“A! Tên họ Cố kia, mày con mẹ nó tự tìm cái chết, á”
Liêu Văn Cương đã bị bẻ rụng mất một cánh tay rồi nhưng vẫn không quên phách lối, lên giọng la hét.
Triệu Đức nghe xong thì dứt khoát vặn rời luôn cánh tay còn lại của anh ta.
Một lần nữa tiếng hét thảm thiết của Liêu Văn Cương lại được vang lên, mấy tên bảo vệ đứng ở xung quanh cũng đột nhiên rơi vào kinh ngạc hoảng SỢ.
Nhưng lúc này cậu chủ nhà mình đang ở trong lòng bàn tay của người ta, bọn họ cũng không dám có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ gì.
Cố Bách Thiên cười lạnh, tùy ý khoát tay một cái.
Triệu Đức không nói hai lời, ngay lập tức túm lấy cổ áo của Liêu Văn Cương, kéo lê anh ta trên sàn nhà giống như đang kéo một miếng giẻ rách, đi thẳng về phía trước mở đường.
Một đám khách khứa trố mắt nhìn nhau, sau đó tất cả đều tự động lùi sang hai bên, nhường ra một con đường đi.
Hai người đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Mà giờ khắc này, trong hội trường của nhà hàng đang được bày một chiếc bàn ăn kiểu Tây dài hơn mười mét, đứng trước bàn là một tên đàn ông trắng nõn xinh đẹp, ăn mặc sang chảnh đang cụng ly chúc rượu với một đám đại ca trong giới thượng lưu.
Những người có thể ngồi ăn cơm trên chiếc bàn này, ít nhất cũng phải là người đứng đầu của những dòng họ giàu có số một ở Lâm Sơn, những vị lãnh đạo già đời, có thể xưng là những nhân vật cấp cao của Lâm Sơn.
Mà giờ khắc này, tất cả những nhân vật cấp cao kia đều đang vây quanh người đàn ông xinh đẹp đứng ở vị trí cao nhất của chiếc bàn, trước đó thì ngạo mạn, giờ lại vô cùng cung kính, liên tục cúi người mời rượu.
Dù sao thì, Liêu Minh Quốc cũng đã tự mình lên tiếng, chính thức thừa nhận đứa con trai riêng này là con trai trưởng của ông ta, thậm chí còn có ý tứ muốn để cho người con trai trưởng mới được thừa nhận này thừa kế gia sản nhà họ Liêu!
Mọi người dĩ nhiên đều tranh nhau chạy đến nịnh hót.
Mà ngay tại lúc bầu không khí này vừa khéo đạt đến cao trào thì lại nghe thấy “Ầm" một tiếng.
Một vật thể có thân hình của người đàn ông bay thẳng đến đập vào bên cạnh chiếc bàn ăn dài, dọa cho mọi người sợ hãi một trận, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Khi nhìn thấy người nằm trên mặt đất vậy mà lại là Liêu Văn Cương, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lộc cộc!
Tiếng bước chân vững vàng truyền tới, mọi người dựa theo hướng của tiếng vang mà nhìn lại thì thấy được một người đàn ông mày kiếm mắt sáng, vóc người cao ngất, đang ung dung lững thững đi về phía bên này.
Mà lúc này, Liêu Văn Vân đang ngồi ở vị trí chủ nhân của bữa tiệc, đối với tất cả những sự việc đang xảy ra dường như mắt không thấy tại không nghe, vững vàng thản nhiên ngồi nguyên tại chỗ, hai tay cầm dao nĩa tỉ mỉ cắt nhỏ miếng bít tết trong đĩa.
“Anh, mau thay em làm thịt thằng ranh này đi! !” Liêu Văn Cương nằm trên mặt đất, đau đớn hét lên.
Liêu Văn Vân vẫn y như cũ, làm như không nghe thấy gì.
Người em trai này của Liêu Văn Vân, từ nhỏ đến lớn luôn trưng ra thái độ khinh thường cùng với kiêu ngạo với anh ta.
Đến nay chẳng qua cũng chỉ là một tên tàn phế mà thôi, còn có thể lấy tư cách gì ra để mà khua tay múa chân với anh ta đây?
Giờ phút này, cho dù đối phương có giết chết Liêu Văn Cương, thì Liêu Văn Vân anh ta thậm chí cũng có thể không thèm nháy mắt lấy một cái.
“Thịt bò Kobe này vừa mới được dùng đường hàng không vận chuyển đến đây vào buổi trưa hôm nay, các thớ thịt chặt chẽ nhưng cắt vào lại rất non mềm, nấu chín bảy phần, quả là vừa ngon!”
Liêu Văn Vân vô cùng hăng hái bình luận về miếng thịt bò đang cắt trong tay, sau đó lại như bất chợt mà ngẩng đầu lên, nhìn Cố Bách Thiên, nhàn nhạt nói: “Cậu Cổ, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cho anh một phần rồi, anh tới nếm thử một chút đi!”
Vừa dứt lời, một tên tay chân lập tức đẩy xe thức ăn đi tới, bưng lên một đĩa thức ăn từ trên chiếc xe chuyên dùng để đặt món Tây trong nhà hàng, mở nắp đậy bằng bạc bên trên ra để lộ miếng thịt bò còn đầy tơ máu bên trong, đi đến đặt xuống dưới chân của Cố Bách Thiên.
“Cái này...!Vẫn còn sống mà?”
Ánh mắt rối rít của mọi người nhảy mắt trào ra vẻ kinh dị, có người còn bày ra vẻ mặt cười thầm trên sự đau khổ của người khác.
Hiển nhiên, cái tên Liêu Văn Vân này rõ ràng là đang ra oai phủ đầu với người đàn ông vừa mới tới kia.
Mặc dù không biết người đàn ông kia rốt cuộc làm sao mà lại trêu chọc phải người nhà họ Liêu, nhưng mà có lẽ lần này lại có kịch hay để mà xem rồi.
Thậm chí có một vài người lại bắt đầu nhịn không được mà đồng tình với anh, dẫu sao thì, trong ba nhà giàu ở nơi này, người nhà họ Liêu có tiếng là có lòng dạ ác độc nhất, những người có xích mích gây hấn với nhà họ Liêu từ trước đến nay đều không có kết quả tốt
Sắc mặt của Triệu Đức hơi trầm xuống, ngay tức khắc muốn giơ chân đá bay đĩa thịt bò, nhưng lại bị Cố Bách Thiên kéo lại.
“Thịt bò hảo hạng như thế này, nếu như không đem cho chó ăn thì đáng tiếc lắm!” Cố Bách Thiên cúi đầu nhìn một cái, không nhịn được cười thở dài nói.
“Láo xược! Mày là cái thá gì, thấy cậu chủ lớn nhà tạo mà còn không mau quỳ xuống mà nói chuyện!” Đúng lúc này một tên đàn ông mặc vest trắng đứng ở bên cạnh đột nhiên hét lớn lên.
Ông ta là Tổng giám đốc của một trong các công ty chi nhánh của nhà họ Liêu, là con chó liếm chân chủ mà Liêu Văn Vân vừa mới “thu nhận về nuôi”.
Nhưng mà vừa mới dứt lời, một nắm đấm cứng như sắt đá đã rơi lộp bộp lên trên mặt ông ta, thẳng một đường đấm cho ông ta bay ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống mặt bàn ăn.
Nháy mắt rượu vang cùng thức ăn đổ ra tán loạn đầy trên mặt bàn, khăn trải bàn trắng tinh bị nhuốm đủ loại chất màu, trở nên vô cùng dơ bẩn.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn Triệu Đức, không ngờ tới người này lại ngang ngược hung hằng như vậy, thậm chí còn không cho người ta bất cứ cơ hội nào, chỉ cần một lời không hợp liền lập tức vung tay!
Liêu Văn Vân chậm rãi buông dao nĩa xuống, biểu cảm trên mặt dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Cố Bách Thiên, anh có biết hậu quả của việc đắc tội với nhà họ Liêu chúng tôi là gì không?” Liêu Văn Vân nhưởng nhưởng chân mày, sự khinh miệt trong mắt được tăng thêm một tầng kiêu ngạo.
Dù sao đối phương cũng chỉ có hai người, cho nên anh ta hoàn toàn không coi ra gì.
“Đưa thịt sống cho tôi ăn, nói ra thì anh cũng rất có đầu óc sáng tạo đấy!”
Cố Bách Thiên nghiêm nghị cười một tiếng, nói: “Gọi cho ông bố già của anh một cuộc điện thoại đi, loại chuyện khiến cho nhà họ Liêu các người đoạn tử tuyệt tôn như thế này, sao có thể không thông báo cho ông ta một tiếng được chứ!”
“Xuy."
Một đám đại ca máu mặt cùng các lãnh đạo cấp cao không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Khẩu khí của người đàn ông này thật là lớn, vậy mà lại tuyên bố muốn khiến cho nhà họ Liêu đoạn tử tuyệt tôn?
“Cái người họ Cổ kia, anh đi qua đây đi!” Liêu Văn Vân lắc đầu một cái, lạnh lùng nhìn Cố Bách Thiên: “Ba tôi có thân phận như thế nào, sao phải chạy đến đây gặp anh cơ chứ?”
Phần phật.
Cũng trong lúc đó, một đảm bảo vệ đột nhiên chạy vào, từ phía sau xông lên vây kín xung quanh hai người Cố Bách Thiên.
Liêu Văn Vân lại tiếp tục nói: “Hôm nay, anh chỉ có hai kết cục, một là, quỳ xuống lấy miếng thịt ở dưới sàn nhà kia lên ăn hết, vậy thì tôi có thể tha cho anh một cái mạng!”
“Hai là, tôi sẽ cho người đến giúp anh đưa thịt vào đến tận miệng, sau đó tôi sẽ tự tay tiễn anh lên đường!”
“Đây chính là cơ hội duy nhất của anh, hy vọng anh sẽ không chọn nhầm!” Liêu Văn Vân cười lạnh lên tiếng nói, biểu cảm cùng với tư thế hoàn toàn là vẻ đã ăn chắc được Cố Bách Thiên.
“Nếu nói như vậy, hình như tôi không còn lựa chọn nào khác nữa rồi?” Cố Bách Thiên lắc đầu cười khẽ, cúi người xuống, chậm rãi nhấc đĩa thịt sống trên mặt đất lên.
Ngay sau đó anh lập tức nhấc chân, sải bước đi về phía Liêu Văn Vân!
"To gan!"
Vào thời khắc này rồi đảm bảo vệ đang vây bên cạnh đương nhiên cũng không thể cứ vậy trơ mắt mà nhìn, tất cả cùng lúc đồng loạt nhào vào Cố Bách Thiên.
Bốp bốp bốp!
Nhưng mà, tất cả những chỗ mà anh đi qua, không một bóng người ngăn cản!
Bởi vì những tên bảo vệ kia còn chưa đến gần được người anh thì đã bị Triệu Đức hạ gục trong nháy mắt.
Thậm chí bước chân của Cố Bách Thiên còn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Chỉ mấy giây sau đã tới sát được bên người Liêu Văn Vân!
Leng keng!
Dao nĩa trên tay Liêu Văn Vân ngay tức khắc rơi xuống đĩa thịt trên bàn, vang lên hai tiếng leng keng thanh thủy.
Vẻ mặt vốn dĩ gần như đã bình tĩnh cả một đời bỗng nhiên trong một cái chớp mắt biến mất không thấy.
Thứ quay lại chỉ là cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.
Đám người này đều là cao thủ số một số hai ở nhà họ Liêu rồi.
Không ngờ rằng Cố Bách Thiên lại có thể đi thẳng một đường mà tới, giống như xung quanh đang bày bố thế trận vườn không nhà trống vậy!
Che giấu bản lĩnh thực sự đến mức này thì cũng quá khủng bố rồi đấy!
"Mày..."
Cố Bách Thiên chậm rãi đưa tay đè lên trên đầu Liêu Văn Vân, mặc dù vẫn còn chưa dùng sức, nhưng trên lưng Liêu Văn Vân đã tràn ra một tầng mồi hôi lạnh!
"Mày nói xem...!Cái này có phải là lựa chọn thứ ba hay là không?”
Rào!
Vừa mới dứt lời, cánh tay của Cố Bách Thiên cũng bất ngờ ấn mạnh, bàn ăn ầm vang một tiếng đổ xuống, đầu của Liêu Văn Vân trong nháy mắt nằm bò ở trên mặt đất.
Bịch!
Liêu Văn Vân chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, thời khắc mấu chốt lại có một luồng sức mạnh to lớn bảo vệ lấy đầu của anh ta.
Hiển nhiên là Cố Bách Thiên cũng không muốn giết hắn.
Nhưng giờ phút này, một miếng thịt bò đỏ tươi đột nhiên lăn tới bên mép của anh ta.
“Ăn nó đi, trước khi mà ông bố già của mày đến đây, ăn sạch không được chừa lại dù chỉ một miếng!”
“Mày đó, có nghe thấy chưa thế?” Cố Bách Thiên đạp lên cổ của Liêu Văn Vân, cúi đầu xuống, lạnh lùng nói.
Nhớ lại năm đó, anh cũng đã bị người ta đè ở trên mộ của bố mình như thế này, chỉ có thể giương mắt nhìn kẻ thù, chịu đủ loại nhục nhã.
Mà hôm nay, ví dụ như loại hàng Liêu Văn Vân này, đã là con chó dưới chân anh rồi.
Liêu Văn Vân run rẩy, lúc này đã hoàn toàn bị dọa sợ cho suýt chút tè cả ra quần, không dám cãi lại dù chỉ một chữ, vội vàng nhét miếng thịt bò kia vào trong miệng, nhưng mà mùi vị của miếng thịt bò sống này quả thực là rất khủng bố, khiến cho anh ta vừa ăn vào lại ói ra.
Mà giờ khắc này Cố Bách Thiên lại nghiêng mắt nhìn lướt qua trên mặt bàn bừa bãi kia một cái, sau đó nói: “Mang lên cho tôi một tô mì!”
Quản lý của phòng ăn vốn dĩ chính là kiểu phục vụ tại chỗ, nghe thấy anh nói như vậy, lập tức vừa lăn vừa bò nhổm dậy chạy ra bên ngoài.
Không tới một phút sau, một tô mì nóng hổi còn đang bốc khói nghi ngút được bưng tới trước mặt anh.
Cố Bách Thiên cứ vậy mà hào sảng đĩnh đạc ngồi trước mắt của tất cả mọi người, một chân đạp lên trên người Liêu Văn Vân, một bên bưng tô mì lên thản nhiên ăn.
Toàn bộ tiệc rượu trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đây rốt cuộc là cậu ấm nhà nào thế? Cũng trâu bò quá rồi đấy?
Trong tiệc rượu xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ có người báo cáo lại cho Liêu Minh Quốc.
Mà ngay lúc này Liêu Minh Quốc đang uống trà cùng với một vị lãnh đạo trong giới chính trị, vừa nhận được tin tức thì lập tức nổi trận lôi đình, vội vàng kêu gọi anh em cùng với họ hàng thân thích cùng nhau chạy đến Vạn Phúc.
Không tới mười lăm phút đồng hồ, Liêu Minh Quốc đã có mặt ở nhà hàng.
Mà khi ông ta vừa dẫn người đi vào đến phòng ăn xong thì cũng lập tức ngây dại ra.
Giờ phút này, ông ta chỉ thấy được con trai nhỏ của mình giống như con giòi đang nằm giãy giụa ở trên mặt đất, còn con trai lớn thì càng thảm hại hơn, bộ dạng giống như một con chó bị người nọ giẫm ở dưới chân, trong miệng đang nhồm nhoàm nhai miếng thịt sống đỏ tươi màu máu.
Nhìn thấy một màn này, một luồng máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu Liêu Minh Quốc.
Bao nhiêu năm qua, đến hôm nay đường đường là nhà họ Liêu ông ta vậy mà lại phải chịu sự nhục nhã to lớn như vậy!
“Anh bạn trẻ này, cậu làm như vậy có phải là có chút quá mức phách lối rồi hay không!” Liêu Minh Quốc đỏ mặt.