Triệu Hùng liên tiếp ở cùng Lý Thanh Tịnh ở nhà họ Lý hai ngày.
Hai ngày này hai người giống như hưởng tuần trăng mật, không lúc nào là đã cơn nghiện cả.
Hôm nay là thứ sáu, là ngày chuyển nhà của Triệu Hùng và nhà họ Tiêu!
Dựa theo giờ lành mà “Giản Văn Hùng” cung cấp, đoàn người Triệu Hùng lái vài chiếc ô tô mênh mông cuồn cuộn đến “Ngũ Tộc Thôn”.
Ngũ Tộc Thôn được cấu tạo và xây dựng có ngụ ý là “Ngũ hành chi thuật” là do Triệu Hùng thỉnh giáo thầy Toàn ở Thanh Hóa, làm theo thiết kế của Hồ Dân mà xây dựng thành.
Thôn nhà họ Triệu, thôn nhà họ Tần, thôn nhà họ Mã và thôn nhà họ Tiêu đã được xây dựng xong, chỉ còn lại thôn nhà họ Trương cuối cùng. Bởi vì Triệu Hùng còn chưa tìm được con cháu nhà họ Trương. Do đó thôn nhà họ Trương đã đặt việc xây dựng cuối cùng.
Hồ Dân đã sớm đưa một vị trí trung tâm của “Ngũ Tộc Thôn” cho Triệu Hùng. Nơi này thật giống như khu vườn sau của thôn ngũ tộc, đây là khu vực biệt lập, lại có mối liên hệ chặt chẽ với “Ngũ tộc”.
Lý Thanh Tịnh đã sớm xem qua tiến độ của công trình từ lâu và khen không dứt miệng với thi công “tập đoàn Hùng Quang.”
Ngã Nguyệt Đàm cũng là dự án xây dựng của “tập đoàn Hùng Quang, công ty lớn chất lượng thi công có đảm bảo.
Sau khi Triệu Hùng cùng với nhà họ Tiêu dọn đến “Ngũ Tộc Thôn”, Triệu Hùng đã giật dây cử hành “tiệc Ngũ tộc” lần đầu tiên.
Đương nhiên cái gọi là tiệc “Ngũ tộc” cũng chỉ là một mánh lới quảng cáo, bởi vì thiếu nhà họ Trương. Chỉ có người của nhà họ Triệu, nhà họ Tần, nhà họ Mã cùng người của nhà họ Tiêu. Hơn nữa, người của mấy nhà này còn chưa đầy đủ hết.
Nhưng mà cũng có không ít người!
Chỉ nhà họ Triệu đã có Triệu Khải Thời, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí, Triệu Hằng, Triệu Cao và Triệu Hiền.
Nhà họ Tần có Tần Tam gia, Tần Tứ gia, Tần Ngũ gia, Tần Thất gia! Cùng với con cháu nhà họ Tần.
Nhà họ Mã chỉ có Mã Thành Nhân và cháu gái là Mã Thất Linh.
Nhà họ Tiêu có Tiêu Dương Hàng và hai anh em Tiêu Dương Sơn, cộng thêm Tiêu Yến.
Có Triệu Khải Thời ở đây, Triệu Hùng không dám ngồi chủ vị. Chọn liên hoan hình thức là bàn tròn, vậy các đại gia tộc sẽ không bị kích động bởi ai làm chủ vị nữa.
Ngoại trừ cái này còn có Trần Thiên Trung, Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh, Nông Tuyền, Trang Đồng Phú Sói Đen, bốn anh em nhà họ Mã, Tiết Ân, và Tàn Kiếm.
Bên này của Triệu Hùng có Lý Quốc Lâm, Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh, dẫn theo con gái Dao Châu và Văn Hải.
Trần Thiên Trung nói con người “Giản Văn Hùng” không có vấn đề gì, Triệu Hùng mới dám mời “Giản Văn Hùng” đến tham gia. Trừ cái ngày ra chỉ có ông cụ Khổng Côn Bằng xem như người ngoài cuộc.
Khi Giản Văn Hùng nói tổ tiên nhà họ Giản của thầy ấy là từ thời phong kiến.
Bởi vì tổ tiên Giản Văn Hùng là một quan chức cấp cao của triều đại phong kiến, vì sao gọi là “Giản?”. Chính vì được sự hỗ trợ, con đường làm quan mới có thể thuận buồm xuôi gió.
Sau đó, có một vị hoàng đế lo lắng rằng giang sơn khó mà giữ được nên đã tàn sát công thần, biếm thứ dân được thì biếm, giết được thì giết. Vì hoàng đế đánh hạ công thần trong giang sơn, nên không có mấy người là có cái chết tử tế. Tổ tiên Giản Văn Hùng cũng từ quan mà trở thành nghề kinh doanh.
Tính đến, tổ tiên Ngũ tộc cũng có quan hệ rất sâu xa.
Năm đó con cháu tề tựu đông đủ, trong lòng ai cũng bồi hồi xúc động.
May mắn cho nhà họ Giản, ít nhau sau khi kinh doanh không bao giờ hỏi việc triều đình nữa. Mà mấy trăm năm tới vẫn luôn bình an không có chuyện gì. Huyết mạch của nhà họ Giản có thể bảo tồn hoàn chỉnh.
Nhà họ Giản đã hành động hạ thấp, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để bảo tồn hoàn hảo nhất. Khi đến Giản Văn Hùng, nhân mạch nhà họ Giản trong các lĩnh vực đều có thành tựu. Giản Văn Hùng cứ thao thao bất tuyệt về câu chuyện của tổ tiên mình, làm cho những người khác trong ngũ tộc ngưỡng mộ không thôi.
Mà trong ngũ tộc nhà họ Triệu, nhà họ Tần, nhà họ Tiêu cùng nhà họ Mã đều bị xưởng cẩu trừng trị ở các mức độ khác nhau. Nhà họ Triệu còn ổn, có thể coi là gia tộc có thực lực mạnh nhất trong ngũ tộc. Mà huyết mạch của nhà họ Tần phần lớn là không còn. Chỉ có huyết mạch nhà họ Tần, con cháu thịnh vượng. Theo lời Tần Tam gia mà nói, huyết mạch của Tần Lục Gia cũng có thể chấp nhận được.
Nhà họ Mã chỉ còn lại Mã Thành Nhân và Mã Chí Kiêu, anh em hai ngươi đều có nối dõi, huyết mạch nhà họ Mã cũng coi như có thể bảo tồn tiếp tục.
Chỉ có nhà họ Tiêu, còn lại Tiêu Dương Hàng và Tiêu Dương Sơn. Hậu nhân cũng chỉ còn lại một đứa con gái là Tiêu Yến.
Mọi người nghe xong thổn thức không thôi!
Nhưng nghe nói cuối năm nay Tiêu Yến và Nông Tuyền định tổ chức hôn lễ. Sinh bé trai đầu lòng, đặt là họ Tiêu, lại vì nhà họ Tiêu mà cảm thấy vui vẻ.
Mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng có thể truyền thừa “nhà họ Tiêu” tiếp tục rồi.
Đây chính là chuyện vui của “ngũ tộc”. Vì vậy mọi người đều chờ mong đám cưới vào cuối năm.
Triệu Khải Thời dẫn đầu nâng ly rượu, sau đó là đại diện các đại gia tộc sôi nổi nâng ly. Trên bàn là bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Một đoạn thời gian trước, Triệu Hùng luôn gấp gáp đối phó nhà họ Lưu ở Nha Trang, vẫn luôn đấu trí đấu dũng cùng Nha Trang. Khó có được một lần thả lỏng, anh nâng ly liên tục, cùng người trong các đại gia tộc uống đến cực kỳ vui vẻ.
Ngũ tộc có thể có cục diện ngày hôm nay hoàn toàn là do một tay Triệu Hùng hợp thành. Vì vậy mọi người đều khen Triệu Khải Thời nuôi con trai tốt.
Đặc biệt là khi biết tác phẩm của Triệu Hùng đã đứng đầu bảng “thiên bảng” mọi người càng sôi nổi chúc mừng hơn.
Ngũ Tộc Thôn có “ông cụ Khổng” cao thủ thần bảng. Hơn nữa bây giờ còn có Triệu Hùng, đứng hạng nhất trong bảng xếp hạng hàng đầu, còn có Trần Văn Sơn và các cao thủ khác. Có thể nói chỉ cần Hoàng Long, Tây Giao, Cẩm Y Vệ và Bàn Thiệu Môn không liên thủ tấn công đến, thì phòng thủ của “Ngũ Tộc Thôn” chắc chắn là kiên cố.
Triệu Khải Thời nói với Giản Văn Hùng: “Ông Văn Hùng, nghe con trai tôi nói ông tinh thông thuật Dịch Kinh à. Ông có thể cho chúng tôi biết một chút vận thế của Ngũ tộc chúng tôi không?”
Giản Văn Hùng lắc lắc đầu nói: “Thuật Dịch Kinh quả thực là của quý huyền học. Nhưng nghiên cứu loại kiến thức uyên thâm này cần có đạo hạnh nhất định. Tôi gần như có thể xếp vào top mười trong đường Dịch. Tôi dám nói, đừng nói là tôi, cho dù là bậc thầy đệ nhất của Dịch gia cũng không có cách nào bói toán ra vận thế của ngũ tộc.”
“Tại sao?” Triệu Khải Thời khó hiểu hỏi.
Người khác trong tộc cũng cực kỳ tò mò. Không rõ tại sao Giản Văn Hùng lại nói như vậy.
Giản Văn Hùng nói: “Dịch Kinh có nguồn gốc từ bát đồ của Phục Hy. Thời điểm sớm nhất, Chu Văn Vương còn có thể bói toán vận mệnh quốc gia, vận mệnh của nhà. Nhưng sau này học được Dịch Kinh, trừ khi học có quyền lực, chỉ có thể phân ra một ít vận khí các nhân, hoặc là tinh thông thuật. Đừng nói tôi không có đạo hạnh, cho dù là bậc thầy đệ nhất cũng không có năng lực này. Có thể bói toán vận thế của Ngũ tộc các người cần phải có đạo hạnh thâm sâu. Huống chi tôi tiết lộ ý trời càng nhiều, thì đối với chúng ta là chuyện không tốt. Nhưng trên đời này, có kẻ nào có thể chiếm được vận thế của ngũ tộc mọi người?”
“Ồ?” Triệu Khải Thời nghe xong cực kỳ hứng thú, gấp gáp hỏi: “Ông Văn Hùng, ông nói ai có thể chiếm được vận thế ngũ tộc chúng tôi?”
Giản Văn Hùng nói: “Chính là dòng dõi của quân sư đệ nhất Lưu Bá Ôn của triều nhà Minh, người đó tên là Lưu Ngũ Khuyết, ở trong mắt ông ta không gì là không tính được.”
Khi nghe được cái tên “Lưu Ngũ Khuyết”, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau.
Trên thực tế “Lưu Ngũ Khuyết” thật sự là cao nhân.
Khi mọi người nghị luận sôi nổi, Lý Diệu Linh đứng dậy giữa chừng, ngồi xuống bên cạnh ông Giản Văn Hùng, tự giới thiệu: “Ông Văn Hùng, chào ông! Con tên là Lý Diệu Linh.”
Giản Văn Hùng cười cười nói: “À, là em gái của Lý Thanh Tịnh!”
“Đúng, đúng, đúng ạ!” Lý Diệu Linh vui vẻ gật gật đầu.
Không nghĩ đến có nhiều người như vậy mà Giản Văn Hùng có thể nhớ rõ mình đến vậy.
Lý Diệu Linh nói với Giản Văn Hùng: “Ông Văn Hùng, nếu thật sự ông là đại sư Dịch Kinh, vậy có thể giúp con kiểm tra nhân duyên không?”