Chàng Rể Tỷ Phú

chương 1611

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Triệu Trung Kiên nghe nói rằng trong nhà đã xảy ra chuyện, cậu ta đã gọi cho cha mình là Triệu Hồng Thâm, nhưng không thể liên lạc được. Lại gọi cho mẹ Từ Mạn, cũng không ai trả lời. Sau đó, cậu ta gọi về nhà, người giúp việc trong nhà nói với Triệu Trung Kiên rằng, Từ Mạn đã bị Triệu Hồng Thâm đánh đến hôn mê.

Triệu Trung Kiên vội vã chạy vào nhà, nhìn thấy mẹ mình nằm trên giường.

Triệu Trung Kiên kêu lên: "Mẹ! Mẹ có sao không?"

Bác sĩ riêng của nhà họ Triệu nói với Triệu Trung Kiên: "cậu chủ Triệu Trung Kiên, mẹ cậu bị thương ở vùng thái dương. Vị trí này là vị trí dễ gây chết người nhất. Vừa rồi tôi đã kiểm tra qua cho mẹ cậu, có khả năng cao sẽ gây ra chấn động não, hậu quả nghiêm trọng nhất, sẽ trở thành người sống thực vật, cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn tâm lý. "

"Vậy ông còn ngây người ra đó làm gì? Mau đưa mẹ tôi đi bệnh viện đi!" Triệu Trung Kiên gầm lên như sấm.

Gọi những vệ sĩ khác của nhà họ Triệu đến, nhanh chóng đưa Từ Mạn đến bệnh viện.

Sau khi được bệnh viện chẩn đoán, Từ Mạn đã bị đánh gây ra chấn động não nghiêm trọng, có thể tỉnh lại hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Triệu Trung Kiên đã biết được cha mình Triệu Hồng Thâm đã bị cảnh sát bắt đi.

Sau khi biết tin mẹ Từ Mạn bị cha mình là Triệu Hồng Thâm đánh đến mức gây ra chấn động não, cậu ta đã lái xe đến nơi giam giữ Triệu Hồng Thâm.

Cảnh sát nói với Triệu Trung Kiên, vấn đề của Triệu Hồng Thâm rất nghiêm trọng, cậu ta không được phép đến thăm.

Dưới sự chán nản, Triệu Trung Kiên tức giận quay trở về.

Cậu ta nhờ quan hệ, gọi cho những người bạn cũ của ở trên thương trường cha mình Triệu Hồng Thâm. Nhưng những người đó, khi nghe thấy Triệu Trung Kiên cầu xin họ bảo lãnh cho Triệu Hồng Thâm được thả ra, họ đã từ chối ngay lập tức.

Triệu Trung Kiên vốn dĩ không biết rằng, cha mình Triệu Hồng Thâm đã “vào cung lần thứ hai”, trong miệng không ngừng mắng mỏ những lão già này vong ân phụ nghĩa.

Triệu Trung Kiên là một cậu chủ nhà giàu, nhưng coi như còn có lòng cầu tiến, bình thường có thể giúp đỡ Triệu Hồng Thâm quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Chỉ trong một ngày, nhà họ Triệu biến đổi một cách chóng mặt.

Triệu Trung Kiên nhất thời không biết phải làm gì, buổi tối cậu ta hẹn một nhóm bạn bè đến uống rượu ở quán Bar "Lan Quế Phường".

Cha Triệu Hồng Thâm bị bắt vào tù, mẹ Từ Mạn thì bị cha đánh đến chấn động não, cả nhà đã tan đàn xẻ nghé.

Sau khi Triệu Trung Kiên đến phòng riêng đã đặt trước, một nhóm bạn bè sớm đã ở đó đợi sẵn.

Ngày thường, Triệu Trung Kiên luôn dẫn theo nhóm bạn bè này đi chơi bời, trên thực tế, tất cả chi phí đều là cậu ta đứng ra thanh toán.

Ngoài đám bạn của Triệu Trung Kiên, trong phòng riêng cũng có một số nữ tiếp viên tiếp rượu.

Nhìn thấy Triệu Trung Kiên đến, một cậu chủ tên là "Ngô Trung Kỳ", goi Triệu Trung Kiên nói: "anh Kiên, đến đây! mau gọi anh Kiên."

Trong phòng riêng, một tràn giọng nói cao thấp vang lên.

"Anh Kiên!"

"Anh Kiên!..."

Triệu Trung Kiên không nói lời nào, sau khi ngồi xuống, liền mở bình rượu, rót cho mình một ly rượu, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch. Lúc đó mới chú ý thấy, nữ tiếp rượu ngày thường mình cưng chiều nhất Như Nguyệt, đang nép vào vòng tay của Ngô Trung Kỳ.

Đèn trong phòng riêng mờ mờ ảo ảo, cộng thêm vài người nữ tiếp rượu cũng ăn mặc giống hệt nhau, Triệu Trung Kiên tâm tư nặng nề, trong nhất thời không chú ý thấy.

Nhìn thấy Ngô Trung Kỳ đang sờ soạng đôi chân xinh đẹp của Như Nguyệt, Triệu Trung Kiên nhấc ly rượu lên, "Bang!" vỡ tan tành xuống đất, chỉ vào Ngô Trung Kỳ chửi: "Ngô Trung Kỳ, con mẹ nó, mày như vậy là có ý gì? Như Nguyệt là thuộc về tao, mày dám cướp người phụ nữ của tao sao?"

Ngô Trung Kỳ bưng rượu trước mặt lên, nhấp một ngụm, châm chọc nói với Triệu Trung Kiên, "Anh Kiên, anh vẫn ra oai như vậy sao? Chẳng lẽ anh còn chưa biết cha của anh đã xảy ra chuyện rồi à?"

“Ý mày là gì?” Triệu Trung Kiên trừng mắt nhìn Ngô Trung Kỳ rồi gầm lên.

Ngô Trung Kỳ cười điên cuồng: "Triệu Trung Kiên, cha mày bây giờ là kẻ phản bội ai ai cũng chửi rủa. Mày còn tưởng, mình vẫn còn là câu chủ nhà họ Triệu như trước đây sao? Nói cho mày biết, bố mày là kẻ phản bội, còn mẹ mày cũng chính là dân phản quốc. Đừng thấy mấy anh em ngày ngày cùng mày ăn chơi phóng túng, nhưng mà chúng ta khinh thường nhất chính là kẻ phản bội.”

"Mày con mẹ nó mới là kẻ phản bội? Cha tao là bị vu oan."

"Vu oan? Tập đoàn Tĩnh Viễn của chúng mày, đều đã được đăng lên bảng tin, còn dám gọi bản thân bị oan. Hơn nữa, nếu ba mày có bị oan, ông ta có bị cảnh sát bắt đi không?"

Triệu Trung Kiên nhìn thấy Ngô Trung Kỳ trực tiếp cùng cậu ta không nể mặt mũi, chế nhạo nói: "Được rồi, Ngô Trung Kỳ! Coi như tao đã thấy rõ bộ mặt của mày. Từ trước đến nay đều không phục, trong nhóm này tao làm lão đại. Muốn chiếm lấy vị trí của tao, có đúng hay không?"

"Không sai! Bố mày đã khó chịu với mày từ lâu rồi." Ngô Trung Kỳ hét vào mặt Triệu Trung Kiên.

"Triệu Trung Kiên, nếu không phải dựa vào cha mày, mày tính là cái bóng đi?"

"Nói tao? Chúng mày những bọn khốn, có ai là không phải dựa vào cha của bọn mày chứ."

Triệu Trung Kiên chỉ vào cô gái tên "Như Nguyệt" nói, "Như Nguyệt, đi với tôi! từ nay về sau, tôi bảo đảm là em sẽ luôn được ăn no uống say."

Như Nguyệt ôm chặt cánh tay của Ngô Trung Kỳ, nói với Triệu Trung Kiên: “Anh Kiên, tôi đang đi theo anh Trung Kỳ rồi!” Nhân cơ hội, cô ta vuốt ve trên người Ngô Trung Kỳ.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Trung Kiên vô cùng tức giận. Cậu ta trong lòng biết rõ, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không thể nói ra giữa Ngô Trung Kỳ và Như Nguyệt.

"Ngô Trung Kỳ! Tao cùng mày đã cạn chén kết nghĩa anh em, vậy mà mày dám cướp người yêu của tao?"

Ngô Trung Kỳ cười lớn nói với Triệu Trung Kiên: "Triệu Trung Kiên, có thể mày còn chưa biết rõ rồi… Ở chỗ này, mỗi một người ở đây đều chơi mày. Nói đi cũng phải nói lại, Như Nguyệt thực sự rất ngon. Tiếng kêu cũng nghe rất hay!"

Triệu Trung Kiên nghe xong, làm sao có thể chịu được. Nhặt chai rượu, liền ném về phía Ngô Trung Kỳ.

Kết quả là ngay khi vừa nâng chai rượu lên, cậu ta liền nghe thấy tiếng “răng rắc!” Một chai bia hướng phía trên đầu Triệu Trung Kiên vỡ tung.

Những mảnh thủy tinh hòa lẫn với rượu, làm cả người Triệu Trung Kiên ướt đẫm.

Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn thô kệch, đá Triệu Trung Kiên ngã xuống đất bằng một chân.

Sau khi Triệu Trung Kiên ngã xuống đất, Ngô Trung Kỳ cùng vài cậu chủ khác bước tới, đá mạnh về phía Triệu Trung Kiên.

Ngô Trung Kỳ nhổ nước bọt vào người Triệu Trung Kiên, chửi rủa: "Mẹ kiếp! Bộ dáng không ai bì nổi trước đây của mày, đi đâu rồi? ngày ngày chế nhạo anh em chúng ta, làm như chỉ có Triệu Trung Kiên mày mới là cậu chủ. Nói cho mày biết, các anh em ở đây đã khó chịu với mày từ lâu rồi.”

Mấy cô gái tiếp rượu ở trong phòng dường như đã quá quen với mấy cảnh này, ai nấy đều tỏ ra không quan tâm trơ mắt nhìn.

Hoặc là hút thuốc, hoặc là đang cười nhạo Triệu Trung Kiên.

Ngay lúc này, Triệu Trung Kiên tựa như một con chó còn đuối nước. Còn Ngô Trung Kỳ cùng nhóm người kia thì ra sức đánh hạ gục chú chó đấy.

Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, Tàn Kiếm lạnh lùng bước vào.

Tàn Kiếm cầm bao kiếm trong tay, bao kiếm đấy trông giống như một loại tác phẩm nghệ thuật.

Nhìn thấy một người đàn ông lạ bước vào phòng riêng, Ngô Trung Kỳ hỏi Tàn Kiếm: "Mày là ai? Cút ngay!"

Những người như Ngô Trung Kỳ đều là con nhà giàu. Bình thường vốn đã quen với việc la hét với những người giúp việc ở nhà. Đối với Tàn Kiếm, đương nhiên cũng tỏ thái độ ngang ngược.

Tàn Kiếm không nói một lời, đá vào người đàn ông cao to đang canh giữ Triệu Trung Kiên, bay thẳng vào tường. Khiến cho những người phụ nữ trong phòng kinh hãi, la lên “A A!...” thất thanh kêu lên.

Anh chàng này là một tên côn đồ mà Ngô Trung Kỳ đã cẩn thận tìm đến đánh nhau. Không ngờ có thể bị Tàn Kiếm một cước đá bay lên như vậy.

Tàn Kiếm lườm Ngô Trung Kỳ một cái rồi lạnh lùng nói: "Tốt hơn hết là cậu nên im đi! Nếu không, tôi sẽ vặn đầu cậu xuống đá bay đi bây giờ."

Ngô Trung Kỳ nào dám hé răng, mọi người đều sợ đến câm như hến.

Triệu Trung Kiên từ dưới đất bò dậy, cùng với Tàn Kiếm nói lời cảm ơn nói: "Cảm ơn người anh em đã ra tay chính nghĩa. Tôi tên là Triệu Trung Kiên, sau này anh đi theo tôi, tôi bảo đảm anh sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý!"

Truyện Chữ Hay