từng bước về phía sau, sau đó lao xuống cầu thang giống như điên, chạy ra ngoài sân. Một khắc khi ánh mắt cô chạm vào góc tường kia, cô nhịn không được lấy tay che kín miệng.
Hoa hướng dương bị gió thổi ngã vào trong đống gạch vỡ vụn hỗn độn, tất cả cành lá đều rũ xuống, không ít cánh hoa rơi rụng xung quanh.
Tại sao lại có thể như vậy!
Trong nháy mắt, La Tiểu Sanh bỗng nhiên có cảm giác đất trời xoay chuyển, cô ngồi xổm xuống, vươn tay muốn đỡ cây lên, nhưng đỡ thế nào nó cũng không đứng dậy được, cô gấp đến nỗi ánh mắt đều đỏ hoe.
"Vài ngày nữa sẽ tốt thôi." Một thanh âm suy yếu vang lên bên tai cô, Quỳ chống vào cửa mà đứng, hiển nhiên là hắn đã tốn rất nhiều sức để xuống đây, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, giống như sẽ có thể bị khuỵ ngã bất cứ lúc nào.
"Anh xuống đây là gì chứ!" La Tiểu Sanh chạy lại đỡ hắn, vốn định trách mắng, hắn lại ngã về phía cô, bao nhiêu sức nặng đều đặt trên người cô cả.
Hai người bọn họ cùng ngã xuống đất, tấm chăn rốt cục chịu không nổi, rơi xuống dưới chân.
"A!" La Tiểu Sanh vội vàng muốn nhặt lên, bất đắc dĩ thân người bị hắn đè lên, động đậy cũng không được.
"Anh cười gì chứ?" Trong lúc bối rối, La Tiểu Sanh thoáng nhìn ý cười bên khoé miệng Quỳ, rõ ràng yếu ớt muốn chết, lại còn sức mà cười cô cho được cơ đấy! Nhất thời, loại cảm giác đau lòng cùng xấu hổ này tràn ngập trong lòng, cuối cùng La Tiểu Sanh ngay cả phải làm gì bây giờ cũng không biết, lời trách cứ nghẹn trong cổ họng, cả nửa ngày cũng khong thốt được một chữ.
"Yên tâm đi, anh chưa chết được đâu." Quỳ ôm cô, tạo cho mình một tư thế thoải mái nhất.
"Đến mức này, anh còn......" Còn ăn đậu hủ của cô nữa! La Tiểu Sanh tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng phân lo lắng trong lòng dường như đã giảm đi một chút.
"Anh còn làm sao cơ?" Quỳ không có ý muốn buông tha cô.
"Anh là tên vô lại!" La Tiểu Sanh nói xong, rốt cục cũng buông tha cho chống cự.
Trên thế giới này, có đấu với trời, với đất, cũng đừng bao giờ đấu với mấy tên vô lại.
Ánh nắng tràn ngập sân, trong đống hỗn độn sau bão táp, một màu xanh tươi mới từ khe hở vươn ra, tham lam hưởng thụ ánh mặt trời lấp lánh.
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?" La Tiểu Sanh nói.
Quỳ từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ, đáp lại bằng giọng mũi.
"Nếu có một ngày không có ánh mặt trời, anh sẽ như thế nào?"
"Làm sao có thể chứ? Mặt trời mỗi ngày đều mọc lên mà!"
"Em nói là nếu." La Tiểu Sanh nhấn mạnh một câu, sau đó lại cảm thấy không yên, "Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh sẽ rời bỏ em, đúng không?"
Quỳ mở mắt ra, ý vị thâm trường nhìn cô, "Nếu có một ngày không có ánh mặt trời......"
"Thì sẽ thế nào?" Cô khẩn cấp truy vấn.
Quỳ bỗng nhiên nở nụ cười, ấm áp giống như có thể xua đuổi hết thảy rét lạnh.
"Em chính là ánh mặt trời của anh, La Tiểu Sanh."