Khi Lệ Nguyên Câu nói ra điều này, trong chốc lát Dương Hưng xấu hổ ngay tại trận.
Ánh mắt của Triệu Hùng và Dương Lam đồng thời nhìn về phía Dương Hưng. Dương Hưng vội vàng giải thích nói: "Anh ta đang say, nên anh ta nói bậy đấy! Làm sao mà tôi có thể làm ra loại chuyện như thế này chứ?"
Thật sự đúng là giấu đầu lòi đuôi, càng tô càng đen mà!
Dương Lam tức giận đến mức run cả người, cô ta lườm Dương Hưng một cái. Chuẩn bị khi trở về sẽ tính toán toàn bộ với anh ta.
Triệu Hùng cảm thấy rằng có một vấn đề trong việc này, lấy thân phận là “Lệ Nguyên Câu”, làm sao anh ta lại muốn làm khó vợ của anh là Lý Thanh Tịnh.
Chính điều này đã chứng minh rằng tất cả là do Dương Hưng ở trong bóng tối bí mật chỉ đạo.
Lệ Nguyên Câu chộp lấy chai rượu rồi nhấp một ngụm, nói với Hà Ngọc Kỳ: "Nào, đến đây! Cô Ngọc Kỳ phải không? Rất vui khi được uống với cô. Cô không giống như những người khác khi uống rượu cứ lề mề chậm chạp mãi."
Sau khi chủ nhiệm Trần thấy Lệ Nguyên Câu say rượu và bắt đầu nói những lời vô nghĩa, thì nói với anh ta: "Anh Lệ, nếu anh say thì về sớm nghỉ ngơi đi, có được không?"
"Nghỉ ngơi?" Lệ Nguyên Câu say đến mức hét to: "Tại sao, chủ nhiệm Trần vẫn còn muốn quản tôi đấy à? Hay anh cho rằng anh là sếp của tôi nên tôi không dám nói gì anh."
"Anh..." Chủ nhiệm Trần trừng mắt tức giận nhìn Lệ Nguyên Câu.
Lệ Nguyên Câu nói: "Anh cái gì mà anh? Tôi đã nhìn không vừa mắt anh từ lâu rồi! Tại sao anh là trưởng mà tôi lại là phó? Tôi nói này anh Trần, anh đừng nghĩ anh làm mấy cái trò mèo đó thì tôi không biết. Nếu anh khiến tôi tức giận, tôi sẽ không để anh yên đâu."
"Rầm!"
Chủ nhiệm Trần đập bàn, tức giận hét vào mặt Lệ Nguyên Câu: "Anh đang uống hay rượu hay là uống nước tiểu ngựa đấy? Nếu anh không thể uống được thì đừng có uống. Mà tôi đã làm gì, anh nói rõ ra xem nào. Tôi, Trần Hảo Danh, ăn ngay nói thẳng, thật thà trung thực, chẳng có gì phải sợ mấy lời gièm pha của anh cả."
Triệu Hùng thấy Chủ nhiệm Trần tức giận, thì thuyết phục: "Chủ nhiệm Trần đừng tức giận, anh Lệ say rồi!"
"Say rượu?"
Lệ Nguyên Câu cầm lấy bình rượu, tiếp tục uống một ngụm rượu lớn, lắc người, nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, đừng nghĩ rằng tôi không biết làm thế nào mà anh có thể thắng được thầu! Nếu anh không có người chống lưng thì anh nghĩ anh có thể thắng thầu không?"
Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ rằng sau khi Lệ Nguyên Câu say rượu, tính tình của anh ta lại trở nên tồi tệ như vậy.
Chủ nhiệm Trần chỉ vào Lệ Nguyên Câu và nói với Triệu Hùng: "Hội trưởng Hùng, anh nghe lời anh ta nói đi!"
"Người đâu, đưa anh Lệ về phòng nghỉ ngơi!" Chủ nhiệm Trần lớn tiếng hét lên.
"Tôi không đi!"
Lệ Nguyên Câu giở trò nói: “Tại sao anh không cho tôi nói?"
Chủ nhiệm Trần tức giận nói với Lệ Nguyên Câu: "Đấy tôi để cho anh thoải mái nói, tôi ở đây xem xem anh nói cái gì, tôi là Trần Hảo Danh này, anh nói xem tôi quá đáng ở chỗ nào?"
"Anh!"
Lệ Nguyên Câu mất một thời gian dài để gằn giọng, nhưng mãi cũng không thể thốt ra tiếng được. Chỉ nghe một tiếng "Rầm!", Lệ Nguyên Câu ngã ngồi trên mặt đất.
Bình rượu trong tay anh ta cũng rơi ra ngoài!
Chủ nhiệm Trần lắc đầu, ra hiệu cho người quản lý khách sạn, để anh ta cho người đến dìu Lệ Nguyên Câu say xỉn về phòng.
Sau khi Lệ Nguyên Câu được đỡ vào phòng, Dương Hưng không còn mặt mũi nào để ở lại nữa, giả vờ phải đi ra ngoài nghe điện thoại rồi cũng rời đi luôn.
Triệu Hùng phớt lờ Dương Hưng.
Hôm nay, sau khi Lệ Nguyên Câu say rượu, mối quan hệ của anh ta và Dương Hưng đã bị phanh phui. Khi trở về Dương Lam chắc chắn sẽ tìm Dương Hưng để nói chuyện này. Triệu Hùng đã có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt xấu xí của Dương Hưng.
Kim Trung lại ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Đi cùng với Triệu Hùng và Kim Trung, sắc mặt của chủ nhiệm Trần dần dần được cải thiện.
Sau bữa tiệc, chủ nhiệm Trần lái xe ô tô về trước.
Vấn đề liên quan đến đặc khu kinh tế mới của tỉnh lỵ cuối cùng cũng đã được giải quyết khiến cho Triệu Hùng cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi trở lại "Khách sạn Kim Nguyên", Triệu Hùng và Kim Trung vẫn ở trong phòng trò chuyện với nhau, trong khi đó Lý Thanh Tịnh đi đến phòng của Hà Ngọc Kỳ.
Kim Trung nói với Triệu Hùng: "Anh Hùng, tôi đã sử dụng rất nhiều sức lực rồi, nhưng vẫn không tìm thấy trụ sở của Hoàng Long. Có vẻ như tôi không thể giúp gì được cho cậu rồi."
Triệu Hùng mỉm cười và nói: "Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi! Vấn đề này, tôi sẽ tự giải quyết!"
"Anh Hùng, bây giờ cậu phải đối phó với nhà họ Lưu ở Nha Trang, để cho bọn họ bỏ vốn đầu tư vào đặc khu kinh tế mới của tỉnh Thanh Hoá, có được không?"
"Đừng lo lắng! Tôi đã có dự định hết rồi."
Nhìn thấy bộ dạng trong lòng có dự liệu trước của Triệu Hùng, Kim Trung gật đầu.
"Cậu dự định sẽ ở lại tỉnh Thanh Hoá trong bao lâu?" Kim Trung hỏi.
Triệu Hùng nói: "Ba ngày!"
"Ba ngày sau, tôi đưa Thanh Tịnh trở về Hải Phòng trước. Sau đó, trở lại tỉnh Thanh Hoá xử lý mấy việc lớn."
"Có chuyện gì vậy?"
"Hãy tìm một người đàn ông tên Quách Kỳ Thuỷ, ông ta là người của Hoàng Long."
"Cậu định tìm tìm Quách Kỳ Thuỷ này để làm gì?" Kim Trung tò mò hỏi.
Triệu Hùng không định che giấu Kim Trung, nên kể cho Kim Trung nghe tất cả những chuyện đã xảy ra. Nói rằng ông ta sẽ sớm vượt qua "Thiên bảng", nên cần phải tìm công phu phù hợp.
Chính vì vậy Quách Kỳ Thuỷ là ưu tiên hàng đầu!
Nếu không thể tìm thấy Quách Kỳ Thuỷ này, sợ rằng việc tìm võ công Thiếu Lâm sẽ không có hy vọng gì nữa.
Lúc này, cửa phòng vang lên vài tiếng "Cốc cốc cốc!".
Nếu như không phải Lý Thanh Tịnh gõ cửa, vậy thì chắc chắn đám người Trần Văn Sơn cũng không phải là người gõ cửa.
Đã gần chín giờ tối rồi, còn ai có thể đến gõ cửa vào giờ này chứ?
Triệu Từ đứng dậy đi tới cửa, vừa mở cửa thì thấy đó là quản lý sảnh lớn của khách sạn.
Khi quản lý sảnh lớn nhìn thấy Kim Trung cũng ngồi ở trong phòng của Triệu Hùng, anh ta chào Kim Trung trước và nói: "Chúc chủ tịch Kim buổi tối tốt lành!"
Ngay sau đó, anh ta nói với Triệu Hùng: "Hội trưởng Hùng, bên ngoài có người gửi thư tới cho anh. Nên tôi mang tới để anh tự mình mở ra xem!"
Thư?
Trong thời đại này còn rất ít người viết thư.
Triệu Hùng xem qua lá thư do người quản lý sảnh đưa tới, quả nhiên bên trên viết bốn chữ lớn: "Triệu Hùng thân mến!"
Người viết lá thư này hẳn rất giỏi viết chữ thư pháp. “Gửi riêng Triệu Hùng!” Bốn kí tự này, không thể viết bằng những kí tự thanh lịch như vậy được. Có thể thấy, người viết bức thư này chịu một sự ảnh hưởng văn hóa nhất định.
Triệu Hùng nói với người quản lý sảnh: "Cảm ơn!"
Quay lại với bức thư!
Kim Trung hỏi: "Thư của ai vậy?"
“Tôi không biết!” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Bên trên chỉ có ghi bốn chữ ‘Gửi riêng Triệu Hùng’ mà thôi!”
“Mau mở ra!” Kim Trung thúc giục Triệu Từ.
Triệu Hùng nói "Được!" Xung quanh phong bì được dán kín bằng các mép thiếc. Xé chữ cái ra bằng cách nhấn vào phần dòng chữ đã in.
Nhìn vào tờ thư ở bên trong lá thư, chỉ có một vài biệt ngữ được viết trên đó.
Vế trên nói: Người có khát vọng, mọi thứ sẽ thành hiện thực, đập nồi dìm thuyền trăm hai Tần Quan cuối cùng thuộc Sở。
Vế dưới nói: Người chịu khổ tâm, ông trời chắc chắn sẽ không phụ, nằm gai nếm mật, ba ngàn Việt Giáp có thể nuốt Ngô*.
*Đề cập tới một nhân vật thời Chiến Quốc là Việt vương Câu Tiễn. Tương truyền, năm xưa khi nhà Ngô sang Việt Nam xâm chiếm, chỉ cần ba nghìn binh lính Việt Nam đã có thể đánh bại nước Ngô hùng mạnh. Nên sau khi bại trận, ông đã ngủ trên củi khô và liếm mật rắn mỗi ngày để ghi nhớ nỗi nhục nhã của trận thua này.
Nhìn thấy câu đối đầy cảm hứng này, vẻ mặt Triệu Từ hơi giật mình.
Nếu người bình thường nhìn vào, thì chỉ nghĩ đây là một câu đối bình thường. Nhưng Triệu Hùng biết rằng đây là tín hiệu bí mật của nhà họ Tần.
Ở phía dưới thì viết: Tấn tần chi hảo*, trước nửa đêm, hẹn gặp ở khu đô thị Tử Minh!
Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn
Xét theo nghĩa đen, người bên kia trước tiên tiết lộ mật mã của nhà họ Tần cho Triệu Hùng.
Nếu Triệu Hùng có thể hiểu được, anh tự nhiên sẽ hiểu những câu sau. Nếu anh không hiểu, đoạn hội thoại này sẽ trở thành vô nghĩa.
Có một câu văn ám chỉ sự tốt đẹp giữa các triều đại Tần và Tấn. Chính Tần Mục Công đã gả con gái cho anh ta để thu phục anh ta.
Bên kia tiết lộ tên cho anh biết.
Tần Hoài Danh sao?