Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Thiên thực sự không kiên nhẫn nữa, vứt lại câu này rồi quay người vào phòng ngủ nhìn con.
Một cặp trai gái đều đang say ngủ, Hoàng Thiên nhìn thấy máu thịt của mình, dĩ nhiên tâm trạng cực kỳ tốt, có thể quên đi tất cả phiền muộn.
Nhưng Trương Lan Phượng bên ngoài lại tức đến phát nổ, bà ta cảm thấy trong cải nhà này, càng ngày bà ta càng không có địa vị gì.
Không quản được Hoàng Thiên, thậm chí bà ta cũng bị Hoàng Thiên giẫm dưới chân, Hoàng Thiên hoàn toàn không coi bà ra gì.
“Cái thằng chết tiệt này! Nó muốn làm tức chết bà đây!”.
Trương Lan Phượng giậm chân, tức đến mặt đỏ tía tai.
“Mẹ, mẹ đừng gây chuyện nữa.
Chi tiêu sinh hoạt của chúng ta đều do anh rể lo, sao mẹ còn chưa hài lòng với anh rể nữa?”
Lâm Huỳnh Mai không nhìn nổi nữa, hỏi Trương Lan Phượng.
“Hừ, có tiền thì hay rồi, mẹ không nuốt trôi cơn tức này, mẹ là mẹ vợ cậu ta, con nhìn xem thái độ cậu ta với mẹ như thế nào!”
Trương Lan Phượng nói, cố tình lớn tiếng để Hoàng Thiên trong phòng ngủ có thể nghe được.
Không ngờ, rất nhanh Hoàng Thiên đã đi ra.
Trong lòng Trương Lan Phượng có phần không chắc, bởi vì bà ta phát hiện, dường như Hoàng Thiên thật sự bị bà ta chọc tức rồi.
“Dọn dẹp ngay lập tức, ra khỏi nhà tôi.
”
Hoàng Thiên chỉ Trương Lan Phượng, trầm giọng nói.
“Cái gì?”
“Tôi bảo bà ra khỏi nhà tôi, nghe không hiểu à?”
Hoàng Thiên lại nói.
“Tôi mẹ.
”
Trương Lan Phượng tức sắp phát nổ, còn muốn trút ra, nhưng cuối cùng lại kiềm chế được, không dám.
Lâm Ngọc An đã không thèm khuyên gì nữa rồi, cô cũng hoàn toàn cạn lời với mẹ mình.
Hơn nữa cứ tiếp tục thế này, sẽ rắc rối càng không thể xử lý thế nên Lâm Ngọc An cũng không muốn quan tâm nữa, cảm thấy để mẹ về nhà cũng là lựa chọn không tồi, ít ra cũng không gây rắc rối cho Hoàng Thiên nữa, mẹ đỡ phải chịu khổ.
“Bà mắng câu nữa tôi nghe nào?”
Hoàng Thiên đến gần Trương Lan Phượng, đã chuẩn bị cho bà ta một bạt tai.
Nhiều năm như thế, Hoàng Thiên đã chịu đủ từ lâu, đã thề không nghe Trương Lan Phượng ba hoa nữa.
Trương Lan Phượng iu xìu, cô ta cũng biết hảo hán không chịu thiệt trước mắt, cứng rắn với Hoàng Thiên chỉ sợ bị đánh.
“Được được được, cậu dám bảo tôi đi? Bà đây đã ở cái chỗ này đủ rồi! Huỳnh Mai, chúng ta về nhà!”
Trương Lan Phượng tức muốn hỏng, lầm bầm thu dọn đồ, đưa Lâm Huỳnh Mai ra khỏi cửa.
“Ngọc An, ngày mai anh thuế bảo mẫu cho em, giúp em trông con.
”
Hoàng Thiên nói với Lâm Ngọc An.
.