Sau khi rời khỏi "Vân Nam", Trần Văn Sơn thấy phía sau không có nguy hiểm gì.
Anh ta đến gần Triệu Hùng và hỏi: "Cậu chủ, tại sao lại không thấy thầy Toàn?"
"Thầy Toàn không bị giam giữ ở đây, bị đưa đến đàn tế mới ở Hoàng Long rồi."
Trần Văn Sơn “A!” một tiếng, may mắn thay, Hà Ngọc Kỳ đã được cứu.
"Hóa ra là người Hoàng Long làm!"
“Văn Sơn, Dương Hưng đến bao lâu rồi?” Triệu Hùng hỏi.
"Đã gần nửa giờ rồi, là Kim Trung thông báo cho tôi! Anh ta bảo tôi gặp được cậu chủ, thì nói với cậu một tiếng, bảo cậu chủ gọi điện về cho anh ta."
Triệu Hùng gật đầu nói dặn dò Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, xe của chúng ta không chứa được nhiều người như vậy, phải ngồi hai xe mới được."
“Về khách sạn trước, ở khách sạn có xe.” Trần Văn Sơn nói.
Triệu Hùng nhìn những người xung quanh nói: "Mấy người xấu bắt các người đuổi tới rồi, các người vất vả một chút chạy theo tôi trước đi. Văn Sơn, anh với nhóc Kỳ và những người phụ nữ khác đến khách sạn trước đi. Chuẩn bị xe sẵn sàng, chúng tôi sẽ theo sau mọi người. "
“Được!” Trần Văn Sơn biết tình thế cấp bách, cũng không già mồm cãi láo.
Anh ta gọi Hà Ngọc kỳ, cùng với ba người phụ nữ khác rời khỏi đây trước!
Tất cả mọi người cuối cùng đã được giải cứu, không ai muốn bị bắt trở lại, họ cố hết sức đi theo Triệu Hùng về hướng khách sạn.
Tuy nhiên, có bốn hoặc năm người ở đây đã ngoài 50 tuổi, và họ bị suy dinh dưỡng khi bị tạm giữ. Sau chưa đầy 800 mét, không thể bám trụ được nữa.
Triệu Hùng bước tới giúp đỡ hai người yếu nhất, đồng thời động viên những người khác: "Mọi người cố gắng lên, khách sạn ở ngay phía trước rồi. Chúng ta lấy xe rồi sẽ không sao đâu! Kiên cường lên!"
Lúc này, một lời động viên “kiên cường” có giá trị ngàn lời nói.
Triệu Hùng nói với một số người có thể lực tốt hơn một chút: "Chúng ta giúp những người thể lực yếu, chúng ta không thể bỏ lại một người nào hết!"
Mọi người đều rất xúc động về nó.
Có thể nói rằng họ và Triệu Hùng chưa từng quen biết nhau.
Rõ ràng Triệu Hùng có thể trốn thoát trước họ, nhưng người này vẫn luôn động viên họ và nhất quyết cứu họ.
Những người có thể lực tốt tiến lên đỡ những người đã kiệt sức, tiếp tục đi theo Triệu Hùng hướng về khách sạn.
Không biết họ đã đi được bao xa, Triệu Hùng luôn động viên họ rằng: "Gần đến nơi rồi! Gần đến nơi rồi!" Nhưng không có dấu hiệu của khách sạn.
Triệu Hùng không để tai những người này, khích lệ nói: "Mọi người cố gắng lên! Sắp tới khách sạn rồi, ngàn vạn lần đừng từ bỏ."
Sau khi chạy được hơn 1km, gần như tất cả đều gục xuống đất.
Những người này, ngoại trừ đệ tử tục gia Thiếu Lâm và đệ tử tục gia Võ Đang đều có nền tảng võ học. Hầu hết những người khác đa phần đều những người giàu có, con nhà giàu, người nổi tiếng.
Chạy hàng nghìn mét trong một nhịp thở đã là giới hạn của họ.
Những người này từ trên xuống dưới đã ướt đẫm mồ hôi, và thể lực của họ đã sớm bị tiêu hao hết rồi!
Triệu Hùng thấy thể lực của những người này đã tới cực hạn rồi. Nhưng chỉ còn cách khách sạn hơn một nghìn mét nữa thôi là tới.
Hai mươi phút đã trôi qua, chậm nhất là hai mươi phút nữa Dương Hưng chắc chắn sẽ đuổi kịp đến “thành phố Long An”. Đến lúc đó, chỉ dựa vào hai người anh và Trần Văn Sơn vốn dĩ không thể giải cứu tất cả những người này.
Đến lúc đó, cho dù Triệu Hùng và Trần Văn Sơn có thể thoát ra ngoài thuận lợi hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Nhất thời, Triệu Hùng cũng không biết phải làm thế nào mới tốt.
Lúc này, phía xa xa có ba chiếc xe ô tô nhanh chóng tiến lại gần.
Triệu Hùng nâng cao cảnh giác, không biết người tới là địch hay bạn. Khi xe gần đến, mới nhìn thấy đó là Trần Văn Sơn và Hà Ngọc Kỳ bọn họ.
Sau khi Trần Văn Sơn nhảy xuống xe, nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, ở đây có hai xe bảy chỗ, một xe năm chỗ may mắn là đủ chỗ cho những người này. Nhanh lên xe!"
Triệu Hùng nhảy lên xe nói với Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, cậu và Tiểu Kỳ mỗi người lái một xe, nhanh chóng đi theo tôi!"
“Những người khác, nhanh lên xe!” Triệu Hùng hét lên.
Thanh âm này giống như sấm sét trên mặt đất, lập tức đánh thức mọi người.
Thể lực của bọn họ thực sự là sức cùng lực kiệt, ngay cả sức lực lên xe cũng không có.
Mọi người rất chịu khó leo lên xe. Triệu Hùng lái xe đầu tiên và đi đến đường cao tốc phía tây nam ở thành phố Long An.
Nếu đi thẳng đến tỉnh Thanh Hoá, có thể bị chặn bởi Dương Hưng. Vì vậy, Triệu Hùng đã chọn đi theo hướng ngược lại.
Anh vừa lái xe, vừa gọi cho Kim Trung.
“Kim Trung, cậu tìm tôi!” Triệu Hùng hỏi.
Kim Trung lo lắng nói qua điện thoại: "Trời ơi! Tiểu tử nhà cậu cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi. Người của tôi đã phát hiện ra rằng Dương Hưng đã đưa một số lượng lớn người ra khỏi thành phố. Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ở thành phố Long An!"
"Không thể sai được! Hướng Dương Hưng tới là thành phố Long An." Kim Trung nói.
"Mạnh Trung, tôi cần sự giúp đỡ của cậu ngay bây giờ. Tôi đã giải cứu một số người ở thành phố Long An, và tôi đang lái xe về phía đường cao tốc phía tây nam ở thành phố Long An. Dương Hưng nhất định bố trí phục kích ở mỗi đường cao tốc để chặn tôi!"
"Tôi biết rồi! Tôi chính là vì chuyện này mới vội vàng tìm cậu."
Kim Trung lo lắng nói: "Trước tiên đừng quay trở lại tỉnh Thanh Hoá, hãy đi từ Long An đến Tùng Đô trước. Sau đó đi đường vòng từ Tùng Đô đến Đức Thành. Tôi sẽ sai người gặp cậu ở Đức Thành."
"Được rồi! Tôi hiểu tôi sẽ nhanh chóng đến Đức Thành ngay."
Sau khi Triệu Hùng cúp máy, anh lại gọi cho Tô Thị Như.
Tô Thị Như vừa mới ngủ gật đã bị điện thoại đánh thức.
Cầm điện thoại lên thì thấy là Triệu Hùng đang gọi.
"Alo! Nửa đêm gọi điện thoại cho tôi làm gì?" Tô Thị Như hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng nói: "Sĩ quan Tô, tôi đang bị một tổ chức bí mật truy sát. Cô mau phái người tới giúp tôi. Nếu không, gián điệp này của cô sẽ chết."
"Truy sát? Anh đang ở đâu?" Tô Thị Như lo lắng hỏi.
"Tôi đang ở Long An, tôi sẽ đến Tùng Đô trước, sau đó đi đường vòng từ Tùng Đô đến Đức Thành."
Triệu Hùng yêu cầu Tô Thị Như giúp đỡ vào giữa đêm, cho thấy rằng đây là vấn đề rất nghiêm trọng.
Tô Thị Như không nói hai lời, nói với Triệu Hùng: "Được rồi! Vậy anh tiếp tục lái xe về phía Đức Thành. Tôi lập tức liên hệ người giúp anh!"
“Cảm ơn!”Triệu Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Triệu Hùng rất điêu luyện, nếu anh dùng hết sức lái xe, Trần Văn Sơn và Hà Ngọc Kỳ sẽ không thể theo kịp. Vì vậy, anh đã kiểm soát tốc độ của xe và giữ khoảng cách nhất định với xe của Trần Văn Sơn và Hà Ngọc Kỳ.
Khi đến đường cao tốc "tây nam" ở Long An, Triệu Hùng thấy có rào chắn ở đường cao tốc, và ngay cả các làn đường cũng đang bị thiết quân luật.
Không cần phải nói, đó chắc hẳn là tay chân của Dương Hưng.
Ảnh hưởng của Dương Hưng ở tỉnh Thanh Hoá rất lớn, tuy không thể nói một tay che trời, nhưng với mạng lưới của mình, anh ta có thể làm được những điều mà người bình thường không làm được.
Khi Triệu Hưng đến trạm kiểm soát, cũng không dừng lại mà còn tăng ga chạy xe.
Những người trên xe đều hoảng hồn khi nhìn thấy.
Không ngờ, Triệu Hùng lại điên cuồng đến mức thực sự sẽ làm những việc như đâm rào chắn.
Nếu bọn họ bị mắc kẹt ở đây, Triệu Hùng và những người khác nếu muốn rời đi cũng không thể rời đi, nhất định sẽ bị Dương Hưng đuổi kịp.
Triệu Hùng lái chiếc Ford Explorer có thân hình đồ sộ động cơ sáu xi-lanh có rất nhiều mã lực.
Triệu Hùng nắm chặt tay lái nói với những người trong xe: "Mọi người bám chắc vào, chúng ta sẽ đâm qua rào chắn, mới có thể thoát thân!"