Buổi trưa, Cố Bách Thiên đến công ty
Hoàng Chính Nam cho người của công ty đến ký hợp đồng, và chuyển lời đến Cố Bách Thiên, đến Lâm Sơn nhất định phải chiếu cố tốt cho anh ta.
Tiếp sau đó, Lý Tiểu Thiên gọi điện thoại đến cảm ơn Cố Bách Thiên, cảm ơn Cố Bách Thiên đã giúp cô ấy thuyết phục ba mình, cho cô ấy đi lính.
Lý Chính Quốc chỉ có một đứa con gái, đương nhiên không nỡ cho đi trường quân đội, nhưng Cố Bách Thiên gọi một cuộc điện thoại tới, nói với tư chất của con gái mình, tương lại đối với quân sự có tác dụng rất lớn.
Và còn đề cử con gái mình đi đến Trường Quận Đội Liệt Hỏa, Lý Chính Quốc lập tức không do dự nữa.
Nói cho cùng từ Trương Quân Đội Liệt Hỏa đi ra, nhất định sẽ làm trụ cột nước nhà.
không những không phản đối, ngược lại đối với cấp trên cũ này biết ơn vô cùng.
Và Lý Tiểu Thiên đã trên đường đến Trường Quân Đội Liệt Hỏa báo danh, đợi đến nơi đó, chờ đợi sẽ là ba năm cách biệt với bên ngoài để thực tập huấn luyện.
Nhưng chỉ là, khí thể nói chuyện trong điện thoại của Lý Tiểu Thiên vẫn là rất hùng hổ, nói tương lai sau này sẽ vượt xa Cố Bách Thiên, trở thành chiến binh đặc chủng, chỉ hủy hàng ngàn quân lính, có chút ý như muốn cạnh tranh với Cố Bách Thiên.
Cố Bách Thiên chỉ cười khổ lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự không thể xem thường, sợ rằng nguyên quân đội cũng không tìm ra được một tiểu lính mới nào dám thách thức anh như thế.
Bận bận rộn rộn, lại qua đi một ngày.
...
Mới sáng sớm, Trần Ngọc Lan đã thức dậy trang điểm, nói bảo mẫu chuẩn bị hành lý.
“Mẹ, chúng ta chỉ đi một ngày, mẹ đem nhiều đồ đi như thế để làm gì, vừa rồi ba gọi điện thoại cho con, ba ngày mai sáng sẽ đến sân bay rồi, chúng ta hôm nay phải nhanh chóng quay về!” Lúc Lương Niệm Huyền nhìn thấy một đồng hành lý nặng nề cảm giác không còn gì để nói, đi Lâm Sơn chỉ mất có một tiếng, không biết còn tưởng là đi Singapore, Malaysia hay Thái Lan du lịch nữa.
“Một ngày? Dù chỉ là đi nữa ngày mẹ cũng chuẩn bị như thế, mẹ buổi sáng mặc một bộ, buổi chiều đổi bộ khác, nhất định phải đấu với mẹ của Cố Duy Hiện tới cùng!” Trần Ngọc Lan kiêu ngạo nói,
“Vợ ơi, em nói, mai chú Lương về rồi sao?” còn Cố Bách Thiên nghe thấy tin tức Lương Nhất Bá quay về có chút đơ người, ngay lập tức nhịn không được có chút kích động.
Ba năm rồi, cũng không biết bây giờ chú Lương ra sao rồi.
Dù sao, Lương Nhất Bá cũng đối đãi với anh như con trai, dù gia đình xuống dốc, đối xử với anh vẫn như cũ, còn đem con gái của mình gả cho anh.
Ấn tình này cả đời không quên, thẳm trí trong lòng Cố Bách Thiên, sớm đã coi Lương Nhất Bá là người ba thứ hai của mình, là người thân thân nhất trên đời này của anh ta.
Lương Niệm Huyền nhíu nhíu mày, có chút không vui.
Cũng không thể nói được là không vui ở đâu, nhưng khi nghe Cố Bách Thiên không gọi Lương Nhất Bá là ba, trong lòng có chút không thoải mái.
“Đúng vậy, qua mấy ngày nữa là tới ngày mừng thọ bảy mươi bà nội, ba của chúng ta đã sớm mua vé máy bay rồi, sáng ngày mai là đến sân bay, anh phải đi với tôi đón ba đó, à đúng rồi, ba tôi và bà nội có cùng ngày sinh nhật, cái này anh biết không? Cho nên hôm đó anh phải chuẩn bị hai phần quà đó, đừng có quên đấy!” Lương Niệm Huyền không khách khi nói.
“Uhm, biết rồi!” Cố Bách Thiên gật đầu trả lời.
Anh ta thật cũng không ngờ là bà nội và Chú Lương lại có cùng ngày sinh nhật, cái này cũng thật là quá trùng hợp.
Sau khi chuẩn bị xong, do Cố Bách Thiên lái xe, cả nhà xuất phát đi để Lâm Sơn.
Cố Bách Thiên lái xe cũng nhanh, một tiếng đồng hồ sau liền đến Lâm Sơn.
Lái xe chạy vào Khu Lão Thành, trực tiếp đến biệt thự nhà họ Cố.
Và ngày hôm nay, là bữa tiệc đầy tháng con trai thứ hai của đại cậu chủ nhà họ Cố, Cố Duy Hiên.
Tuy nhà họ Cố ở Lâm Sơn chỉ thuộc đẳng cấp hàng hai hàng ba, nhưng chủ nhà Cố Nghị lúc còn trẻ kết giao không ít bạn bè, cho nên thế lực cũng rất lớn, những người đến đều là tổng giám đốc của các công ty lớn, con cháu gia đình giàu có.
Khuôn viên bên ngoài đường dừng đầy những chiếc xe đắt tiền.
Và ngày lúc này, một chiếc xe BMW series từ từ chạy đến, vì xếp trước đó đã có rất nhiều xe, đợi cả nửa ngày, mới dính vô được.
Ở trước cửa một biệt thự lớn dựng lại từ từ dừng lại.
Nhìn Cống sân tráng lệ, tinh thần của Cố Bách Thiên có chút thất thần.
Mười năm trước, anh vì muốn chữa bệnh cho ba mà mượn tiền bác cả lại bị đuổi ra khỏi cửa, nhận đủ sự cười nhạo và chế giễu.
Và rồi mười năm sau, ai có thể ngờ được, anh ta đã là người dưới một người trên vạn người, chiến công hiển hách, Cố chỉ huy!
Mười năm.
Như thể là chuyện của thế kỷ trước.
Tít tít.
Lúc này, xe ở phía sau bấm còi inh ỏi.
“Vô dụng, ngơ ra đó làm gì, đến nhà của cậu rồi, cũng không nhận ra hay sao?” Trần Ngọc Lan ngớ nhìn một chút, tới lui biết bao nhiêu người, cái cậu con rể ngốc nghếch này một bộ dạng giống như chưa thấy qua thế giới vậy, đúng thật là mất mặt.
Thật không đáng đã từng là cậu chủ của biệt thự này, đúng thật là chẳng khác nào tên ngốc mới từ thôn quê lên thành phố.
“Bách Thiên, anh làm sao vậy?” Lương Niệm Huyền nhìn ra được Cố Bách Thiên có chút gì đó không ổn, liền quan tâm hỏi một một câu.
Cố Bách Thiên cười nhạt: “Không sao, mọi người vào trước đi, anh tìm chỗ đậu xe đã!”
Lương Niệm Huyền gật gật đầu, hai mẹ con bước xuống xe, liền đi về phía cửa lớn.
Và lúc này một người người đàn ông cao to mặc một bộ trang phục sang trọng, có mi mắt giống Cố Bách Thiên đến sáu bảy phần, một bên chiêu đãi khách, một bên đi từ bên trong ra.
Và đi cùng anh ta, lại là một người đẹp mỹ miều, một thiếu nữ trang điểm tinh tế, cũng trùng hợp người con gái này cũng có mi mắt giống với Lương Niệm Huyền sáu bảy phần, đương nhiên đó là em gái của Lương Niệm Huyền, Lương Dư Hinh.
Có lẽ là do mới vừa sinh nở xong, thân hình của Lương Dư Hinh so với Lương Niệm Huyền hiển nhiên là mập hơn, nhưng diện mạo thì cũng không kém gì, toàn thân toát lên phong cách của một phụ nữ trưởng thành.
Và người đàn ông cao to đi cùng cô ta, đương nhiên là anh họ của Cố Bách Thiên, Cố Duy Hiên.
“Mẹ, chị hai, sao giờ hai người mới đến, đã nói hai người đến sớm rồi mà, mẹ xem, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!” Lương Dư Hinh lúc nhìn thấy Trần Ngọc Lan liền đá mắt chào hỏi trước, Cố Duy Hiên không gấp không vội đi theo sau, trên mặt lại không mấy xem trọng.
Nói cho cùng Lương Niệm Huyền có địa vị như thế nào trong nhà, anh ta rõ hơn ai hết, bà nội nhà họ Lương trọng nam khinh nữ, ba vợ lại bệnh nặng, phải ra nước ngoài điều trị, tương lai quyền lực nhà họ Lương sau này tuyệt đối không bao giờ thuộc về tay Lương Niệm Huyền.
Còn anh ta Cố Duy Hiên, là cậu chủ nhà họ Cố, tương lai sau này là người kế thừa của nhà họ Cố.
Đương nhiên không xem trọng mẹ vợ và chị vợ rồi.
“Duy Hiên, cậu nhìn thấy mẹ vợ, cũng không biết chào hỏi mấy câu Trần Ngọc Lan lúc này không vui nói, bà ta vốn là người có tâm tư nhạy bén, sự kiêu ngạo của Cố Duy Hiên đều viết hết lên mặt, lắm lúc khiến bà không vui.
“Uh, mẹ, mẹ đến rồi a!” Cố Duy Hiên chỉ gật gật đầu, đối phó một chút.
Trần Ngọc Lan tức tối, bà ta bình thường ở nhà ai cũng phải nhường nhịn, không ngờ đến đây lại phải chịu nhịn con rể, làm sao có thể nuốt nổi cơn giận này, chỉ là vẫn chưa kịp đợi nói gì, Lương Dư Hinh đã vội qua vòng lấy cánh tay của Trần Ngọc Lan, nói nhẹ: “Ây ya mẹ, Duy Hiện đón tiễn khách, cả buổi sáng không có rảnh luôn, mẹ đừng tính toán mấy chuyện này với anh ấy nữa.”
“Ôi cái con bé này, lại nói giúp cho cậu ta? Đều nói là gả con gái đi như nước đổ đi, thật đúng là không sai, sao mẹ lại sinh ra cái đứa con gái không có lương tâm này chứ!?” Trần Ngọc Lan tức tối nói.
“Ay ya, mẹ, mẹ nói gì thế..."
Lương Dư Hình nhõng nhẽo một câu, nhưng một giây sau đó, tại vì đúng lúc này một người thân hình vạm vỡ, chân mày thanh tú của thanh thiếu niên từ cửa bước vào.
“Cố Bách Thiên? Anh đi lính về rồi sau?” Lương Dư Hinh biểu tình có chút ngơ ngác, sắc mặt biến đổi có chút phức tạp.
Tùy là cô đối với chuyện vứt bỏ Cố Bách Thiên, không hề có chút hối tiếc.
Nhưng dù sao thì, cái người trước mặt, đã từng là bạn trai của cô, cũng là mối tình đầu của cô, còn bây giờ, lấy thân phận là anh rể, xuất hiện ở đây.
Khiến cho cô vô cũng không thích nghi được.
Cố Duy Hiện cũng đồng thời ngớ ra một lát, từ nhỏ anh ta đã ghét đứa em họ này, cái gì cũng muốn dành với anh ta, lại còn cái gì cũng cao hơn anh ta một bậc.
thẩm chí là ngay cả ông nội cũng thích đứa em họ này nhiều hơn một chút, khiến anh ta vô cùng ganh tỵ.
Tùy là năm đó anh ta cướp Lương Dư Hinh từ trong tay Cố Bách Thiên, chuyện này khiến anh ta vô cùng tự hào.
Và hôm nay một lần nữa gặp lại người em họ này, vẫn cứ khiến anh ta cảm thấy vô cùng cảnh giác luôn có ý thù địch.
“Anh hai, Dư Hinh, em về đây rồi!”
Còn Cố Bách Thiên, chỉ cười nhạt một cái.
Nụ cười này, không hẳn là có thù địch.
Nhưng đó là biểu hiện của sự chảy qua nhưng đau thương, gương mặt đẹp nhất có thể.
Đối với Lương Dư Hinh, anh ta không đến nỗi nói tới hận, nhà họ Lương không bạc đãi anh ta, năm đó anh qua nhà họ Lương mượn tiền, chịu sự sỉ nhục, nhưng đến cuối cùng là Lương Dư Hình cầm hai mươi ngàn tệ cho anh ta, còn nữa, Lương Nhất Bá lại gả Lương Niệm Huyền cho anh, về tình về lý, cũng đều là anh ta nợ nhà họ Lương.
Còn đối với anh họ Cố Duy Hiên, dù sau lúc đó tuổi trẻ thanh thiếu niên, nếu như anh ta cứ tính toán chuyện cũ, có khác gì Lý Lập Vĩ ép Lưu Hầu quỳ cơ chứ.
Anh ta lần này quay về, đã có quyết định, nếu như nhà họ Cố còn nhớ tình thân thành thật đối đãi, anh ta sẽ buông bỏ thù hận.
Còn nếu như không thể, mọi người chỉ có thể là người xa lạ có chung dòng màu mà thôi.
Dù sao, ông nội vẫn còn sống, đang ở trong cái biệt thự to bự này.
Nhưng Cố Bách Thiên đã quên rồi.
.