Chàng Rể Vạn Người Mê

chương 110: lương nhất bá thẳng thắn nói ra căn bệnh của mình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thì ra Mã Đáo Thành Công của Lương Nhất Bá là do Hà Phục Sinh đưa cho?

Mọi người đều biết, chỉ có Mã Đảo Thành Công của Hà Phục Sinh mới là hàng thật

Nói cách khác, quà mà vừa rồi Lương Nhất Bá tặng cho bà lớn chính là hàng thật trị giá tầm ba trăm năm mươi tỷ!

Bà lớn chỉ cảm thấy đầu "Ong" lên một cái, cảm giác tầm mắt tối mờ đi.

Phải biết rằng, đó chính là Mã Đáo Thành Công trị giá ba trăm năm mươi tỷ đấy! Thế mà bà lại bảo Lương Phúc vứt đi ư? Đúng là càng già càng hồ đồi!

Vẻ mặt của Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng đổi màu liên tục như cầu vồng.

Con mẹ nó! Mời đọc truyện trên truyen.net

Sao chuyện xui xẻo gì bọn họ cũng trúng vậy? Ai mà ngờ được đồ của Cố Bách Thiên là hàng thật chứ!

Mất tận ba trăm năm mươi tỷ luôn đấy!

"Ơ...!Thì ra con Mã Đáo Thành Công đó là ông Hà tặng à?" Cuối cùng Lương Nhất Bá cũng ổn định lại tinh thần được.

Hai mẹ con Trần Ngọc Lan cũng vừa bừng tỉnh.

Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, thì ra cái người mà Cố Bách Thiên nói là đã cứu khi đi bộ đội, chính là nhà giàu bậc nhất Hà Phục Sinh!

Thảo nào nhiều người có vai về nể mặt Cố Bách Thiên đến vậy, cuối cùng bây giờ đã vỡ lẽ ra nguyên nhân.

Nhưng trong lòng Trần Ngọc Lan lại hơi thất vọng, còn tưởng rằng Cố Bách Thiên có thân phận đặc biệt gì, thì ra chỉ ỷ vào ơn cứu mạng người ta.

"Bố à, Mã Đáo Thanh Công này trên đời chỉ có một cái thôi, già Hà tặng cho bố, bố đừng tặng lại nó cho ai đấy nhé!" Cố Bách Thiên cười nói, vội vàng đưa chiếc hộp đựng Mã Đáo Thành Công tới.

"Ngoài ra, hôm nay là sinh nhật của bố, quà của con cũng tới rồi đây a!" Cố Bách Thiên lại lên tiếng bổ sung thêm, đồng thời vỗ tay một cái.

Tức khắc có một người đàn ông mặc áo ngũ thân màu vàng cầm một chiếc hộp đi vào trong, người này không phải ai khác, chính là Thái Trang, ông chủ của tiệm Vân Phố.

Thái Trang đi vào sân trong, tiến thẳng tới trước mặt Lương Nhất Bá, dâng hộp lên: "Chú Lương, đây là vật báu Hồi Quân của ông, cậu Cố nhờ tôi giữ tạm, bây giờ tôi giao nó lại cho ông, cũng xem như vật về với chủ cũ!"

"Hồi Quân?"

"Không phải Hồi Quân đã bị đánh nát rồi sao? Gì vậy..."

Giờ phút này, người nhà họ Lương hoàn toàn sững người.

Cái gì vậy?

Cái bình đã bị đánh nát "sống lại" à?

Lương Nhất Bá cũng sững sờ, nhìn Cố Bách Thiên với vẻ nghi hoặc.

"Chú Lương à, Hồi Quân thật không bị vỡ đâu, cái bình lúc trước là tôi làm giả cho cậu Cố thôi!" Thái Trang cười ha ha giải thích.

Cái gì?

Thì ra Hồi Quân bị vỡ hôm đó là đồ giả sao?

Người nhà họ Lương trợn tròn hai mắt.

Cuối cùng là bọn họ bị Cố Bách Thiên chơi xỏ!

"Bố, trên đời chỉ có một cái bình này thôi, bố phải giữ thật kĩ nhé!" Cố Bách Thiên nói với vẻ kính yêu.

"Được được được, đây là món quà con tặng cho bố, bố chắc chắn sẽ quý trọng nó!" Khóe mắt Lương Nhất Bá chảy ra giọt lệ đầy vui mừng, sao ông không biết chiếc bình này có ý nghĩa gì chứ.

Hồi Quân, Hồi Quân, đại diện cho tình nghĩa giữa ông và ông bạn chí cốt! Lương Nhất Bá bèn dùng hai tay run rẩy nhận lấy nó.

Còn bà lớn thì vẻ mặt đầy vẻ hối hận.

Không sai, bà ta hối hận!

Nếu biết trước được Cố Bách Thiên có quan hệ nhiều đến vậy, sao bà phải hà khắc với gia đình Lương Nhất Bá chứ.

Dẫu sao, nếu nhà họ Lương có một đứa con rể như vậy giúp đỡ, sớm muộn gì cũng có một ngày trở thành nhà giàu có đứng trên đỉnh cao của thành phố Lâm Hải!

Nhưng giờ, muốn nói gì cũng đã muộn rồi!

Giờ phút này, sự oán trách và hối hận không ngừng dâng lên trong lòng bà lớn, sự kích thích và niềm đả kích liên tục chồng chất lên nhau trong hôm nay, dường như đã khiến huyết áp của bà lớn tăng cao vô bờ.

Bà lớn chỉ cảm thấy có một dòng chảy nóng xông thẳng lên đỉnh đầu...!Sau đó bà ta ngả người ra sau, bệnh cũ tái phát.

Mời đọc truyện trên truyen.net

"Mẹ! Mẹ! Mẹ ráng chút nữa đi!"

Lương Nhất Bá hoảng sợ tới giật mình lên, người nhà họ Lương cũng hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng mời Mai Tần Chính hỗ trợ cấp cứu, có người thì vội vàng gọi .

Dù là ai cũng có thể thấy được bà lớn đã tức giận đến đỉnh điểm! Dù sao không phải ai cũng chịu đựng được sự đả kích dồn dập này từ Cố Bách Thiên!

Ngay cả Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm cũng đờ người ra, như thể hồn đã lạc về phương xa.

May mà ở đây còn có một người thông thạo Trung y như Mai Tần Chính, ông ta cấp cứu cho bà lớn kịp thời, châm cứu một lúc, kéo được bà lớn lại trước khi bà ta bước vào cánh cửa địa ngục.

Nhưng giờ phút này, bệnh tình của bà lớn đã nặng đi rất nhiều, miệng méo mắt lệch, không nói nổi một câu.

Bữa tiệc hôm nay đương nhiên không thể diễn ra được nữa, mọi người ai đi đường nấy.

Có Lương Nhất Bá tham gia, tất nhiên Cố Bách Thiên không thể lấy nhà cũ của nhà họ Lương đi, dẫu sao Lương Nhất Bá cũng không thể để người mẹ già của mình ngủ ngoài đường.

Xong Cố Bách Thiên đã giao hợp đồng thế chấp cho Lương Niệm Huyền, mặc dù Lương Phúc và Lương Dĩ Thâm có quyền thừa kế nhưng vẫn không lấy được một đồng nào từ căn nhà này.

Buổi tối, Lương Nhất Bá chăm sóc mẹ mình xong thì về nhà, lúc này Cố Bách Thiên cũng mới vừa tham gia tiệc xã giao về, bị một người trong nhà vội vàng gọi tới trước ghế sô pha.

"Bách Thiên à, mặc dù con và ông Hà có quen biết nhau, nhưng bây giờ con đã đắc tội nhà họ Triệu, sau này đi ra khỏi nhà phải cẩn thận đấy nhé!" Lương Nhất Bá nói ra nỗi lo của mình.

"Bố yên tâm đi, chỉ một nhà họ Triệu thôi, con không quan tâm làm gì đâu!" Cố Bách Thiên cười nói.

"Bố chỉ muốn tốt cho anh thôi, dặn anh cẩn thận thì cứ nghe lời đi, cãi cái gì mà cãi!" Lương Niệm Huyền trừng đôi mắt xinh đẹp của mình, lên tiếng.

Mặc dù bây giờ bọn họ đều biết Cố Bách Thiên quen biết nhiều nhân vật lợi hại, nhưng họ cũng thấy những ông lão mà nhà họ Triệu dẫn đến, ai cũng không phải người tầm thường, đương nhiên họ rất lo cho Cố Bách Thiên.

"Yên tâm đi bà xã! Chúng ta còn chưa sinh cho bố mẹ một đứa cháu trai để ôm mà, anh sẽ không sao đâu!" Cố Bách Thiên khẽ cười nói.

"Anh! Nói bậy bạ gì vậy!" Khuôn mặt Lương Niệm Huyền thoáng cái đỏ bừng lên.

Cái tên này, đang ở trước mặt bố mẹ mà vẫn có thể nói ra mấy lời đáng xấu hổ như vậy, còn để mặt mũi ở đâu không hả!

"Niệm Huyền, sao vậy con, mẹ thấy Bách Thiên nói đúng lắm.

Mẹ và bố con đều rất khỏe mạnh, sống thêm hai ba chục năm nữa là không thành vấn đề, còn thiếu mỗi việc giúp hai đứa trông con thôi.

Hai đứa nhanh lên đi, ôi chao, mẹ nhìn hai đứa Dư Hinh kia, thật sự là ao ước biết bao, mẹ hâm mộ mẹ của Cố Duy Hiến lắm!" Trần Ngọc Lan hất khăn tay lên, nói với vẻ oán giận, hiếm khi nào nói thay cho Cố Bách Thiên như hôm nay.

Nghe vậy, vẻ mặt Lương Nhất Bá hơi hoảng hốt.

Hai ba chục năm nữa?

E là ông không sống được lâu như thế đâu nhỉ?

"Bách Thiên, con qua đây với bố, bố có một chuyện muốn nói riêng với con!" Sắc mặt Lương Nhất Bá phiền muộn, ông lên tiếng rồi đứng dậy khỏi ghế số pha, đi lên phòng đọc sách trước.

Cố Bách Thiên hơi kinh ngạc, lên lầu theo Lương Nhất Bá trong ánh mắt khó hiểu của mẹ con Trần Ngọc Lan.

Mới vừa vào phòng đọc sách, Lương Nhất Bá lập tức đóng cửa lại.

"Bách Thiên, bác trai có một chuyện luôn muốn nói cho các con nhưng mãi mà không mở miệng được, có điều bây giờ bác trai không thể không nói, hơn nữa, chuyện này, bác trai chỉ có thể nói với con trước!" Ông Lương lên tiếng, trên khuôn mặt đầy vẻ nghiêm nghị.

Cố Bách Thiên hơi sửng sốt, chỉ khi nào gặp phải chuyện gì hết sức quan trọng, Lương Nhất Bá mới xưng mình là "bác trai".

Mời đọc truyện trên truyen.net

Cùng lúc đó, anh cũng đã loáng thoảng đoán ra được Lương Nhất Bá đang định nói gì, nhưng không tiện mở miệng, chỉ đành nghe Lương Nhất Bá nói tiếp.

"Bác mắc bệnh ung thư, ung thư gan, giai đoạn cuối!" Lương Nhất Bá than thở, nói chuyện này ra một cách vô cùng khó khăn.

Mặc dù đã liệu trước, nhưng Cố Bách Thiên vẫn cảm giác tim mình như bị ai bóp chặt, hốc mắt hơi đỏ lên.

"Bác trai nói chuyện này cho cháu vì bác biết cháu đã trưởng thành, là một người đàn ông vững chãi, cháu có thể chịu được, mà hai mẹ con bà ấy, tạm thời bác vẫn chưa nên nói!" Lông mày của ông Lương nhăn chặt lại, giọng nói thật nghẹn ngào, sau đó ông hơi mệt mỏi ngồi xuống ghế.

"Bố à, bố đừng lo lắng, sẽ không sao đâu, con nhất định sẽ không để bố gặp chuyện gì!" Cố Bách Thiên tiến lên một bước, bàn tay run rẩy đặt lên vai Lương Nhất Bá an ủi.

Lương Nhất Bá không nhận ra hàm ý của Cố Bách Thiên, chỉ cho rằng con rể đang an ủi mình nên vỗ vào tay anh, có phần bất đắc dĩ nói: "Cuộc đời chẳng có gì đoán trước được, sống chết có số, nửa năm qua bác cũng đã nghĩ thông rồi, chẳng qua bây giờ có một cơ hội, bác trai muốn thử xem sao!"

"Dạ? Cơ hội gì thế a?" Cố Bách Thiên tức khắc sửng sốt.

Anh vốn định chuẩn bị thêm một thang thuốc cho Lương Nhất Bá rồi sẽ áp dụng Cửu Bạc, không ngờ Lương Nhất Bá lại nói ra lời này.

Phải, biết rằng đây là ung thư giai đoạn cuối, cho dù y thuật cao đến mấy cũng không có khả năng chữa.

Truyện Chữ Hay