Sau khi ăn cơm trưa xong, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh để Nông Tuyền ở nhà họ Tiêu rồi hai người trở về nhà.
Triệu Hùng đi cùng Lý Thanh Tịnh về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, thấy Lý Thanh Tịnh đang thu dọn mấy đồ đạc đơn giản, anh giành lại nói: “Thanh Tịnh, bây giờ em đang có thai, thu dọn đồ đạc không tiện, hay để anh làm cho! Chúng ta chỉ ở hai ngày, có cần phải chuẩn bị đồ không?”
“Tất nhiên rồi! Đợt đó mẹ em không thích anh, vứt hết đồ đạc của em ra ngoài. Chúng ta đến ở thì cũng phải thay cái ga giường mới, còn phải chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân đơn giản nữa. Đúng rồi, anh mang theo hai đôi dép lê nữa, còn có bàn chải đánh răng dùng một lần, cốc đánh răng và khăn mặt, còn có sữa rửa mặt mấy thứ này em đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Triệu Hùng theo sự dặn dò của Lý Thanh Tịnh, chuẩn bị xong những đồ dùng cần thiết. Sau đó, cho hết vào một vali nhỏ.
“Triệu Hùng, đợi bố và Diệu Linh về, chào hai người họ một tiếng rồi hẵng đi!” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.
“Cũng được!” Triệu Hùng gật đầu.
Sau khi đợi Lý Quốc Lâm tan làm và Lý Diệu Linh tan học về. Lý Thanh Tịnh nói chuyện với hai người họ về việc phải về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, nói: Đây là “Huyền học đại sư”, Giản Văn Hùng đích thân dặn dò.
Lý Quốc Lâm nghe xong, cau mày nói: “Ở nhà đã lâu không dọn dẹp, hay là bố và Diệu Linh cùng con đi về đó ở nhé?”
“Bố, không cần đâu!” Lý Thanh Tịnh cười nói: “Bọn con chỉ về ở có hai ngày, cũng không phải đi lâu. Hơn nữa, thứ sáu chúng ta phải chuyển đến Ngũ Tộc Thôn ở rồi. Hai người tốt nhất là ở nhà dọn dẹp đồ đạc của mình đi!”
“Vậy cũng được!” Lý Quốc Lâm gật đầu.
Sau khi Lý Diệu Linh nghe xong, liền nói với Triệu Hùng: “Anh rể, huyền học đại sư mà mọi người nói, thật sự thần kỳ như vậy sao?”
Triệu Hùng nói: “Có thờ có thiêng có kiêng có lành. Đồ vật của tổ tiên để lại. đều là bảo vật của quốc gia. Có một số việc không phải mê tín, nhưng thật sự có cao nhân tồn tại.”
“Thầy Hùng đó, vẫn còn ở Hải Phòng ạ?” Lý Diệu Linh gặng hỏi.
“Vẫn đang ở! Em muốn làm gì?”
“Em muốn hỏi thầy ấy, em có thể thi đỗ đại học không.” Lý Diệu Linh nói
“Phụt…”
Triệu Hùng vừa uống được ngụm trà vào miệng, liền phun ra ngoài.
“Anh rể, người ta nghiêm túc mà. Anh làm gì mà phản ứng dữ dội vậy?” Lý Diệu Linh mím môi, vẻ mặt giận dỗi.
Lý Thanh Tịnh nói với em gái Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, tốt nhất em cứ học hành cho tốt đi! Đừng có nghĩ đến mấy việc linh tinh. Hôm chúng ta chuyển nhà, thầy Hùng cũng đến. Cho dù thầy ấy bảo em có thể đỗ đại học quốc gia và đại học kinh tế quốc dân, nhưng em không cố gắng thì có thể thành hiện thực được không.
Lý Diệu Linh muốn cãi lại nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.
Thành tích học tập của cô tệ như vậy đừng nói là đại học quốc gia, đại học kinh tế quốc dân, có thể đỗ được một trường đại học bình thường, cũng đã phải niệm “a di đà phật!” rồi
Triệu Hùng lái xe cùng vợ Lý Thanh Tịnh đến nhà họ Lý.
Từ sau khi đưa Đào Yên vào “Viện Dưỡng Lão”, cũng chẳng có ai đến căn nhà này nữa.
Khi Lý Thanh Tịnh cầm chìa khóa mở cửa, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt cô.
Chỉ là căn nhà không được dọn dẹp, rất lâu chưa có ai ở. Không khí trong nhà bốc lên một mùi rất khó ngửi.
Lý Thanh Tịnh nôn khan hai tiếng, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng anh đi mở cửa sổ cho thông gió. Em ngửi mùi trong nhà cảm thấy buồn nôn.”
Triệu Hùng ngửi mùi ẩm mốc trong nhà, nhưng không biết chỗ nào bị mốc.
Sau khi anh đóng cửa chính, đặt hành lý xuống, mở cửa sổ đằng trước và đằng sau.
Sau khi để lưu thông không khí, mùi ẩm mốc trong nhà cũng dần đỡ hơn.
Triệu Hùng quan tâm hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Em đỡ hơn rồi!”
Lý Thanh Tịnh sau khi về ngôi nhà mình ở trước khi lấy chồng, thấy bày trí trong nhà vẫn như xưa. Chỉ là vật còn mà người đâu chẳng thấy, không thể quay lại ngày xưa ấy được nữa rồi.
“Haiz!....” Lý Thanh Tịnh thở dài.
Triệu Hùng bước đến hỏi: “Sao thế, Thanh Tịnh?”
“Nhà vẫn ở đây, nhưng giờ tất cả chỉ là dĩ vãn. Thời gian trôi nhanh như cơn gió, chỉ một cái búng tay. Gia đình này đã thay đổi rất nhiều.”
“Lịch sử còn đang đổi thay, chứ đừng nói là một gia đình nhỏ. Đừng xúc động quá! Bữa tối nay chúng ta ăn ở nhà hay ra ngoài ăn?” Triệu Hùng hỏi.
“Xuống dưới tầng ăn tạm đi! Lúc chúng ta đến nơi, em thấy quán ăn ông Phác vẫn mở. muốn ăn mỳ lạnh nhà chú ấy.”
“Không phải bác sĩ Hoa không cho em ăn đồ lạnh sao?”
“Chỉ một lần này thôi, được không? Đảm bảo không có lần sau.” Lý Thanh Tịnh cười giơ ngón tay lên thề.
Triệu Hùng hiếm khi thấy Lý Thanh Tịnh như vậy, cuối cùng cũng phải gật đầu nói: “Vậy chỉ một lần này thôi nhé!”
“Vâng, anh cứ yên tâm. Chỉ một lần thôi.” Thấy Triệu Hùng đồng ý, Lý Thanh Tịnh lòng vui như mở cờ.
Triệu Hùng mở vali lấy ga giường ra chuẩn bị trải.
Lý Thanh Tịnh vội vàng ngăn lại nói: “Ai ya! Thiếu gia họ Triệu ơi, ở nhà anh cũng làm việc nhà như vậy hả? Thật là bái phục mấy anh con trai các anh, làm việc nhà cái là tay chân lóng ngóng. Mau đi lấy cái chổi lông gà, phải quét giường trước. Đã lâu như vậy rồi, trên giường toàn là bụi.”
“Vậy em ra phòng khách trước đi, để anh dọn dẹp.” Triệu Hùng ngại ngùng nói.
Trước đây, khi anh còn ở rể, làm việc nhà rất đảm đang. Nhưng sau này chuyển đến biệt thự lớn, việc nhà đều đã có người giúp việc, Triệu Hùng rất lâu rồi chưa làm việc nhà.
Sau khi quyét dọn xong, Triệu Hùng trải lại ga giường mới.
Triệu Hùng vốn dĩ muốn xịt một chút nước thơm phòng, nhưng sau khi Lý Thanh Tịnh mang thai, rất mẫn cảm với mấy mùi này. Chỉ đành để không khí tự lưu thông.
Sau khi dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, Triệu Hùng dẫn vợ Lý Thanh Tịnh xuống quán ăn ông Phác ở dưới tầng.
Hai người cố tình tìm chỗ ngồi trong góc, để tránh có người nhận ra.
Ở Hải Phòng, bây giờ Triệu Hùng còn có tiếng hơn cả Lý Thanh Tịnh.
Trước đây, khi Lý Thanh Tịnh kết hôn với Triệu Hùng, rất nhiều hàng xóm nói Lý Thanh Tịnh đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Sau này, khi mọi người biết Triệu Hùng là con trai của Triệu Khải Thời, tiếp quản chi nhánh ba tỉnh phía đông của “Tập đoàn Khải Thời” nổi tiếng ở Hải Phòng, mọi người lại nói, Triệu Hùng đang thử lòng Lý Thanh Tịnh.
Tóm lại, các phiên bản giai thoại khác nhau về chuyện của Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh được lan truyền bởi những người dân ở đây, lan truyền đến loạn cả lên.
Có thể ăn lại món mỳ lạnh của cửa hàng này, Lý Thanh Tịnh rất vui.
Bên tai hai người, truyền đến câu chuyện giữa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng liếc nhìn, là mấy người đàn ông to cao vạm vỡ đang nói về mình nước bọt bay tứ tung.
Lý Thanh Tịnh nháy mắt ra hiệu với Triệu Hùng, ý muốn anh bỏ ngoài tai, bọn họ thích thảo luận thì kệ!
Nhưng mấy người này, càng nói càng quá đáng, làm cho Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh không chịu nổi.
Quá đáng hơn còn nhắc đến Đào Yên mẹ của Lý Thanh Tịnh. Chuyện này, Lý Thanh Tịnh không thể nhẫn nhịn được nữa.
Nghe thấy một tên đầu to trong đó đang khua môi múa mép nói: “Chắc là mọi người không biết? Đào Yên bà mẹ già của Lý Thanh Tịnh bị một tên đàn ông lừa tiền lừa sắc. Bây giờ trở thành người ngớ ngẩn, đang sống ở viện dưỡng lão.”
“Thật ra, bà già đó có hơi lùn một chút, mặc dù đã già, nhưng trông vẫn còn nét đẹp.”
“Cũng thật kỳ lạ! Bà ta và Lý Quốc Lâm ở bên nhau, sao lại sinh ra được Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh hai cô con gái xinh đẹp vậy? Tôi đảm bảo, Lý Quốc Lâm chắc chắn bị cắm sừng rồi.”
“Cái gì? Anh nói Đào Yên ngoại tình?”
“Chắc chắn rồi! Anh thử nghĩ xem, sau khi bà ta li hôn có thể ở với người đàn ông khác, vậy trước khi kêt hôn nhất định đã ngủ với người đàn ông khác rồi!”