Chàng Rể Tỷ Phú

chương 1651

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau!

Sau một đêm nghỉ ngơi ở “Khách sạn Minh Đạt”, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng ăn để ăn sáng. Ngay lập tức, cả Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú, số người được Triệu Hùng giải cứu lên đến hàng chục người.

Tất cả những người này đều là những người nổi tiếng mất tích những năm gần đây. Trong số đó có “Từ Thiên Lãng” mà Tô Thị Như quen biết.

Tô Thị Như đi đến gần Từ Thiên Lãng, chủ động chào hỏi nói:

“Chủ tịch Từ, nhìn thấy anh bình an vô sự, tôi rất vui mừng cho anh.”

Từ Thiên Lãng cau mày hỏi lại:

“Cô là?”

“Xin chào, tôi là cảnh sát quốc tế Tô Thị Như. Sau khi anh mất tích, tôi phụ trách vụ án của anh.” Tô Thị Như tự mình giới thiệu nói.

“Sau này, tôi chịu trách nhiệm điều tra những vấn đề khác, còn vụ án của anh được giao cho người khác.”

“Hóa ra là sĩ quan cảnh sát Tô!” Từ Thiên Lãng chủ động vươn tay ra bắt tay Tô Thị Như rồi nói:

“Cảm ơn lực lượng cảnh sát các cô đã đến giải cứu chúng tôi. Tôi đã bị nhốt ở đây rất lâu rồi, cứ tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không thể thoát ra được.” Tô Thị Như lộ vẻ mặt xấu hổ, nói:

“Thực tế, chiến dịch giải cứu lần này không được sự cho phép của lực lượng cảnh sát chúng tôi, mà là người bạn của tôi đã giải cứu các anh ra.”

“Bạn của cô?”

“Đúng vậy.” Tô Thị Như gật đầu, đi tới bên cạnh Triệu Hùng, kéo Triệu Hùng tới và giới thiệu:

“Đây chính là người bạn của tôi, là con trai của Triệu Khải Thời thuộc tập đoàn Khải Thời, đồng thời cũng là người nắm quyền của tập đoàn Hùng Quang ở Hải Phòng.”

Từ Thiên Lãng lập tức vươn tay ra, thể hiện sự cảm kích với Triệu Hùng và nói:

“Thì ra là con trai của Triệu Khải Thời, cảm ơn anh Hùng! Nếu như không phải anh giải cứu chúng tôi ra ngoài thì sợ rằng chúng tôi sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa.”

“Chủ tịch Từ khách sáo quá rồi! Tôi cũng là đi giải cứu bạn của mình. Nhìn thấy các anh bị giam ở đó thì thuận tiện giải cứu các anh ra ngoài.”

Những người khác từng người một đứng dậy, lần lượt đi tới trước mặt Triệu Hùng, bày tỏ sự biết ơn đối với Triệu Hùng.

Người phụ nữ giàu có ở trong phòng giam có thái độ không thân thiện với Triệu Hùng quay ra hỏi Triệu Hùng:

“Anh Hùng, tôi nhớ là lúc trước anh không phải là có khuôn mặt này, làm thế nào mà đột nhiên lại trở nên thanh tú như vậy?”

Triệu Hùng mỉm cười nói:

“Vì tôi muốn cứu mọi người, nên mới trang điểm trở thành người khác.”

“Thật xin lỗi! Vừa rồi tôi đã hiểu lầm anh rồi.”

“Người không biết không có tội.” Triệu Hùng mỉm cười nói.

Triệu Hùng động viên tất cả mọi người nói:

“Mặc dù mọi người đã tạm thời qua khỏi nguy hiểm, nhưng mà tổ chức khủng bố đã bắt mọi người rất lớn mạnh, chúng ta vẫn không thể thiếu cảnh giác. Sĩ quan cảnh sát Tô sẽ đi theo bảo vệ chúng ta về tỉnh Thanh Hóa. Mọi người tranh thủ thời gian liên lạc với người nhà của mình, bảo bọn họ đến tỉnh Thanh Hóa đón mọi người. Chỉ có như vậy mới đảm bảo an toàn cho mọi người.”

Những người này đều đã nhìn thấy sức mạnh của tổ chức khủng bố đó. Nhìn thấy Triệu Hùng đã sắp xếp thỏa đáng, thiện cảm của mọi người đối với anh ấy tăng lên rất nhiều.

Lúc này điện thoại của Triệu Hùng vang lên. Triệu Hùng nhìn thấy là Kim Trung gọi điện thoại tới thì nói với mọi người:

“Trước tiên mọi người ăn cơm đã, sau khi chúng ta ăn sáng xong sẽ nhanh chóng đi đến tỉnh Thanh Hóa, bây giờ tôi xin phép đi ra ngoài một chút.”

Đi đến một góc yên tĩnh, Triệu Hùng nghe điện thoại, chỉ nghe Kim Trung hỏi Triệu Hùng:

“Hùng, ở phía bên cậu như thế nào rồi?”

“Không có việc gì! Anh em của Đường Môn cũng đến rồi, sắp xếp rất thỏa đáng. Hơn nữa tôi cũng đã liên hệ với cảnh sát, bọn họ sẽ đi theo bảo vệ chúng tôi về tỉnh Thanh Hóa.”

“Cảnh sát? Chắc chắn Hoàng Long đã có cài người vào trong lực lượng cảnh sát. Người đó có đáng tin cậy không?” Kim Chung lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi, cảnh sát mà tôi liên hệ là người thân của dì Đổng. Người đó chắc chắn đáng tin cậy.”

“Vậy thì tốt rồi! Khi nào các cậu quay trở về?”

“Trước buổi trưa là có thể về tới rôi.” Triệu Hùng nói.

Kim Trung “ừ” một tiếng, nói:

“Vậy tôi sẽ đợi các cậu ở khách sạn. Mà đúng rồi, thầy Toàn và nhóc Kỳ đã được giải cứu ra chưa?”

“Nhóc Kỳ đã được giải cứu ra, nhưng mà thầy Toàn bị người của Hoàng Long đưa đến đàn tế mới , cậu có thể sử dụng sức mạnh một lần nữa để giúp tôi tìm xem đàn tế của Hoàng Long ở nơi nào. Tôi chuẩn bị kết hợp cùng với lực lượng cảnh sát, làm một cuộc đột kích vào sào huyệt của Hoàng Long.”

“Được rồi! Tôi sẽ bảo bọn họ đi điều tra việc này ngay lập tức. Vậy trước tiên cứ như thế đi!”

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Kim Trung tỏ vẻ lo lắng.

Thời gian lâu như vậy rồi, hắn vẫn luôn muốn giúp Triệu Hùng điều tra tìm ra nơi đặt “đàn tế” của Hoàng Long. Nhưng mà vẫn luôn không có manh mối gì. Không thể không nói, tổ chức bí mật Hoàng Long này ẩn giấu cũng thật sự sâu!

Nếu như Triệu Hùng thật sự có thể kết hợp với lực lượng cảnh sát để tiêu diệt sào huyệt của Hoàng Long, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển ổn định của kinh doanh của tỉnh Thanh Hóa.

Kim Trung gọi một vài cuộc điện thoại, ra lệnh cho thuộc hạ của mình lập tức đi làm việc này.

Triệu Hùng cũng không nói rõ với Kim Trung trong điện thoại việc anh ấy còn cứu được một số người khác. Dự định sẽ tạo cho anh ta một bất ngờ khi trở lại tỉnh Thanh Hóa.

Lúc đó, khi Triệu Hùng cứu người, đã để ý thấy, trong những người được anh ấy giải cứu, đều là những nhân vật lớn, nổi tiếng ở trong nước. Những người này đều có quyền phát biểu nhất định trong gia đình của bọn họ.

Bằng cách này, khi Triệu Hùng có một yêu cầu gì đó, dĩ nhiên những người này sẽ nhớ ơn mà ra tay giúp đỡ, vô hình chung, đã xây dựng một làn sóng tài nguyên những mối quan hệ sâu rộng mạnh mẽ.

Sau khi ăn sáng xong, dưới sự đi theo bảo vệ của Tô Thị Như, Chu Bạch Tang Tú và những người khác, Triệu Hùng dẫn theo những người được cứu thoát ra ngoài đi thẳng đến tỉnh Thanh Hóa.

Dọc đường đi, có xe cảnh sát hỗ trợ mở đường, có thể nói cơ bản không bị cản đường.

Lần này, mặc dù việc giải cứu những người giàu có không liên quan trực tiếp đến Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú, nhưng mà Triệu Hùng làm việc rất tốt, đã ghi công lao cho Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú.

Như đã biết, những người giàu có mất tích này đều là những nhân vật có tiếng nói trong các gia đình lớn. Với việc nhiều người như vậy được giải cứu ra ngoài cùng một lúc thì việc thăng chức của Tô Thị Như và Chu Bạch Tang Tú là không cần phải nói thêm.

Chu Bạch Tang Tú nói một cách rất vui vẻ:

“Chị họ, Triệu Hùng này thật sự rất tốt. Vậy mà thật sự ghi công lao giải cứu những người này cho chúng ta.”

“Em ý! Thật sự là không có mưu tính gì. Đứa trẻ này thông minh lắm.” Tô Thị Như vừa lái xe vừa nói.

“Sao lại nói như vậy?” Chu Bạch Tang Tú mơ hồ hỏi lại.

“Em nghĩ mà xem! Vì điều này mà chúng ta được thăng chức, người được hưởng lợi nhiều nhất ngoài chúng ta ra sẽ là ai?”

Sau khi nghe xong điều này, Chu Bạch Tang Tú “ồ” lên một tiếng, sau đó nói:

“ Thì ra, anh ấy vì suy tính cho chính bản thân mình.”

“Chỉ có thể nói rằng, vì điều này chúng ta đều có lợi, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng thì chị cũng rất khâm phục anh ta, chỉ dựa vào hai người là anh ta và Trần Văn Sơn mà có thể trong một lần cứu được nhiều người như thế thoát khỏi nơi đầm rồng hang hổ cực kỳ nguy hiểm như vậy. Xem ra, chị tìm người cung cấp thông tin này là tìm đúng người rồi!”

“Thật không may, anh ấy đã có vợ rồi.” Chu Bạch Tang Tú nói nhỏ.

Tô Thị Như nhìn Chu Bạch Tang Tú, trêu đùa nói:

“Đình Mạn, không phải em đã động lòng rồi đấy chứ?”

“Chị họ! Người ta đang nói nghiêm túc mà.”

“Anh ấy là con trai của Triệu Khải Thời, tuy lớn lên không khôi ngô tuấn tú cho lắm, nhưng mà so với những đứa con trai béo mập tô son trát phấn kia thì trông dễ nhìn hơn nhiều. Còn trẻ tuổi như vậy mà tài sản có tới hàng chục tỷ, võ công cao cường, đầu óc thông minh, làm việc biết tiến biết lùi. Một người đàn ông xuất sắc như thế bây giờ biết đi đâu để tìm?”

“Tỉnh lại đi. Người ta đã có vợ rồi, cho dù em yêu thích người ta thì người ta cũng không thích em. Nhưng mà, anh ta thật sự là một người đàn ông đặc biệt, khiến chị thật sự ngưỡng mộ anh ta.”

“Chị họ, hình như chị cũng động lòng rồi.” Chu Bạch Tang Tú mỉm cười nói.

“Không, chị mới không như thế. Nhưng mà Đình Mạn, em nên tìm một người đàn ông để yêu đương đi.”

Sau khi Chu Bạch Tang Tú nghe xong, thở dài một tiếng nói:

“Không có người đàn ông mà mình ngưỡng mộ ở trong lòng thì em thà rằng ở một mình còn hơn!”

Truyện Chữ Hay