Khách sạn Kim Nguyên.
Sáng sớm, sau Triệu Hùng khi dậy, anh nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh đã quyết định rồi!”
Lý Thanh Tịnh động viên Triệu Hùng: “Nếu anh đã quyết định thì hãy làm đi!”
“Vậy em chờ anh, Trung sẽ phái người tới bảo vệ em.”
“Vâng ạ, em sẽ đợi anh!” Đôi mắt đẹp sáng ngời của Lý Thanh Tịnh nhìn thẳng vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng bước tới ôm lấy cô rồi rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Triệu Hùng gọi Trần Văn Sơn và Nông Tuyền lại, nói với hai người họ: “Anh Sơn, cứ theo kế hoạch mà làm!”
“Hiểu rồi!” Trần Văn Sơn gật đầu.
Triệu Hùng dặn dò Nông Tuyền: “Nông Tuyền, lần này không phải chuyện nhỏ đâu, cậu đừng hành động liều lĩnh.”
“Cậu chủ đừng lo lắng! Tôi biết phải làm sao mà.”
“Vậy cậu đi trước đi!” Triệu Hùng nói với Nông Tuyền.
Nông Tuyền đáp lời rồi rời khách sạn trước.
Hồ Trạch Khê.
Nơi ở của Tần Lục Gia.
Sau khi Tần Ưng lái xe ra khỏi nhà liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách cửa không xa.
Nhìn thấy xe của Tần Ưng đi ra ngoài, Nông Tuyền tiến lên, chỉ vào Tần Ưng mà lớn tiếng chửi bới: “Này, lão già ngu ngốc kia, có gan thì đánh với tôi một trận này!”
Tần Ưng nghe vậy thì nổi khùng lên.
Ông ta nhảy xuống xe, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Nông Tuyền, tức giận nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu bị bệnh thần kinh à? Đứng đây chặn đường tôi làm gì?”
Nông Tuyền trừng mắt nhìn Tần Ưng, nói: “Tôi nhìn ông thấy ngứa mắt! Nếu không phải cậu chủ ngăn cản thì tôi đã đánh ông thừa sống thiếu chết lâu rồi.”
“Cậu!”
Tần Ưng bị Nông Tuyền suýt làm cho tức tới thổ huyết.
Triệu Hùng vẫn phải gọi ông ta một tiếng “cậu”, nhưng tên Nông Tuyền này không nhưng không hề có chút lễ độ nào, lại còn muốn xử lý ông ta nữa.
Ông ta biết rằng võ công của Nông Tuyền rất mạnh, bản thân chắc chắn không phải là đối thủ của cậu ấy. Tuy nhiên, nếu có thêm một vài anh em thì ông ta không tin không thể đánh bại thằng ngốc này.
Nghĩ vậy, Tần Ưng nói với Nông Tuyền: “Võ công của tên nhãi nhà cậu cao hơn tôi, muốn bắt nạt tôi không đánh lại cậu sao?”
Nông Tuyền tức giận nói: “Tôi đây lúc nào cũng chỉ dùng nắm đấm đánh nhau. Ông đến một mình cũng được, có cả trăm người cũng không sao. Còn nếu tôi gọi thêm một người đến giúp, thì không tính là đàn ông!”
Tần Ưng nhìn thấy Nông Tuyền bị lừa, trong lòng có chút đắc ý, nói với Nông Tuyền: “Được rồi! Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ đấu một trận phân cao thấp. Cậu đến sân vận động tỉnh đợi chúng tôi giờ sau, tôi sẽ dẫn người đến đến đánh với cậu.”
Vừa nghe nói sắp được đánh nhau, Nông Tuyền cười khoái trá: “Được thôi! Ai không đến, người đó làm “cháu”.”
“Ai không đến sẽ là “cháu”!” Tần Ưng tràn đầy tự tin, ông ta không tin mình mang theo một đám anh em cũng không thể đánh chết Nông Tuyền.
Sân vận động.
Gió khẽ thổi qua, Nông Tuyền đứng trên mặt sân rộng lớn của sân vận động, chắp tay sau lưng.
Thời tiết không sáng sủa lắm, có vẻ sắp có mưa, áp suất không khí thấp đến mức khiến người ta có chút khó thở.
Nông Tuyền nhìn vào thời gian trên điện thoại di động, còn năm phút nữa mới đến giờ hẹn.
Nhưng Tần Ưng vẫn chưa đưa người tới.
Nông Tuyền lẩm bẩm: “Bà nội nó nữa! Đừng nói là đám rùa con này sẽ không đến đấy?”
Đây là một phần trong kế hoạch của Triệu Hùng, nếu muốn cứu gia đình Tần Lục Gia thì phải bắt đầu từ Tần Ưng.
Nếu Tần Ưng nhát gan không tới thì kế hoạch của Triệu Hùng sẽ bị hỏng hết. Khi đó Nông Tuyền sẽ phải xông vào Hội Minh Quân, cho dù trói chân trói tay cũng phải bắt bằng được Tần Ưng.
Khi gần đến thời gian đã định, cuối cùng cũng thấy không dưới hơn hai mươi bóng người xuất hiện trước mặt.
Nếu những người khác nhìn thấy một trận chiến như vậy, e rằng họ đã bỏ chạy từ lâu!
Nhưng Nông Tuyền thì lại vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng rực lên.
Cậu ấy thích nhất là đánh nhau, thậm chí còn sợ những người mà Tần Ưng mang theo sẽ không đủ để mình đánh đã tay. Hiện giờ, Tần Ưng mang theo hai mươi người đến chỗ hẹn, cậu ấy cũng có cái để chơi rồi.
Hai mươi người này đều là cao thủ được Tần Ưng tuyển chọn từ Hội Minh Quân. Một người đánh hai ba người thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu mạnh hơn nữa thì đánh ba hay năm người cũng không sao.
Nhưng cho dù Nông Tuyền có mạnh đến đâu, thì Tần Ưng cũng không tin mình mang theo nhiều người như vậy, mà vẫn không phải là đối thủ của cậu ấy.
Tần Ưng mang theo một đám thuộc hạ đến trước mặt Nông Tuyền, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nông Tuyền, đừng nói chúng tôi bắt nạt cậu, không phải cậu đánh nhau rất được sao? Tôi mang theo hai mươi người đến đánh với cậu. Nếu cậu chịu nhận thua thì hãy quỳ xuống cầu xin tôi thương xót, bây giờ vẫn chưa muộn đâu!”
“Nhận thua? Trong từ điển của ông nội Nông Tuyền này không có hai từ nhận thua!” Khắp người Nông Tuyền tỏa ra khí thế mạnh mẽ, cậu khẳng khái nói: “Những người mà ông mang theo quá tầm thường! Chỉ đủ cho tôi chơi một lúc.”
Tần Ưng đem người tới đánh nhau, nhưng Nông Tuyền lại nói giống như đang chơi đùa.
Tuy nhiên, tên nhóc Nông Tuyền này lại là người của Triệu Hùng. Nếu như Nông Tuyền bị thương nặng thì Triệu Hùng cũng sẽ không vui vẻ gì.
Tần Ưng dặn dò thuộc hạ: “Dạy cho tên nhãi đó một bài học, đừng làm cậu ta bị thương nặng!”
Nông Tuyền nghe vậy thì cười toe toét, nói: “Tần Ưng, nếu ông không nói lời vừa rồi thì tôi nhất định sẽ đánh cho các người liệt giường. Nhưng mà, những gì ông nói đã khiến tôi thay đổi ý định, chỉ dạy cho mấy người một bài học thôi!”
Tần Ưng nổi giận đùng đùng, muốn cho Nông Tuyền một trận ngay lập tức. Ông ta khịt mũi, nói: “Được thôi! Vậy thì hôm nay xem ai dạy dỗ ai?”
“Lên!”
Theo lệnh của Tần Ưng, Hội Minh Quân lao về phía Nông Tuyền.
“Lên thì lên!” Nông Tuyền hô lên một tiếng.
Sắc mặt bình tĩnh và không chút sợ hãi, anh ta chào đón kẻ đang lao tới bằng một cú đá.
Người đầu tiên bị Nông Tuyền đá thẳng ra ngoài.
Hai người khác lại giơ nắm đấm tới chào hỏi, Nông Tuyền đưa nắm đấm sang ngang, đỡ lấy đòn tấn công của họ, tiếp đến, cậu dùng chiêu tay ôm mặt trăng, kéo lấy cánh tay của hai người, chỉ nghe “Bốp” một tiếng, đầu hai người đầu đập mạnh vào nhau.
Năm sáu người xung quanh lại tiếp tục bao vây và tấn công Nông Tuyền.
Sau khi chặn hết các đòn tấn công của đối thủ, Nông Tuyền dùng thế chém của Ngũ hành quyền, từng đòn một đánh đối thủ ngã lăn xuống đất.
Sau khi đá một người bay ra, khí thế của Nông Tuyền ngày bùng nổ, cậu gầm lên với những người xung quanh: “Lại đây!”
Chỉ chưa đầy một phút, Nông Tuyền đã hạ gục bảy tám người.
Tất cả các thành viên của Hội Minh Quân đều lộ vẻ sợ hãi.
Tần Ưng nhíu mày, không ngờ Nông Tuyền lại mạnh như vậy.
Nhìn thấy Tần Ưng bước tới, thuộc hạ tự động tách ra nhường đường.
Tần Ưng trừng mắt nhìn Nông Tuyền, hùng hổ nói: “Nông Tuyền, cậu giỏi lắm, quả nhiên là có tài!”
Nông Tuyền chế nhạo Tần Ưng: “Ông già thối, đừng nói là ông muốn làm con rùa rụt cổ đấy chứ?”
Địa vị của Tần Ưng ở Thanh Hóa hiện nay không thể nói là quá mạnh. Nhưng bước đến nơi nào, người khác đều phải cung kính gọi một tiếng “anh Ưng”.
Nhưng Nông Tuyền thì ngược lại, vốn không hề coi trọng ông ta.
Tần Ưng lạnh lùng nói: “Vốn dĩ, tôi còn nể cậu là người của Hùng, không để cho bọn họ làm cậu bị thương. Nhưng cậu lại tưởng là mình giỏi, vậy thì hãy để tôi xem cậu có bản lĩnh gì!”
“Lấy vũ khí ra!” Tần Ưng ra lệnh cho thuộc hạ.