Bạc Hà vẫn luôn cảm thấy Tịch Duệ Nam trông hơi quen, hình như đã từng quen biết, hay từng gặp ở đâu, nhưng làm thế nào cũng chẳng nhớ ra được…
Tịch Duệ Nam cảm thấy Bạc Hà – cái tên này nghe khá quen tai. Dường như đã có lúc, có người giới thiệu với anh về bản thân mình như thế này: “Tôi tên là Bạc Hà”. Tháng nào? Năm nào? Anh lại không nhớ ra. Trong ký ức như thể là có, lại như thể là không…
Năm , là năm chuyển giao giữa hai thiên niên kỷ.
Mùa hạ năm đó, Bạc Hà mười lăm tuổi, vào Thanh Châu nhất trung – trường trung học tốt nhất của Thanh Châu, bắt đầu những năm học trung học.
Thành tích học tập của Bạc Hà chỉ trên mức trung bình, nếu dựa vào điểm số lúc thi vào trung học mà muốn vào trường trung học tốt nhất của thành phố thì có chút miễn cưỡng, nhưng cô được công nhận là học sinh có sở trường nghệ thuật. Lên cấp hai cô đã mê hội họa, sớm bộc lộ khả năng thiên phú ở phương diện này, năm lớp chín, một bức tranh của cô đã giành giải nhất trong cuộc thi mỹ thuật dành cho học sinh trung học toàn tỉnh, nhờ có giải nhất này, cô đã mở được cánh cổng trường Thanh Châu nhất trung. Chuyện này khiến Bạch Gia Khánh vui mừng đến mức cười không khép miệng lại được, hễ gặp người quen là lại khoe: “Con gái tôi thi đỗ Thanh Châu nhất trung rồi.”
Bạc Gia Khánh đang làm việc cho công ty xe taxi. Ông và một đồng nghiệp luân phiên lái một chiếc taxi ca sáng với ca tối. Ngày khai giảng của trường Thanh Châu nhất trung, ông đặc biệt lái xe đưa con gái đến trường.
Thanh Châu nhất trung là trường trung học hàng đầu của thành phố, rất nhiều người giàu nghĩ đủ mọi cách cho con mình vào đây học. Trước cổng trường tập trung đầy xe con bóng loáng, chính là xe của các phụ huynh có tiền. Các nam sinh, nữ sinh từ trong xe bước xuống, ăn vận, trang điểm kĩ càng hơn nhiều so với các học sinh bình thường, biểu cảm cũng kiêu ngạo hơn, đó là sự kĩ càng và kiêu ngạo do hoàn cảnh gia đình ưu việt nuôi dưỡng thành.
Bạc Hà hơi nhíu mày, liếc nhìn bọn họ với vẻ khinh thường, từ trước đến nay, cô luôn không thích những đứa trẻ nhà giàu này.
Bầu trời buổi sáng sớm xanh thăm thẳm, những tia nắng tươi sáng, trong lành, cả thế giới được phủ một lớp vàng kim. Trong mắt Bạc Hà cũng ngập tràn ánh nắng màu vàng kim dịu dàng mà lấp lánh.
Cô vẫn để tóc ngắn nhưng không còn là kiểu tóc con trai ngày xưa nữa. Cô đã lớn rồi, cũng biết làm đẹp, bây giờ để tóc ngắn ngang vai, tóc mái tỉa mỏng. Tuy vẫn không thích mặc váy nhưng áo phông và quần bò của cô đều là kiểu dáng và màu sắc trẻ trung của thiếu nữ, không đến nỗi khiến người ta không phân biệt được nam nữ kia. Thiếu nữ mười lăm tuổi, khuôn mặt trẻ trung, trong sáng dưới ánh nắng sớm mai.
Sự kiện đầu tiên của năm học đương nhiên là lễ khai giảng, cả buổi sáng gần như chỉ có những nghi thức dài lê thê. Trên sân vận động rộng rãi, hơn một nghìn học sinh đứng thành hàng ngay ngắn, nghe hiệu trưởng đọc diễn văn khai giảng.
Càng về trưa, trời càng nóng bức. Thời tiết cuối mùa hạ, nhiệt độ không hề giảm đi mà dường như còn tăng lên. Cứ phơi người ngoài nắng như vậy, Bạc Hà cảm thấy mình sắp bị phơi chín rồi, vừa nóng vừa khát, cả người toát mồ hôi, cổ họng như bị thiêu đốt, cô thật sự thèm một chai nước lạnh.
Trong bầu không khí nóng bức, đột nhiên có một làn hương thanh mát bay đến, như có như không.
Rất nhạt, rất nhẹ… Một làn hương thanh mát, trong trẻo hư vô, từ từ lan ra giữa cái oi bức của ngày cuối hè. Là hương bạc hà…
Hương bạc hà nhạt như vậy, nhẹ như vậy nhưng vẫn bị Bạc Hà phát hiện ra. Cô vô thức quay đầu lại, muốn tìm kiếm nguồn gốc của hương thơm đó, nhưng hương bạc hà thanh mát mơ hồ, là mùi hương thầm, người ta chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Cô không tìm ra nguồn gốc của hương bạc hà. Nhìn ra sau, thấy mấy học sinh đứng gần cũng đang bị ánh mặt trời làm cho mặt mũi đỏ ửng, mồ hôi đầm đìa giống như cô. Dù là nam hay nữ, họ đều có biểu cảm chán nản. Cô thực sự không biết hương bạc hà dễ chịu như vậy tỏa ra từ đâu.
Quay đầu lại, trong lòng Bạc Hà ôm một thắc mắc nho nhỏ, tiếp tục nhẫn nại nghe bài phát biểu dưới cái nắng rừng rực. Người đọc diễn văn lúc này là thầy hiệu phó, thời gian phần phát biểu thứ hai bắt đầu, sự chán nản lại càng tăng thêm. Lúc đang buồn bực không yên, nữ sinh trước mặt cô đột nhiên ngã gục, cô nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy, miệng hoảng hốt gọi: “Cô giáo, có người ngất xỉu rồi!”
Giáo viên chủ nhiệm lớp nghe thấy thì cuống quýt đi đến, cùng với cô đỡ nữ sinh kia lên phòng y tế của trường. Bác sĩ trường học vừa nhìn thấy liền nói: “Cảm nắng rồi.”
Tháng Chín, tuy ánh mặt trời vẫn nóng bức như lửa nhưng mới bị phơi nắng hơn nửa giờ đồng hồ đã ngất, xem ra nữ sinh này khá yếu ớt. May mà sau khi đến phòng y tế của trường, chẳng mấy chốc cô ấy đã tỉnh lại, chỉ là vẫn yếu ớt, vô lực, nói với giọng thều thào: “Khó chịu quá!”
“Vậy em nằm nghỉ thêm một lát đi!”
Giáo viên chủ nhiệm bảo cô bé nằm ở phòng y tế nghỉ ngơi, lại bảo Bạc Hà ở lại chăm sóc bạn, sau đó thì rời đi. Bác sĩ cũng ra khỏi phòng bệnh cùng cô giáo.
Họ vừa đi ra ngoài, cô bạn yếu ớt đang nằm ở trên giường đột nhiên bật dậy, mặt mày tươi cười, đầy vẻ đắc ý vì quỷ kế thành công. “Yeah, vậy là đã thoát khỏi buổi lễ khai giảng, cũng coi như thoát khỏi bể khổ rồi.”
Bạc Hà đần mặt, rồi mau chóng hiểu ra cô ấy vốn chẳng làm sao, chỉ giả vờ bị cảm nắng, nhờ vậy mà thoát khỏi buổi lễ khai giảng vô vị, dài lê thê.
Cô bạn đó có khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo, làn da sáng bóng giống như được phủ phấn, đáng tiếc là hai bên sống mũi có những vết tàn nhang màu vàng nhạt, bỏ qua điểm này thì nhìn chung là xinh xắn. Cặp mắt không to nhưng vô cùng lanh lợi, con ngươi đen láy linh hoạt. Cô ấy cười hi hi, duỗi tay về phía Bạc Hà. “Chào cậu, mình tên là An Nhiên, cảm ơn cậu vì vừa rồi đã đỡ mình, không để mình ngã xuống đất.”
Bạc Hà nắm lấy tay cô ấy, cười nói: “Mình tên là Bạc Hà. Xem ra giúp người quả nhiên là chuyện tốt, mình và cậu cùng thoát khỏi bể khổ rồi.”
Buổi lễ khai giảng dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc. Đối với học sinh lớp mười, một tiếng đồng hồ cuối buổi sáng là buổi gặp mặt để các học sinh giới thiệu với nhau.
Bạc Hà và An Nhiên từ phòng y tế đi ra, lúc đến phòng học của lớp năm khối mười, các bạn học gần như đã vào đầy đủ. Giáo viên chủ nhiệm lúc này cũng sắp đi vào, họ nhanh chóng lao qua trước mặt cô giáo để tránh không phải xin lỗi vì đến muộn.
Vào trong lớp, trên bảng đen có sơ đồ sắp xếp chỗ ngồi theo mã số học sinh. Rất trùng hợp, vị trí của An Nhiên ở ngay phía trước Bạc Hà, phía sau cô còn có một chỗ trống. Đưa mắt nhìn, trong phòng học chỉ có vị trí này để trống, học sinh nào to gan như vậy, buổi học đầu tiên trong ngày khai giảng đã đến muộn rồi?
Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nhìn xuống thấy ngay chỗ trống trong lớp học. Lông mày nhíu lại, cô quay đầu nhìn cái tên trên sơ đồ chỗ ngồi, sau đó, cặp lông mày nhíu chặt đã dãn ra.
Khoảng hai phút sau, cửa phòng học xuất hiện một nam sinh, vì đến muộn nên đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả những người có mặt trong lớp học.
Bộ dạng của cậu rất đặc biệt, tóc và mặt đầy nước, những giọt nước như pha lê chảy trên khuôn mặt, mái tóc đen nhánh cũng ướt sũng, đang nhỏ nước tong tỏng. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời, từ vai đến ngực cũng ướt đẫm. Nhìn bộ dạng của cậu có vẻ như không chịu nổi cái nóng oi bức, bèn chạy đến vòi nước, xối nước lên đầu và mặt rồi mới vào lớp. Nếu là người khác, bộ dạng này chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy nhếch nhác, nhưng ở cậu ấy lại hoàn toàn không phải. Bởi vì cậu có diện mạo rất đẹp. Khuôn mặt góc cạnh giống người phương Tây nhưng cũng có vẻ thanh tú, tinh tế của người phương Đông. Khi cậu hơi ngẩng đầu, khuôn mặt còn chưa khô, đứng dưới ánh mặt trời tháng Chín vàng óng ở cửa phòng học, những giọt nước pha lê lấp lánh khiến khuôn mặt đẹp đẽ đó như phát ra một thứ ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
Trong phòng học, rất nhiều nữ sinh cùng ngước nhìn cậu, mắt sáng lấp lánh.
Tuy đến muộn nhưng giáo viên chủ nhiệm lại không hề phê bình cậu, còn vô cùng dịu dàng bảo cậu vào lớp. Lúc cậu nhấc đôi chân dài khẽ bước đến bên cạnh Bạc Hà, như có như không, một làn hương bạc hà bay qua.
Bạc Hà hơi sững lại. Ngoài sững sờ còn là kinh ngạc, lẽ nào hương bạc hà trong lễ khai giảng vừa rồi là đến từ cậu ta? Thật liều lĩnh, con trai mà dùng nước hoa gì vậy chứ? Trong suy nghĩ của Bạc Hà, người có mùi hương bạc hà thanh mát nên là nữ sinh thanh tú, váy trắng bay bay, tóc dài phất phơ trong gió mới đúng chứ?
Tiếp sau đó là phần các học sinh tự giới thiệu, khi đến lượt nam sinh ngồi phía sau Bạc Hà, các nữ sinh đều nín thở lắng nghe.
Cậu ta chỉ nói năm chữ đơn giản: “Tôi là Tịch Duệ Nam.”
Cái tên này chẳng mấy chốc đã trở thành một cái tên được các nữ sinh trong trường nhắc đến nhiều nhất.
Học sinh xuất sắc của Thanh Châu nhất trung rất nhiều. Ở trường trung học hàng đầu của thành phố này, phần lớn học sinh là những con át chủ bài, còn Tịch Duệ Nam chính là át chủ bài trong các át chủ bài.
Học sinh của Thanh Châu nhất trung đại thể phân làm ba loại, một loại là thành tích học tập đặc biệt tốt nên thi đỗ vào được, một loại là điều kiện gia đình đặc biệt tốt, có tiền nên cũng có thể nghĩ ra cách trà trộn vào được, một loại khác chính là có sở trường về mảng văn thể, nhờ có sở trường và ưu thế ở một phương diện nào đó nên được đặc cách vào trường.
Tịch Duệ Nam là học sinh hiếm có, đồng thời thuộc cả ba loại này. Cậu là học sinh đặc biệt xuất sắc từ Thanh Châu nhất trung cấp hai chuyển thẳng lên cấp ba, thành tích học tập xếp vào tốp mười của năm. Thành tích nhảy sào của cậu giữ kỷ lục trong tổ cấp hai của hội thao trường Thanh Châu nhất trung. Gia cảnh của cậu ta cũng khá tốt, lúc đa số các bạn học vẫn dùng máy CD, cậu đã nghe nhạc bằng loại MP mới nhất; khi máy nhắn tin phổ biến trong trường học, cậu đã có một chiếc di động Motorola; cậu đi một chiếc xe địa hình kiểu mới đẹp đẽ, có học sinh nói giá trị thị trường của chiếc xe phải hơn hai nghìn tệ. Một chiếc xe địa hình hơn hai nghìn tệ, con nhà bình thường chắc chắn không mua nổi. So với việc chỉ nhiều tiền như thế để mua một chiếc xe không có động cơ, thà rằng bỏ thêm ít tiền mua một chiếc xe máy còn thực dụng hơn.
Thành tích học tập tốt, lại là cao thủ nhảy sào, còn có gia cảnh ưu việt, ba điểm này đã đủ khiến Tịch Duệ Nam nhận được ánh mắt quan tâm nhiều gấp bội, hơn nữa cậu có diện mạo đẹp đẽ như vậy, rất nhiều nữ sinh mắt sáng long lanh, gò má đỏ hồng vì cậu. Nếu cậu không phải át chủ bài thì còn ai có thể làm át chủ bài đây?
Mùa hạ năm , khi đó từ mỹ nam còn chưa phổ biến như bây giờ, phim thần tượng Đài Loan cũng chưa thịnh hành, nữ sinh của Thanh Châu nhất trung khi bàn tán về Tịch Duệ Nam thì không biết phải hình dung về cậu như thế nào mới được, cuối cùng An Nhiên quyết đoán nói: “Tịch Duệ Nam chính là Leonardo của Thanh Châu nhất trung chúng ta, thực sự là quá đẹp trai!”
Leonardo là nhân vật nam chính trong tác phẩm kinh điển Tianic của Mỹ. Bộ phim điện ảnh được sản xuất công phu này đã làm chấn động cả thế giới vào cuối thế kỷ , trở thành bộ phim điện ảnh ăn khách nhất trong lịch sử, lại giành được mười một giải Oscar, nữ diễn viên chính cũng bỗng chốc trở nên nổi tiếng. An Nhiên từng yêu thích cuồng nhiệt nam diễn viên đẹp trai đó, có một thời gian, cô thu nhập ảnh và tư liệu của anh ta trên khắp thế giới. Nhìn thấy nam sinh nào có dáng vẻ nghiêm chỉnh liền dùng từ “có chút Leonardo” để đánh giá, bởi vì từ “Leonardo” này là đại diện cho từ “đẹp trai” của cô.
Mà đối với Tịch Duệ Nam, An Nhiên khảng khái đưa câu bình luận chắc chắn: “Chính là Leonardo của Thanh Châu nhất trung chúng ta”, trực tiếp so sánh cậu ta với nam diễn viên đẹp trai nổi tiếng thế giới kia.
Bình luận này của cô nhận được sự nhất trí tán đồng của các nữ sinh, thế là Tịch Duệ Nam có một tên gọi khác là “Leonardo phương Đông”, trở thành minh tinh của Thanh Châu nhất trung.
Bạc Hà luôn cảm thấy Tịch Duệ Nam trông hơi quen, dường như đã từng gặp ở đâu nhưng làm thế nào cũng chẳng thể nhớ ra được. Chắc là chẳng có lý do nào để gặp qua đâu nhỉ, nam sinh hút mắt thế này, nếu đã gặp một lần thì bất luận thế nào cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc. Cậu là loại người mà gặp qua sẽ khó quên, cũng chẳng thể quên.
Dung mạo anh tuấn, mang theo cảm giác tươi tắn, trẻ trung của những chàng thiếu niên, cậu rất thích áo sơ mi màu xanh da trời, mỗi chiếc lại có sắc xanh da trời đậm nhạt không giống nhau, giống như bầu trời xanh khác nhau của mỗi ngày. Khuy áo luôn được đóng từ chiếc khuy số ba, cổ áo để hở làm lộ ra làn da khỏe mạnh và chiếc xương quai xanh rắn rỏi, gợi cảm, rất nhiều nữ sinh nhìn thấy sẽ không kiềm chế được mà đỏ mặt.
Trên người cậu ta còn tỏa ra một mùi hương bạc hà nhàn nhạt, thanh mát vô cùng dễ chịu.
Bây giờ Bạc Hà đã biết không phải cậu sử dụng nước hoa, mà là do cậu rất thích ăn kẹo cao su vị bạc hà. Lúc nói chuyện, mỗi chữ cậu thốt ra đều tẩm đầy hương bạc hà thanh mát.
Khuôn mặt của Tịch Duệ Nam như đã từng quen biết, cả hương thơm thanh mát của kẹo bạc hà trên người cậu đều khiến Bạc Hà có sự xáo động trong ký ức, nhưng lại rất mơ hồ, không cách nào nhớ ra rốt cuộc đã gặp cậu vào lúc nào, ở đâu, chỉ là cảm giác quen thuộc đó cứ lởn vởn trong đầu, xua cũng chẳng đi.
Thứ cảm giác này, Bạc Hà đã từng tiện miệng nói với An Nhiên: “Mình cảm thấy Tịch Duệ Nam trông hơi quen, hình như trước đây đã gặp ở đâu đó rồi.”
An Nhiên nghe thấy liền cười, trêu ghẹo: “Lần đâu tiên Lâm Đại Ngọc gặp Giả Bảo Ngọc cũng cảm thấy anh ta trông quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Bạc Hà cậu cũng cảm thấy như thế sao?”
Câu nói này rõ ràng đã chọc cười Bạc Hà, cô không kìm được bật cười, khua tay định đánh cô ấy. “Cậu nói linh tinh gì vậy?”
An Nhiên nhanh nhẹn tránh được cú đánh của Bạc Hà. Bạc Hà không can tâm lại đuổi theo, hai người chạy đuổi nhau khắp hành lang. Khi đuổi đến góc rẽ của cầu thang, có người đột nhiên xuất hiện, Bạc Hà nhìn thấy bóng người thì đã không kịp dừng lại nữa, đâm sầm đến.
Trong mắt Bạc Hà tràn ngập màu xanh da trời, là màu bầu trời xanh trong, thuần khiết nhất, mang theo không khí của mùa thu man mát, còn có hương vải thơm tho. Dính chặt lên gò má cô là một chiếc áo sơ mi màu xanh da trời. Dưới lớp áo mỏng, hơi ấm của cơ thể truyền đến rõ ràng, lập tức như đốt cháy khuôn mặt cô.
Hoảng loạn đứng thẳng người lên, vội lùi xa ba bước, Bạc Hà nhìn thấy Tịch Duệ Nam ở trước mặt, đỏ mặt tía tai, lắp bắp: “Xin… xin lỗi!”
Cậu không thèm để ý đến cô, chỉ nhíu mày, cúi xuống nhặt thứ gì đó. Bạc Hà di chuyển ánh mắt nhìn, là chiếc MP cậu luôn mang theo người. Lẽ nào vì bị cô va vào nên mới rơi xuống đất? Cô bỗng cảm thấy rùng mình, xin ông trời phù hộ tốt nhất là đừng bị hỏng, nếu không thì cô có đền cũng chẳng đền nổi.
Hình như là không bị hỏng, bởi vì sau khi Tịch Duệ Nam nghe thử một lát, mặt không biểu cảm rời đi. Từ đầu chí cuối, cậu không nhìn cô lấy một cái, mắt của cậu như thể mọc trên đỉnh đầu vậy.
Bạc Hà bỗng không mảy may cảm thấy có lỗi nữa, thậm chí còn có chút khinh thường, bĩu môi về phía bóng lưng cậu: Có gì tài giỏi chứ! Xấu tính!
Từ trước đến nay, Bạc Hà đều không thích những đứa trẻ con nhà giàu, bởi vì trên người bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác hơn người và ngạo mạn. Tịch Duệ Nam thuộc loại này, cảm giác hơn người và ngạo mạn của cậu so với loại người giống cậu chỉ nhiều hơn chứ không ít. Ai bảo cậu quá xuất sắc như vậy chứ, các giáo viên trong trường đều coi cậu như bảo bối, các nữ sinh thì càng yêu thích, ái mộ cậu. Dùng lời của An Nhiên để nói nhé: “Tịch Duệ Nam nhận được sự yêu mến của quảng đại quần chúng nhân dân, đặc biệt là quần chúng nữ.”
Nhưng một cá nhân ưu việt, xuất sắc ở mọi phương diện dù thế nào đi nữa cũng không thể có được sự yêu thích của tất cả mọi người, vẫn sẽ có người không thích cậu, ví dụ như Bạc Hà, ví dụ như Quách Ích…
Quách Ích là học sinh có năng khiếu ở môn thể dục, thế mạnh của cậu ta la điền kinh, chạy ngắn một trăm mét với tốc độ nhanh như gió. Cậu ta cũng là học sinh chuyển thẳng từ cấp hai lên cấp ba của Thanh Châu nhất trung, đương nhiên là dựa vào thành tích thể dục tốt nên mới được chuyển lên. Thông lệ của Thanh Châu nhất trung, học sinh lớp chín nếu giành được giải nhất trong môn tham gia thi đấu của hội thao mùa thu năm đó thì có thể được chuyển thẳng lên cấp ba, cho nên trong các môn thi đấu của khối cấp hai ở hội thao mùa thu hằng năm, học sinh lớp chín tham gia giống như liều mạng trong cuộc thi, dốc toàn lực để cạnh tranh vị trí đỉnh chóp của cái kim tự tháp đó.
Trong lớp, nam sinh chuyển thẳng từ cấp hai lên cấp ba chỉ có hai người là Tịch Duệ Nam và Quách Ích, về lý thì đáng lẽ họ phải gần gũi hơn so với các học sinh khác, nhưng họ lại gần như không qua lại với nhau, thậm chí còn phớt lờ nhau. Quách Ích là nam sinh cao nhất lớp, cậu ta ngồi ngay phía sau Tịch Duệ Nam nhưng Bạc Hà chưa từng nghe thấy hai người nói chuyện, dù chỉ là xã giao. Bầu không khí giữa hai chiếc bàn cuối cùng luôn lạnh lẽo giống như tủ làm đá vậy.
Sau khi Tịch Duệ Nam rời đi, An Nhiên mặt đầy vẻ ghen tị chạy đến, nửa thật nửa đùa nói: “Oa, Bạc Hà này, cậu vừa đập vào người Tịch Duệ Nam đấy. Một sự tiếp xúc rất thân mật, nhỉ!”
Trái ngược với Bạc Hà, An Nhiên vô cùng thích Tịch Duệ Nam. Cô đã sớm gạt Leonardo ở xa tận chân trời ra khỏi đầu, đặt trọn tâm tư vào “Leonardo” đang ở gần ngay trước mắt này. Cô rất thích cậu, đối với cậu giống như theo đuổi minh tinh. Ngũ quan của cậu, vóc dáng của cậu, mỗi chiếc áo sơ mi màu xanh da trời của cậu, mỗi biểu cảm của cậu… cô đều say sưa đánh giá, cho điểm từng thứ. Đương nhiên, những đánh giá, cho điểm chỉ giới hạn trong những lời tâm sự riêng tư của cô và Bạc Hà.
Một lần đánh giá, cho điểm tuyệt nhất của cô ấy là: “Ngũ quan của Tịch Duệ Nam đều rất đẹp, duy chỉ có một điểm không đủ đẹp chính là môi hơi mỏng, nếu dầy thêm chút nữa thì tốt rồi.”
Bạc Hà không hiểu: “Vì sao môi mỏng lại không tốt?”
An Nhiên bỗng đỏ mặt, xán đến gần Bạc Hà, thấp giọng nói: “Mình đọc được trên một cuốn tạp chí rằng, môi của đàn ông phải dầy một chút mới gợi cảm, lúc hôn sẽ có cảm giác hơn.”
Bạc Hà nghe thấy mà gần như muốn ngất xỉu.
An Nhiên là cô gái bạo gan, rất nhiều lời người ta không dám nói, cô ấy lại dám nói, bao gồm cả những chủ đề nhạy cảm của hai giới. Nhưng suy cho cùng, một cô gái mười lăm tuổi, trong sự bạo gan vẫn có vẻ rụt rè của thiếu nữ, cho nên không khiến người ta ghét.
“Bạc Hà, cậu đã từng hôn ai chưa?”
Câu hỏi của An Nhiên khiến Bạc Hà đỏ mặt, lắc đầu như trống bỏi, mấy năm cấp hai cô chưa từng thích nam sinh nào, đừng nói đến chuyện hôn.
“Mình cũng chưa.” An Nhiên thở dài vẻ đáng tiếc, hai gò má càng ửng đỏ. “Mình thật sự muốn thử xem hôn có cảm giác thế nào, trong tiểu thuyết ngôn tình luôn miêu tả là vô cùng tuyệt.”
Giống như đa số các thiếu nữ, kiến thức cơ bản về vấn đề tiếp xúc thân mật giữa hai giới của An Nhiên đến từ tiểu thuyết ngôn tình, hơn nữa còn luôn mơ ước sẽ được giống với những thứ miêu tả trong sách.
Bạc Hà lại như sắp ngất đến nơi. “An Nhiên, nếu cô chủ nhiệm nghe thấy những lời này của cậu thì cậu chết chắc đấy.”
An Nhiên không hề tỏ vẻ sợ hãi. “Mình chẳng tin là cô chủ nhiệm lúc còn trẻ chưa từng tơ tưởng yêu đương!”
Cô ấy tiếp tục mơ mộng. “Bạc Hà, mình muốn hôn Tịch Duệ Nam. Nếu nụ hôn đầu có thể cùng với một nam sinh như thế này, nhất định sẽ rất tuyệt.”
Bạc Hà không nói gì nữa, cô giống như thiếu dưỡng khí, há to miệng để hít thở, không thốt được lời nào.
Tịch Duệ Nam rất ít khi chủ động nói chuyện với nữ sinh, cậu chê bọn họ phiền phức. Cậu bị nữ sinh làm phiền từ nhỏ đến lớn.
Khi còn rất nhỏ, cậu đã được người ta khen là “đứa trẻ này thật xinh xắn”. Khi học mẫu giáo, các bé gái đều thích chơi với cậu. Lên tiểu học, các bạn đều tranh ngồi cùng bàn với cậu. Lên cấp hai, cậu bắt đầu nhận được thư và thiếp của các nữ sinh, còn có người thần thông quảng đại tìm được số điện thoại nhà cậu, mượn cớ hỏi bài tập để gọi điện đến nhà cậu. Một cuộc điện thoại chuyện nọ xọ chuyện kia có thể nói đến hơn nửa giờ đồng hồ, lúc đầu cậu còn kiên nhẫn, lịch sự ứng phó, sau đó thì chẳng nhẫn nại nữa, phàm là nữ sinh gọi điện đến thì cậu đều không nhận. Mẹ cậu nghe máy, lúc nào cũng là ba chữ: “Không có nhà.”
Bố cậu – Tịch Văn Khiêm – cũng thay cậu nhận điện thoại một lần, sau khi nghe xong thì cười, nói với con trai: “Phiền não của thiếu niên đẹp trai Duệ Nam.”
Tịch Duệ Nam gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, những nữ sinh đó thật sự là rất phiền. Mặc dù từ nhỏ đã được các cô bé bao vây, nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt của bọn họ nhưng Tịch Duệ Nam lại chưa bao giờ thích gần gũi với các cô bé. Khi còn nhỏ đã không thích chơi cùng các bé gái, lớn lên thì càng không thích.
Tịch Duệ Nam ít qua lại với nữ sinh, năm lớp mười, lễ khai giảng sắp trôi qua được nửa tháng rồi nhưng cậu vẫn gần như không nhớ được tên các bạn nữ trong lớp. Chỉ có cô bạn ngồi phía trước cậu, trong buổi học đầu tiên hôm khai giảng, lúc tự giới thiệu bản thân, cậu lại có ấn tượng sâu sắc và nhớ tên của cô.
“Tên tôi là Bạc Hà. Họ Bạc, tên chỉ có một chữ Hà.”
Bạc Hà trùng hợp với tên của một loại thực vật. Mà kẹo cao su hương bạc hà là loại cậu thích ăn nhất, cho nên dễ dàng nhớ được cái tên mang theo hương vị thanh mát và sắc xanh trong lành này.
Ngoài ra, cậu còn cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai. Dường như tháng nào, năm nào đó, cũng từng có người giới thiệu với cậu như thế: “Tên tôi là Bạc Hà.”
Tháng nào? Năm nào? Cậu không nhớ ra. Trong ký ức như thể là có, lại như thể là không…
Sau năm giờ chiều, tiết học cuối cùng của một ngày kết thúc.
Đã là hoàng hôn, mặt trời treo chênh chếch trên một ngọn núi màu xanh thẫm ở phía tây. Những tia sáng còn sót lại trước khi mặt trời lặn giống như tấm màn màu vàng kim trong suốt phủ lên khắp vườn trường.
Tịch Duệ Nam đến nhà xe lấy xe, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô bạn tên Bạc Hà hồi chiều đụng phải cậu ở cách đó không xa. Cô cũng đang dắt xe, chiếc xe của cô khiến cậu ngạc nhiên, bởi đó là chiếc xe đạp rất cũ, ít nhất cũng phải chục năm rồi. Sao cô ấy lại đi một chiếc xe cũ như thế này? Hơn nữa khung xe ở thân trước rất cao, loại xe này chủ yếu dành cho nam giới, vóc dáng cô không cao, đi được chiếc xe này sao?
Tịch Duệ Nam đang hiếu kỳ nhìn chiếc xe đạp cũ kia thì bị Bạc Hà phát hiện, rõ ràng cô đã hiểu nhầm ánh mắt cậu, miệng bặm lại: “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng nhìn thấy xe cũ sao?”
Một câu nói không có chủ ngữ nhưng Tịch Duệ Nam biết cô đang nhằm vào cậu. Cậu chẳng qua chỉ nhìn chiếc xe của cô, đã bị hiểu nhầm là đang coi thường cô đi xe cũ. Học sinh có gia cảnh không tốt dường như đều nhạy cảm như thế.
Cậu không khách khí nói: “Đúng vậy, trước nay tôi chưa từng thấy người nào đi chiếc xe cũ như thế, xem ra nhà cậu rất nghèo nhỉ?” Dù sao cô đã nghĩ cậu đang xem thường mình, vậy thì cậu có tiếng cũng phải có miếng chứ!
Bạc Hà đỏ mặt tía tai. “Nhà tôi nghèo hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Ném lại câu này, cô tức giận đùng đùng, nhảy lên xe phóng đi. Tư thế của cô vô cùng hoạt bát và nhanh nhẹn, xem ra cô đã đi chiếc xe này không chỉ một năm, hai năm, kĩ năng cực tốt.
Tịch Duệ Nam cũng nhảy lên chiếc xe địa hình của mình, một chân chống dưới đất, theo thói quen móc MP từ trong ba lô ra, sau khi nhét chiếc tai nghe màu xanh da trời vào tai mới nhớ ra MP đã hỏng rồi, lúc bật lên nhạc tậm tịt, không phát được một bản nhạc trơn tru nữa.
Đạp xe địa hình đến chỗ mua chiếc MP kia, Tịch Duệ Nam hỏi xem có thể sửa được chiếc máy bị rơi hỏng không? Nhân viên bán hàng nhận lấy, cẩn thận kiểm tra rồi nói đây là chiếc máy kiểu mới nhất nên ở đây không sửa được, phải gửi đến trung tâm bảo hành của tỉnh, mấy ngày nữa hãy đến lấy.
Sau khi để chiếc MP lại, Tịch Duệ Nam tiện thể đi dạo một vòng qua mấy cửa hàng chuyên bán đồ thể thao trong khu mua sắm, cậu muốn mua một đôi giầy thể thao mới. Lúc từ khu mua sắm đi ra, vầng tà dương đã gần như biến mất sau đường chân trời. Bầu trời phía tây rực màu đỏ cam, những tia sáng cũng đang dần biến mất.
Tịch Duệ Nam về đến nhà trước khi trời tối hẳn. Trên bàn ăn đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, mẹ cậu đang đợi ở bên cạnh. Lông mày cậu nhíu lại. “Mẹ, bố con lại không về nhà ăn cơm sao?”
“Bố con rất bận, mặc kệ ông ấy đi, chúng ta ăn cơm thôi!”
Trên bàn ăn toàn là món Tịch Duệ Nam thích, mẹ cậu – Hạ Dung Phương – là người phụ nữ nội trợ, công việc hằng ngày chính là chăm sóc chồng con, cùng với bảo mẫu, luôn sắp xếp chu toàn việc ăn, mặc của hai bố con.
Tịch Duệ Nam ngồi xuống, bưng bát canh thịt bò hầm củ cải uống một ngụm rồi hớn hở nói: “Thật sự rất ngon ạ!”
Nghe con trai nói như vậy, Hạ Dung Phương vui vẻ mặt mày, nở nụ cười tự đáy lòng. “Ngon thì ăn nhiều vào!”
Vì muốn mẹ vui, Tịch Duệ Nam ăn ba bát canh, no đến mức không ăn nổi nữa mới thôi.