Triệu Hùng nghe vậy thì lấy làm kinh ngạc.
Anh không định hỏi Tần Lục Gia về kho báu của nhà họ Tần, vậy mà ông cụ lại muốn nói cho anh biết nơi cất giấu kho báu, giống như là đang lo hậu sự trước vậy.
“Ông ngoại Sáu, chuyện kho báu là một việc lớn. Chúng ta hãy chờ thảo luận với những mấy ông ngoại khác trước khi đưa ra quyết định!” Triệu Hùng nói.
“Không cần!” Tần Lục Gia lắc đầu nói: “Anh Ba, anh Tư, anh Năm, chú Bảy, chú Chín đều ở chỗ cháu. Không có cháu, mấy anh em bọn ông cũng không thể đoàn tụ cùng nhau được. Ông tin là họ đã nói với cháu biết kho báu nhà họ Tần đang nằm trong tay ông.”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Đúng là có nói qua! Khi công ty của cháu gặp nạn, mấy ông ngoại muốn lấy kho báu của nhà họ Tần để giúp cháu. Nhưng mà lúc đó ông đang sống yên ổn ở Thanh Hóa nên họ quyết định không làm phiền cuộc sống yên bình của ông nữa.”
Tần Lục Gia cười khổ, nói: “Đáng tiếc, cuộc sống yên bình này cuối cùng cũng bị phá vỡ!”
“Hùng, lúc này ông chỉ có thể tin tưởng vào cháu! Cho dù kết quả của ông ra sao, cháu cũng phải đưa được kho báu của nhà họ Tần trở về Hải Phòng. Về phần xử lý kho báu này như thế nào, hãy để mấy ông ngoại của cháu quyết định!”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Được rồi! Ông ngoại Sáu, kho báu của nhà họ Tần cất giấu ở đâu?”
“Lại đây!” Tần Lục Gia ra hiệu với Triệu Hùng.
Triệu Hùng tiến lại gần Tần Lục Gia, Tần Lục Gia liền kề sát vào tai Triệu Hùng, nói cho anh biết về nơi kho báu nhà họ Tần cất giấu.
Khi nghe Tần Lục Gia nói về nơi kho báu được cất giấu, Triệu Hùng trợn mắt há mồm.
Hóa ra kho báu của nhà họ Tần lại được cất giấu ở hồ nước bên trong Lục Viên.
Tần Lục Gia hỏi Triệu Hùng: “Hùng, cháu đã nhớ hết những phương pháp để mở cơ quan mà ông dặn chưa?”
Triệu Hùng “vâng” một tiếng, gật đầu nói: “Cháu nhớ kỹ rồi, ông ngoại Sáu!”
Tần Lục Gia vui vẻ cười nói: “Ông kêu bọn họ chuẩn bị bữa trưa rồi. Hiếm khi cháu và Thanh Tịnh đến nhà. Ăn tối xong thì hãy về, uống với Ông ngoại một ly đã!”
“Vâng ạ!” Triệu Hùng gật đầu.
Một lúc sau, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Triệu Hùng và Tần Lục Gia đi ra, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng buông lỏng.
Trong bữa trưa, cả Tần Lục Gia và Triệu Hùng đều tỏ ra bình thường, cũng không đề cập đến việc bị cài thiết bị nghe lén trong phòng.
Tần Ưng cười nói với Triệu Hùng: “Hùng, lần trước không phải cháu bảo cậu giới thiệu ông chủ Lập với cháu sao? Bây giờ chắc hai người quen nhau rồi chứ hả?”
Triệu Hùng gật đầu với Kế Lập Quân, cười nói: “Cháu không ngờ rằng tổng giám đốc Lập và nhà họ Tần lại có mối liên hệ lớn như vậy.”
“Hùng, đừng làm cậu xấu hổ, thành tích của cậu chẳng là gì so với cháu. Cháu trẻ như vậy mà đã trở thành hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, lại vừa trúng thầu đặc khu kinh tế mới ở Thanh Hóa, tương lai vô cùng xán lạn!”
“Nào, chúng ta uống một ly!” Kế Lập Quân tỏ ý tốt với Triệu Hùng rồi cầm ly đứng lên.
Nói gì thì nói, nếu nói về vai vế, Kế Lập Quân cũng là một người bề trên.
Theo phép lịch sự, Triệu Hùng cũng đứng dậy, chạm cốc với Kế Lập Quân, mỉm cười: “Tổng giám đốc Quân, vậy nếu sau này cháu sẽ dẫn bạn bè đến chỗ của cậu thì có được miễn phí không?”
“Miễn phí, nhất định phải miễn phí rồi!” Kế Lập Quân bật cười.
Sau khi đặt ly rượu xuống, Kế Lập Quân lấy một tấm thẻ vàng đặc biệt từ trong túi ra rồi đưa cho Triệu Hùng: “Hùng, cháu cầm thẻ này đi, sau này, đến bất kỳ câu lạc bộ đêm nào dưới tên cậu đều được miễn phí hết!”
“Cảm ơn!” Triệu Hùng nói.
Tần Lục Gia lấy lại không khí: “Mau ngồi ăn đi, ăn nhiều vào! Hiếm khi mới được gặp con cháu của bác hai, để ta nói cho mấy đứa nghe! Hồi đó, nếu bác hai không nuôi mấy anh em chúng ta thì chúng ta đã chết từ lâu rồi.”
“Bố! Mấy câu chuyện cũ mèm này của bố, chúng con đã nghe chán rồi” Tần Ưng sốt ruột nói.
Tần Lục Gia trừng mắt nhìn Tần Ưng, tức giận nói: “Cái thằng này, đủ lông đủ cánh rồi phải không? Bố muốn nhấn mạnh với các con điều này vì mong các con nên người, phải biết ơn những người đi trước, đừng quên cội nguồn của mình!”
“Nhưng bác hai cũng không còn nữa!”
“Anh!”
Tần Lục Gia trừng mắt nhìn Tần Ưng, hiển nhiên là đang tức giận.
Triệu Hùng thuyết phục Tần Lục Gia: “Ông ngoại Sáu, tức giận hại thân thể. Chỉ là tính tình cậu Ưng quá bộc trực, cậu ấy không có ý định xúc phạm ông đâu.”
Tần Ưng cũng vội xin lỗi Tần Lục Gia: “Bố! Là con không đúng. Nào, Hùng, cậu kính cháu một ly!”
Từ lần đầu tiên gặp Tần Ưng, Triệu Hùng đã hiểu rõ tính cách của người đàn ông này.
Một người tính tình đơn giản như Tần Ưng, so với Kế Lập Quân đúng là một trời một vực.
Sau bữa trưa, Lý Thanh Tịnh lo lắng Triệu Hùng say rượu lái xe sẽ xảy ra chuyện, nên đã gọi điện cho Nông Tuyền.
Sau khi rời khỏi chỗ của Tần Lục Gia, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh khó hiểu hỏi: “Triệu Hùng, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Có thiết bị nghe lén được đặt trong phòng của ông ngoại Sáu, ông ấy đã bị theo dõi!” Triệu Hùng nói.
“Hả!”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì sửng sốt, nói: “Không phải ông ngoại Sáu ẩn mình rất kín sao! Làm sao có thể bị người khác theo dõi được?”
“Ở nhà họ Tần có nội gián!”
“Vậy đã tìm ra kẻ đó chưa?”
“Chưa!” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Tuy nhiên, tất cả những người có mặt hôm nay, ngoại trừ Kế Lập Quân, đều mang dòng máu nhà họ Tần.”
“Anh nghi ngờ Kế Lập Quân à?”
“Chỉ là nghi ngờ thôi.” Triệu Hùng giải thích: “Bởi vì, anh có thể phát hiện ra có nội lực đang chảy trong cơ thể Kế Lập Quân. Một là tu vi của người này nằm ngoài top ba mươi nghìn của Nhân Bảng; hai là ông ta là cao thủ top năm mươi của Thiên Bảng.”
“Nói như vậy, gia đình của Tần Lục Gia không phải rất nguy hiểm sao?” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.
Triệu Hùng “ừm” một tiếng, đáp: “Anh đã thuyết phục ông ngoại Sáu chuyển đến Ngũ Tộc Thôn, nhưng ông ấy nhất quyết muốn tìm ra nội gián trong nhà họ Tần rồi mới rời đi. Ông ấy sợ làm liên lụy đến chúng ta!”
“Điều ông ngoại Sáu lo lắng không phải không có lý. Nếu không phát hiện ra nội gián, nó sẽ là một mối nguy hiểm cho Ngũ Tộc Thôn.”
Triệu Hùng thở dài nói: “Nếu là như vậy thì Tần Ưng thật sự đã dẫn sói vào nhà rồi.”
Nông Tuyền nghe xong liền nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, không phải tôi nói xấu gì cậu của cậu. Nhưng ông ta đúng là thiếu đánh, nếu không phải là cậu của cậu, thì tôi đã đánh ông ta thành người thực vật từ lâu rồi.”
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau mỉm cười.
Thực sự có rất ít người có thể khiến cho Nông Tuyền tức giận đến vậy. Không ngờ Nông Tuyền lại có thành kiến lớn với Tần Ưng như vậy.
Sau khi trở về khách sạn, Triệu Hùng liền gọi Trần Văn Sơn vào phòng.
“Cậu chủ, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Trần Văn Sơn hỏi.
Triệu Hùng gật đầu, đối với Trần Văn Sơn nói: “Anh Sơn, anh có quan hệ rộng, tôi muốn nhờ anh điều tra một người giúp tôi.”
“Ai?” Trần Văn Sơn hỏi.
“Ông chủ của Hội Minh Quân, Kế Lập Quân!”
Triệu Hùng giải thích: “Người này là con nuôi của ông ngoại Sáu tôi. Nhưng trong phòng ông ngoại Sáu lại bị người ta cài thiết bị nghe lén. Anh hãy điều tra người này cho tôi trước, nếu không phải ông ta thì hãy điều tra những người khác nhà họ Tần!”