Có một khu vực giàu có ở tỉnh Thanh Hóa được gọi là Hồ Trạch Khê.
Địa chỉ mà Tần Ưng đưa cho Triệu Hùng chính là khu vực Hồ Trạch Khê này.
Ăn sáng xong, Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh ra ngoài.
Với kỹ năng lái xe của Triệu Hùng, anh dễ dàng thoát khỏi mấy cái đuôi bám theo sau.
Lý Thanh Tịnh từ lâu đã quen với cách lái xe của Triệu Hùng. Tuy nhiên, có lẽ do đang trong thời gian ốm nghén nên sau khi xuống xe, cô vẫn bị nôn tháo hai lần.
Triệu Hùng đưa cho Lý Thanh Tịnh một chai nước suối, rút thêm hai tờ khăn giấy cho cô, quan tâm nói: “Thanh Tịnh, lần sau anh sẽ lái chậm hơn!”
Lý Thanh Tịnh cầm khăn giấy lau khóe miệng, nói: “Thời kỳ mang thai dạo gần đây, em hay khó chịu, ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ rất dễ nôn mửa. Có vẻ như hai đứa nhóc trong bụng lại nghịch ngợm phá phách rồi.”
“Con trai mà, có đứa nào không nghịch đâu. Đừng lo! Đến lúc đó, nếu chúng nó không nghe lời thì cứ giao cho anh. Anh hứa sẽ đưa chúng vào kỷ luật.”
Lý Thanh Tịnh đảo mắt nhìn Triệu Hùng, nói: “Con còn chưa sinh ra mà anh đã muốn xử lý bọn nó rồi. Anh đúng là ông bố tàn nhẫn.”
“Em xem, anh chưa từng đánh Dao Châu lần nào, là bởi vì Dao Châu ngoan ngoãn. Hai đứa này nghịch ngợm quá, không đánh thì dạy dỗ thế nào, phải qua đòn roi mới thành người được!”
“Không! Đây là con em mang thai chín tháng mười ngày mới sinh ra được. Không có sự cho phép của em thì anh không được đánh bọn nó.”
“Được được! Nghe em hết.” Triệu Hùng cười.
Triệu Hùng mở nắp chai nước suối và đưa cho Lý Thanh Tịnh.
Lý Thanh Tịnh uống xong thì cảm thấy khá hơn nhiều, nói với Triệu Hùng: “Chúng ta đi thôi! Nhớ mang theo quà đấy.”
Vì hôm qua trở về khá muộn nên sáng sớm nay, Triệu Hùng đã nhờ Kim Trung gửi cho anh một vài chai rượu bổ.
Lần đầu tiên ra mắt Tần Lục Gia, không thể tay không mà đến thăm ông cụ được.
Lý Thanh Tịnh ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp của Hồ Trạch Khê, chim hót líu lo, hoa thơm nở rộ, trông hệt như một thiên đường, cô nói: “Đúng là khu vực giàu có của tỉnh, ngay cả không khí cảm thấy trong lành hơn bên ngoài.”
Triệu Hùng cười nói: “Thẩm Công đã giàu có từ thời nhà Minh rồi. Tổ tiên của năm gia tộc lớn bọn anh đều là gia thần của ông ấy. Cái gì không có chứ tiền thì khỏi phải nói.”
“Năm gia tộc lớn các anh có thể truyền lại sự giàu sang đến bây giờ, còn phải tránh việc bị Am Cẩu đuổi giết, cũng là một loại bản lĩnh đấy!”
Nhìn thấy Triệu Hùng lấy một món quà từ trong cốp xe ra, Lý Thanh Tịnh tiến lên khoác lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đi vào Hồ Trạch Khê, bên trong có một nơi tên là Lục Viên, cũng là nơi ở của Tần Lục Gia.
Đến cổng Lục Viên, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh bị nhân viên bảo vệ chặn ở cổng.
Triệu Hùng chủ động báo danh, nói: “Tôi là Triệu Hùng của tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng, ông Tần mời tôi đến.”
Nghe thấy cái tên Triệu Hùng, nhân viên bảo vệ lập tức trở nên kính cẩn, tỏ vẻ lịch sự với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, anh ta nói: “Mời hai vị vào trong, ông Tần đã đợi hai người lâu rồi.”
Triệu Hùng đáp lại một tiếng rồi đưa Lý Thanh Tịnh bước vào Lục Viên.
Bên trong Lục Viên còn đẹp hơn khung cảnh bên ngoài của quần thể Hồ Trạch Khê.
Thời điểm này, đúng vào dịp nửa cuối tháng năm, hoa nở rực rỡ, thảm cỏ xanh rì, hướng mắt ra xa, có thể nhìn thấy một hồ nước nhân tạo rộng mênh mông.
Trên mặt hồ, đàn vịt trời đang nô đùa dưới nước, những chiếc lá sen vừa mới nhú đã lấp ló những nụ hoa chớm nở.
“Thật là đẹp!” Lý Thanh Tịnh thốt lên.
Phong cảnh ở đây chắc chắn không thua kém gì Ngũ Tộc Thôn của Triệu Hùng.
Triệu Hùng cũng cảm thấy, được sống trong khu này thật sự là một loại hưởng thụ.
Tuy nhiên, Tần Lục Gia đã sống ẩn dật ở Thanh Hóa nhiều năm như vậy, không bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, có vẻ là một phú hào khiêm nhường.
Đúng lúc này, một người đàn ông trông giống như quản gia bước tới chào hỏi Triệu Hùng: “Cậu là hội trưởng Hùng ở Hải Phòng sao?”
“Vâng, tôi tên là Triệu Hùng!” Triệu Hùng gật đầu.
Quản gia cười nói: “Chào hội trưởng Hùng, tôi là quản gia ở đây. Ông Tần bảo tôi đến đón cậu, hai cô cậu đi theo tôi!”
“Làm phiền ông rồi.” Triệu Hùng gật đầu.
Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã đến một biệt thự nguy nga.
Vừa bước vào biệt thự, Triệu Hùng đã ngẩn người.
Anh vốn tưởng rằng trong nhà chỉ có Tần Lục Gia. Không ngờ, mọi người trong nhà Tần Lục Gia đều ở đó.
Phải nói rằng dòng dõi của Tần Lục Gia rất đông đúc, già trẻ lớn bé, tổng cộng có tới hơn hai mươi người.
Triệu Hùng cũng không đếm được con số cụ thể.
Ngồi ở vị trí chính giữa là một ông cụ mũi to, miệng vuông, sắc mặt hồng hào.
Vừa nhìn đã biết là Tần Lục Gia.
Về ngoại hình, ông ấy trông giống với Tần Thất Gia nhất. Vì vậy, Triệu Hùng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra.
Lý Thanh Tịnh không ngờ Tần Lục Gia lại có nhiều người nhà như vậy, trong lòng có chút căng thẳng, có cảm giác như đang về ra mắt cha mẹ chồng.
Bỗng nhiên, một luồng hơi ấm áp truyền đến bàn tay nhỏ bé của cô.
Triệu Hùng nắm chặt bàn tay mảnh khảnh của Lý Thanh Tịnh, chậm rãi đi về phía Tần Lục Gia.
Mọi người trong phòng đều đứng dậy, nhìn về phía hai người.
Triệu Hùng bước tới trước mặt Tần Lục Gia, lúc này mới buông tay Lý Thanh Tịnh, quỳ một chân xuống, nói: “Ông ngoại Sáu!”
Tần Lục Gia bật cười, tiến lên đỡ Triệu Hùng dậy. Ông nhìn Triệu Hùng thật cẩn thận, hai mắt sáng lên, vỗ vỗ cánh tay Triệu Hùng, cười nói: “Tốt rồi! Tốt rồi! Anh hai có người nối dõi rồi, Tiểu Uyển đã sinh được một đứa con ngoan.”
Triệu Hùng giới thiệu với Tần Lục Gia: “Ông ngoại Sáu, đây là vợ cháu, tên là Lý Thanh Tịnh!”
Tần Lục Gia nhìn vào Lý Thanh Tịnh, thấy cô đang mang thai thì vui vẻ hỏi: “Thanh Tịnh, cháu có thai sao?”
Lý Thanh Tịnh tỏ ra ngượng ngùng, đáp: “Chúng cháu đã có một cô con gái, lần này là sinh đôi con trai.”
Lý Thanh Tịnh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “con trai”.
Không phải những người trong năm gia tộc lớn trọng nam khinh nữ, nhưng họ cần có người nối dõi, vì vậy luôn khuyến khích con cháu sinh nhiều thêm nhiều con.
Con cháu đông đúc sẽ có thể phân tán khắp nơi, như vậy, gia tộc mới không bị Am Cẩu tiêu diệt.
Ví dụ như người nhà họ Tần.
Nhà họ Tần có chín anh em thì ba người đã chết, còn lại sáu anh em. Trong số con cháu của sáu người này, tuy số người lo hương khói không quá đông đúc, nhưng vẫn có thể nối dõi về sau.
“Các con lại đây!” Tần Lục Gia ra hiệu với các con của mình.
Bốn người đầu tiên đi tới, trong số đó có Tần Ưng, người mà Triệu Hùng đã từng gặp.
Sau khi giới thiệu, Triệu Hùng biết được rằng Tần Lục Gia có tổng cộng hai nam hai nữ.
Con trai cả tên là Tần Hoài, con trai thứ tên là Tần Doanh, hay còn gọi là Tần Ưng, hợp lại thành Tần Hoài Doanh, nghĩa là khát khao chiến thắng. Ngoài ra, còn có hai người con gái, một người là Tần Đình, người còn lại là Tần Ngọc, hợp lại thành “đình đình lập ngọc”, ý chỉ người con gái xinh đẹp.
Đối với những gia tộc như họ, việc đặt tên là vô cùng cầu kỳ và tinh tế.
Tần Hoài, Tần Ưng, Tần Đình, Tần Ngọc đều đã kết hôn, những người cùng thế hệ với Triệu Hùng cũng lần lượt tới chào hỏi.
Điều khiến Triệu Hùng ngạc nhiên là có một người không hề bước tới.
Triệu Hùng tò mò hỏi Tần Lục Gia: “Ông ngoại Sáu, người đó là ai? Không phải người nhà họ Tần sao?”
Tần Lục Gia giải thích: “Ồ! Cậu ấy tên là Kế Lập Quân, con nuôi của ông, thân với cậu hai của con nhất!”
“Kế Lập Quân?”
Triệu Hùng nghe đến cái tên này thì bỗng chốc kinh ngạc.