Triệu Hùng không thể nhịn được cười khi em Lý Diệu Linh đang lấy anh ra làm ví dụ.
Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm em gái Lý Diệu Linh nói: "Diệu Linh, em có tư tưởng kiểu gì vậy? Anh rể của em thành đạt như bây giờ, trước đây còn không phải là chị nuôi anh ấy sao.”
Triệu Hùng nghe vậy sắc mặt liền trở nên xấu hổ. Không nhịn được ho khan hai tiếng, lên tiếng xen vào: "Chuyện hai chị em nói với nhau, đừng có kéo anh vào chứ!”
"Anh im đi!"
Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh đồng thời quát Triệu Hùng một câu.
Triệu Hùng một mặt đầy vô tội.
Lý Thanh Tịnh quát anh thì cũng thôi, nhưng không ngờ rằng em vợ của anh là Lý Diệu Linh cũng dám quát anh. Xem ra thời gian này anh đã chiều chuộng cô quá rồi.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Lý Thanh Tịnh nghiêm túc nói: "Em nghĩ chị muốn quản em à! Nếu không phải mẹ trở nên si ngốc, bố lại không quan tâm đến em. Em không phải là em gái ruột của Lý Thanh Tịnh chị, thì chị cũng lười quản em.”
Triệu Hùng thấy sắp đến trường rồi, lo lắng Lý Thanh Tịnh sẽ vì vậy mà tức giận làm hại tới mình, anh quay đầu lại nói với em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, suy cho cùng thì chị em đều vì suy nghĩ cho tương lai của em. Còn không mau xin lỗi chị em đi?”
Lý Diệu Linh cũng cảm thấy ban nãy mình quá đáng quá, liền lên tiếng xin lỗi Lý Thanh Tịnh: "Chị ơi, em xin lỗi!"
Lý Thanh Tịnh đáp: "Sắp tới kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, chị không thể cầm roi nhỏ đánh em bắt em cố gắng mỗi ngày được, em tự mình suy nghĩ cho kĩ đi!”
Sau khi đưa Lý Diệu Linh đến trường, Triệu Hùng lái xe đến "vườn Lâm Mai" nơi ở của Trần Thiên Trung.
Triệu Hùng vừa an ủi vợ là Lý Thanh Tịnh vừa lái xe: "Thanh Tịnh, Diệu Linh gần đây đã rất cố gắng rồi. Không phải lúc trước anh đã nói rằng nếu em ấy không thi đậu, anh có giúp em ấy tìm một con đường khác hay sao?"
"Em đã để lại đường lui cho nó rồi. Nhưng không thể nói với nó như vậy được! Nó vẫn còn là học sinh cấp ba, phải cổ vũ mới được.”
"Anh còn tưởng rằng em đang giận Diệu Linh chứ."
“Làm gì đáng tức giận như vậy cơ chứ! Cho dù có tức giận, thì cũng đã hết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi!” Triệu Hùng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi đến nơi ở "Vườn Lâm Mai", Trần Thiên Trung đã chuẩn bị sẵn một loại trà tên là Tiểu Thanh Cam.
Trần Thiên Trung chào hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Cậu chủ, mợ chủ, mau tới uống trà đi."
Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, bưng trà Trần Thiên Trung rót lên nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên nói: "Ông Trần, trà này ngon đấy! Có đắt hay không?"
"Không đắt! Tôi cũng cảm thấy nó ngon. Vì vậy, dạo gần đây thích uống trà chủ, lát nữa khi cậu về, tôi sẽ lấy cho cậu một ít." Trần Thiên Trung nói.
Triệu Hùng không khách sáo, gật đầu nói: "Được!".
Giản Văn Hùng híp mắt lại, cười ha ha hỏi Triệu Hùng: "Cậu Triệu, chuyện kho báu cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
"Ồ! Con vừa được chia một ít vàng bạc châu báu của nhà họ Triệu. Con đã chọn một ít đồ chuẩn bị đem bán. Ngày khác, con sẽ mời thầy Hùng tới xem.”
Giản Văn Hùng nghe vậy thì vui vẻ nói: "Yên tâm đi! Giá mà tôi đưa ra cho cậu chắc chắn là công bằng.”
"Tin chứ! Tin chứ!" Triệu Hùng gật đầu.
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Triệu Hùng, nhắc nhở anh hỏi chuyện "chuyển nhà".
Triệu Hùng hiểu ý, hỏi Giản Văn Hùng: "Thầy Hùng à, con muốn hỏi thầy một chuyện."
“Cậu Triệu đừng khách sáo, có chuyện gì cứ trực tiếp nói."
“Gần đây con muốn chuyển nhà, không phải thầy thông thạo kinh dịch hay sao ạ? Có thể giúp con chọn một ngày đẹp được không?" Triệu Hùng hỏi.
Giản Văn Hùng bấm ngón tay tính toán nói: "Cậu và vợ gần đây gặp nhiều may mắn. Chuyển nhà vào ngày mai hoặc thứ sáu tuần này, đều là ngày đẹp. Tuy nhiên, cô Triệu lại là phụ nữ đang mang thai, trực tiếp chuyển nhà sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy. Tốt nhất là về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, rồi hẵng chuyển nhà là an toàn nhất.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau.
Đào Yên, mẹ của Lý Thanh Tịnh, đã phải chịu một cú sốc tinh thần kể từ sau khi bà bị lừa cả tiền lẫn tình, giờ đã vào ở trong "viện dưỡng lão" rồi. Bố cô là Lý Quốc Lâm và em gái Lý Diệu Linh đều sống cùng với nhà Triệu Hùng bọn họ, nhà mẹ đẻ vẫn luôn trống, không có ai ở.
Để Lý Thanh Tịnh một mình trở về nhà mẹ đẻ ở, Triệu Hùng không thể yên tâm được.
“Con có thể cùng Thanh Tịnh trở về nhà mẹ đẻ cô ấy không?” Triệu Hùng hỏi Giản Văn Hùng.
Giản Văn Hùng gật đầu nói: "Tất nhiên là được! Tuy nhiên, khi chuyển nhà cần nhớ một số điều. Điều này sẽ ảnh hưởng đến sự may mắn của gia đình.”
"Mời thầy Văn Hùng cứ nói ạ!"
Giản Văn Hùng nói: "Đầu tiên là cô Triệu đang mang thai và cần phải trở về nhà mẹ đẻ của cô ấy ở ít nhất hai đêm."
"Thứ hai, việc chuyển nhà phải được tiến hành trước buổi trưa. Thời gian tốt nhất là mười giờ tám phút sáng. Mang theo xoong nồi, muỗng chiên và các đồ dùng khác, bên trong có thể để một số thứ tượng trưng cho sự tốt lành. Sau khi chuyển đến, trong vòng một tháng, không được xây thêm gì cả.”
"Thứ ba, sau khi dọn đến, nhà mới sáng sủa đèn đóm. Ba ngày đầu phải có người trong nhà, bật hết đèn trong nhà lên. Không nhất thiết phải bật cả ngày, nhưng khi trời tối thì phải bật đèn."
"Thứ tư, bếp sẽ được bật lên vào ngày chuyển nhà. Hãy làm một số đồ ngọt hoặc những thứ như bánh trôi nước. Nhà mới của các cậu ở đâu, tôi sẽ giúp cậu bói một chút?"
“Ở Thôn Ngũ Tộc ạ!” Triệu Hùng đáp.
Giản Văn Hùng "Ồ!" một tiếng rồi nói: "Tôi biết nơi này, nơi này chắc hẳn đã được các thầy phong thủy xem qua, vị trí địa lý không có vấn đề gì. Hai người các cậu, gần đây rất may mắt, vận may rất thịnh vượng. Chỉ cần chú ý những điều trên là được.”
Triệu Hùng tính thử, về nhà mẹ đẻ ở hai đêm cùng với vợ Lý Thanh Tịnh, thời gian vẫn còn kịp. Sau đó anh liền nói với Giản Văn Hùng: "Cảm ơn!"
"Khách sáo rồi! Khách sáo rồi!" Giản Văn Hùng nhìn Triệu Hùng, mỉm cười nói: "Cậu Triệu gần đây phát tài, tôi còn chưa từng thấy người nào may mắn tới như vậy. Vô cùng may mắn, đường tài lộc thịnh vượng, nhưng phải chú ý tới những người bên cạnh.”
Triệu Hùng cau mày hỏi: "Thầy Văn Hùng, thầy nói vậy là có ý gì ạ?"
Giản Văn Hùng lắc đầu nói: "Thiên cơ không thể lộ!”
Lý Thanh Tịnh ngồi bên cạnh Triệu Hùng như ngồi trên kim châm, cô thật sự sợ Giản Văn Hùng sẽ kể chuyện của mình ra. May mắn thay, Giản Văn Hùng không nói gì nữa, điều này khiến Lý Thanh Tịnh cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi Trần Thiên Trung và Triệu Hùng lần lượt đi nghe điện thoại, Lý Thanh Tịnh cuối cùng đã tìm được cơ hội để hỏi Giản Văn Hùng về chuyện này.
Lý Thanh Tịnh hỏi Giản Văn Hùng: "Thầy Văn Hùng, lần trước thầy nói với con về người thầy đổi mệnh, thầy có biết thầy đổi mệnh nào không ạ?"
“Không!” Giản Văn Hùng lắc đầu nói: “Loại người này, giống những những người thông thạo kinh dịch huyền học như chúng tôi, trên đời này cực kỳ hiếm. Cô Triệu à, không phải bất cứ chuyện gì cũng thuận theo ý mình được. Có một số chuyện, cô chỉ có thể thuận theo ý trời, không được ép buộc. Nếu nhất định muốn đổi mệnh, hậu quả có thể vượt quá sức chịu đựng của cô. "
Lý Thanh Tịnh nghe thấy Giản Văn Hùng nói vậy, gật đầu nói: "Con hiểu rồi ạ!"
Sau khi Triệu Hùng gọi điện xong quay lại, anh không để ý đến vẻ mặt khác thường của Lý Thanh Tịnh.
Gần đây, anh làm mọi việc đều rất suôn sẻ.
Có vẻ như những gì Giản Văn Hùng nói với anh rằng “vô cùng may mắn, đường tài lộc thịnh vượng” đã trở thành sự thật