Trong khi đang đợi xe, Triệu Hùng gọi điện thoại đến cho Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, cậu đi đến đâu rồi?”
“Tôi vừa mới vào Thanh Hóa.”
“Cậu đi đến Bắc Hoàn đi, tôi cũng đi đến nơi đó.” Triệu Hùng nói: “Bây giờ đã có thể chắc chắn Lục Tiểu Xuyên đi vào Thanh Hóa rồi, anh ta đang bị thương nặng nên chắc chắn đang trốn để một nơi nào đó. Chúng ta phải đề phòng, trong tỉnh sẽ còn người khác của Tây Giao. Ngoài ra chúng ta cần phải cẩn thận với Hoàng Long và chờ đợi máy móc xảy ra sự cố. Nhớ giữ liên lạc.”
“Vâng, sẽ giữ liên lạc.” Sau khi cúp máy, Trần Văn Sơn cũng lái xe quay về phía Bắc Hoàn.
Tại Phú Viễn Cư.
Trần Văn Sơn đã đợi được rất lâu rồi, cuối cùng cũng nhìn thấy bác sĩ.
Sau khi chẩn đoán vết thương của Trần Văn Sơn, lúc này bác sĩ mới biết trái tim của anh ta ở bên phải, vì vậy ông ta nói Trần Văn Sơn thật sự là mạng rất lớn.
Mặc dù vết thương trên ngực Trần Văn Sơn không nằm ở vị trí đả thương trí mạng, nhưng nó cũng đã làm tổn thương đến phổi và trở thành bệnh tình.
Sau khi giải độc và băng bó vết thương cho Lục Tiểu Xuyên, bác sĩ dặn dò anh ta: “Cậu Xuyên, trước khi vết thương của cậu hồi phục lại thì cậu tuyệt đối không được đụng vào nước.”
“Tôi biết rồi.” Lục Tiểu Xuyên gật đầu.
Bác sĩ viết một đơn thuốc, sau đó đưa cho Lục Tiểu Xuyên rồi nói: “Hai loại thuốc này sẽ giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục vết thương của cậu. Cậu có thể bảo người đi mua và kiên trì sử dụng nó.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Lục Tiểu Xuyên nhận lấy đơn thuốc, sau đó đưa cho một người cấp dưới ở Tây Giao rồi dặn dò người đó đi đến tiệm thuốc mua thuốc về đây.
Sau khi bác sĩ rời khỏi Phú Viễn Cư, Sát thủ Hắc nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên bây giờ tất cả chốt quan trọng của giao thông ở cả cái tỉnh này đều bị tên nhóc con Kim Trung sai người chặn lại rồi, nếu như chúng ta xông vào thì cũng có thể phá được vòng vây mà thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ cậu đang bị thương nặng, hay là cứ nghỉ ngơi một vài ngày rồi để cho cậu Trác nghĩ cách đưa cậu quay về Nha Trang nhé.”
“Cũng được.” Lục Tiểu Xuyên gật đầu.
Anh ta hỏi sát thủ Hắc: “Ông Hắc, các ông đưa bao nhiêu người đến đây?”
“Cộng thêm chúng ta thì tổng cộng có hai mươi mốt người. Nhưng ngoại trừ hai người chúng ta ra, chỉ có hai cao thủ được xếp trong top 100 trong Địa bang, còn những người khác đều là một số người trên Nhân bang.”
“Vậy Dương Hưng có phái người đến bảo vệ chúng ta không?”
“Đến rồi, gần hai mươi người đó.” Sát thủ Hắc thấy Lục Tiểu Xuyên vẫn luôn lo lắng về vấn đề an toàn, ông ta liền lên tiếng an ủi: “Cậu yên tâm đi, đây là một nơi hẻo lánh, người của Kim Trung sẽ không thể nào lục tìm được đến đây đâu. Hơn nữa còn có hai mươi người được Hoàng Long phái đến, cộng thêm hơn hai mươi người ở chỗ chúng ta nữa cũng đã đủ để đối phó được chuyện này rồi.”
“Ông Hắc, chúng ta cũng không thể nào lơ là được. Tên nhóc con Trần Văn Sơn đó tâm tư rất kín đáo, lại là thám tử tư đứng đầu cả nước. Anh ta nhất định sẽ đích thân đến nơi tôi bị chôn để điều tra, nếu như phát hiện tôi vẫn còn sống, anh ta nhất định sẽ mang cao thủ đến Thanh Hóa này để truy giết tôi. Kim Trung có thể hành động nhanh chóng như vậy, tôi đoán bọn họ đã biết tôi vẫn còn sống rồi. Nếu không bọn họ không thể nào dùng chiến trận lớn mà phong toả điểm chốt giao thông của Thanh Hóa như vậy.”
“Hơn nữa mặc dù người của chúng ta rất nhiều, nhưng cấp dưới của cái tên Triệu Hùng này có rất nhiều người tài giỏi. Bây giờ tôi đang bị thương nặng, nếu như cố ép sử dụng nội công thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống lại được một cao thủ Thiên bang bình thường và sẽ bị bệnh tiếp. Nơi này chỉ có hai người các ông là cao thủ, nếu như Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cùng đến, các ông cũng sẽ không thể chống lại được.”
Sát thủ Bạch nói: “Cậu đừng lo bò trắng răng, chẳng phải cậu đã cắt đuôi được những đám theo dõi kia sao? Nơi này hẻo lánh như vậy, sao bọn họ có thể tìm được đến đây một cách nhanh chóng được. Cậu mau đi nghỉ ngơi dưỡng thương đi, đợi đến tối nay chúng ta cùng nhau ăn uống.”
Lục Tiểu Xuyên biết sở thích lớn nhất của hai anh em “Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch” này chính là một người thích ăn, một người thích uống. Anh ta cũng chiều theo ý hai người họ mà nói với bọn họ: “Cảm ơn ông Hắc và ông Bạch đã ra tay giúp đỡ. Đợi đến khi quay trở về Nha Trang, các ông đến chỗ tôi, tôi sẽ để cho hai người tuỳ ý uống hầm rượu của tôi.”
Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nghe thấy như vậy, đôi mắt lóe lên ánh sáng chói loá.
Hai anh em họ đều biết Lục Tiểu Xuyên cất giấu rất nhiều rượu ngon. Ngoại trừ rượu ngon ra, anh ta còn có cả lá trà loại hảo hạng và một số đồ cổ tranh chữ quý giá.
Sát thủ Hắc không che giấu được sự vui sướng mà nói: “Tiểu Xuyên, nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
“Nhất định sẽ giữ lời.” Lục Tiểu Xuyên mỉm cười, nụ cười động đến vết thương trên cơ thể khiến anh ta đau đến nỗi nhíu mày lại.
Đường Thất đợi được một lúc lâu, nhìn thấy chiếc xe phía trước mình bắt đầu chuyển động.
Anh ta lái xe tiếp tục đi theo lên phía trước, đối phương vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với anh ta.
Sau khi đi đến Phú Viễn Cư, chiếc xe đó quay đầu. Khi vượt qua xe của Đường Thất, người đó vẫy vẫy tay với anh ta. Sau đó người đó nhấn cần ga tăng tốc độ, nhanh chóng phi xe rời khỏi nơi này.
Đường Thất nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Anh ta đang chuẩn bị quay đầu xe để đuổi theo chiếc xe đó, nhưng đột nhiên liếc mắt nhìn thấy có một nhóm người đang tụ ba tụ năm ở cửa khu Phú Viễn Cư.
Những người này nhìn thì giống như đang nói chuyện tán ngẫu với nhau, nhưng thoạt nhìn chính là những người thường xuyên lăn lộn trong xã hội.
“Lẽ nào chiếc xe đó cố tình dụ mình đi đến nơi này?” Đường Thất nghi ngờ, thầm hỏi trong lòng.
Nghĩ đến điều này, Đường Thất dừng xe ở chỗ cũ, sau đó cẩn thận nhìn về phía trước.
Không lâu sau, lại có một vài người đi xuống từ chiếc xe đó rồi tụ tập chụm đầu ghé tai với những người đó. Rất nhanh sau đó, những người này lại lặng lẽ tản ra.
Nhìn thấy tình hình này, Đường Thấy nhận ra trong chuyện này có điều gì đó khác thường.
Theo lý mà nói, ở nơi giống như Phú Viễn Cư không thể nào xuất hiện nhiều người trong xã hội như vậy được.
Ở khu này nhìn thấy rất ít bảo vệ, bỗng chốc có nhiều người giống như những tên vệ sĩ côn đồ trong xã hội này đã thu hút sự cảnh giác của Đường Thất.
Đường Thất gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói: “Anh Hùng, tôi đã đến một nơi gọi là Phú Viễn Cư và đã gửi địa chỉ đến điện thoại của anh rồi. Nơi này có một có điều không được bình thường, anh nhanh chóng đến đây đi.”
Triệu Hùng liếc nhìn khoảng cách của mình với Đường Thất, sau đó nói: “Năm phút nữa tôi sẽ đến nơi đó.”
“Được, tôi đợi anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Thất quay xe trở lại rồi tìm một nơi kín đáo và dừng lại ở đó, tránh khỏi bị đối phương phát hiện.
Nói ra cũng kỳ lạ, mặc dù nhìn những người này giống như những tên côn đồ và vệ sĩ trong xã hội, nhưng tính cảnh giác của bọn họ không hề cao chút nào.
Chỉ trong chốc lát, sau khi Triệu Hùng đến, Đường Thất đưa Triệu Hùng đi đến cái nơi Phú Viễn Cư rồi chỉ vào đó.
Nông Tuyền vội vàng hỏi: “Cậu chủ, khi nào thì chúng ta hành động?”
Thiên Hùng liếc nhìn lên bầu trời, sau đó nói: “Để đến tối đi, cho dù Lục Tiểu Xuyên không ở nơi này thì chắc chắn nơi này có vấn đề. Ban ngày không tiện làm việc, đợi đến tối rồi hẵng hành động.”
Cho dù là bắt Lục Tiểu Xuyên cũng không thể gấp gáp nóng vội.
Hơn nữa “Giang hồ cũng có quy luật của giang hồ.”
Người trong giới giang hồ làm việc không thể liên luỵ đến người bình thường, một khi người bình thường đi vào bên trong đó thì sẽ bị cảnh sát truy hỏi.
Chuyện giang hồ, để giang hồ giải quyết.
Trong trường hợp không tìm được manh mối, bên phía công an cũng sẽ xẻ lý theo “chuyện giang hồ.”
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Trần Văn Sơn cũng đưa Đồng Phủ và bốn anh em nhà họ Mã đi đến nơi này.
Đường Thất hỏi Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh em trong Phái Đường Môn của chúng ta cũng vừa mới đến tỉnh này. Bọn họ được tổng giám đốc Kim phái đến các điểm chốt giao thông, có cần điều bọn họ đến đây không ạ?”
“Không cần đâu, lỡ như đối thủ cố tình làm ra chuyện này thì rất có thể sẽ để cho Lục Tiểu Xuyên chạy thoát. Chỉ cần mấy người chúng ta là đủ rồi.” Triệu Hùng nói với vẻ vô cùng tin tưởng.