Phùng Đằng vốn dĩ yếu ớt, căn bản không phải là đối thủ của Thổ Bồi, bị ấn xuống đất như vậy thì không có khả năng chống trả. Ban đầu, hắn vẫn tỏ ra kiên định trước mặt người con gái mình yêu nhưng không lâu sau, hắn không thể nào chịu nổi nên thét lên thảm thiết.
Nghe tiếng thét đó, Trần Khả Hân thấy có phần lo lắng, còn Đinh Dũng nghe Thổ Bồi vừa đánh vừa la như vậy thì bày ra vẻ mặt kì quặc vô cùng.
“Tao, ôi chao, tao là đệ tử ruột của Thiên Âm Môn, bố tao là gia chủ nhà họ Phùng,…”, Phùng Đằng vừa kêu vừa rống lên giận dữ, nhưng hắn còn chưa nói xong thì một nắm đấm màu máu chưởng vào mồm hắn khiến hắn rụng cả hàm răng.
“Cảm ơn anh”, Trần Khả Hân hít vào một hơi thật sâu, không tới xem Phùng Đằng thế nào mà nhìn sang Đinh Dũng ở bên, nói.
Đinh Dũng đang giúp cô ta nối lại khớp bị trật, nghe vậy thì hơi sững người. Sau đó anh lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ tiện tay thôi, con súc sinh kia sớm muộn cũng bị giết”.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Trần Khả Hân cứng đơ mặt. Ngày thường người khác đều cố gắng thể hiện trước mặt cô ta nhưng Đinh Dũng lại không như thế. Có một cơ hội tốt như vậy, anh lại không biết trân trọng.
Trên thực tế, Đinh Dũng không hề nghĩ nhiều như vậy. Anh quả thực chỉ tiện tay chứ không không cố tình đến cứu Trần Khả Hân.
Sau khi giúp cô ta ổn định lại phần trật khớp, Đinh Dũng đứng dậy đi về phía con rắn không còn đụng đậy kia, anh đặt tay lên thân nó, sờ một lượt và tỏ vẻ mặt thất vọng.
Con rắn ngũ sắc này cũng đi theo con đường tiến hoá, nhưng nó không giống như yêu thú hấp thu tinh hoa theo ngày tháng rồi tu luyện. Về điểm này thì chỉ cần quan sát trong cơ thể con rắn không có yêu đan là nhận ra được. Yêu Đan là thứ rất tốt, nếu như có thể có được yêu đan thì không những có thể bổ trợ tu luyện mà ngoài ra, yêu đan còn là một vị thuốc dẫn quan trọng trong quá trình luyện thuốc.
Trước đây khi Đinh Dũng theo Nữ Oa, anh cũng từng học luyện đan thuật, vì vậy yêu đan đối với anh mà nói vô cùng quan trọng, chỉ cần có thể tìm được yêu đan thì tốc độ của Đinh Dũng có thể nhanh hơn hiện tại gấp nhiều lần.
Đáng tiếc yêu đan rất quý hiếm. Hiện giờ lại xuất hiện con đường tiến hoá đơn giản hơn gấp nhiều lần so với tu luyện, e rằng sau này có muốn gặp được loài thú tu luyện yêu đan lại càng khó.
“Gan của con rắn này trông cũng hiếm có”, Đinh Dũng lẩm nhẩm rồi rút túi đựng đồ ra, lấy một hộp ngọc, đặt gan con rắn còn đẫm máu vào trong.
Sau khi con rắn ngũ sắc tiến hoá, gan của nó to hơn vài lần rắn bình thường. Nếu như lấy ra đấu giá thì có lẽ cũng khiến người ta phải trầm trồ, nó chính là thứ đáng giá nhất trên cơ thể con rắn lúc này.
Đinh Dũng cẩn thận đặt gan rắn vào hộp, sau đó lấy vỏ kiếm đen rạch liên tục trên thân con rắn. Anh đang suy nghĩ xem tận dụng con rắn này thế nào. Lột da nó ra thì có thể làm tấm giáp mềm, còn phần thịt nhiều nhất thì…nghĩ tới đây, trong đầu Đinh Dũng chợt xuất hiện canh bát bảo rắn ở Hoàng Cung.
Nếu như dùng thịt con rắn này làm canh bát bảo thì mùi vị chắc chắn sẽ rất thơm ngon. Nghĩ vậy, Đinh Dũng không do dự thêm nữa, lập tức mổ xẻ con rắn, sau đó cất từng miếng thịt đi.
Đinh Dũng không sợ người khác biết anh có túi đựng đồ vì anh phát hiện những người của các gia tộc này đều có một túi đựng đồ buộc ở hông. Rõ ràng thứ đồ này trong mắt bọn họ không phải quý hiếm gì.
Quả nhiên, sau khi thấy Đinh Dũng lấy túi đựng đồ về, mấy người phía Tần Vô Danh không những không thể hiện ra vẻ mặt khác thường, ngược lại miệng còn nhếch lên giễu cợt. Đặc biệt là người đàn ông mặc đồ lam, hắng giọng mỉa mai: “Đến thịt rắn mà cũng lấy, đúng là tên nhà quê”.
“Con rắn ngũ sắc dài như vậy, chắc chắn thịt nó rất quý”, Trần Khả Hân nghe vậy thì lắc đầu nói.
Cô ta là đệ tử chân truyền của Thiên Âm Môn, từng đọc được một số ghi chép trong sách cổ. Có người có thể tận dụng xác con rắn để luyện chế ra một số món đồ đặc biệt, còn con rắn ngũ sắc này to như vậy, chắc chắn rất quý giá.
Nghĩ vậy, Trần Khả Hân nhìn sang Đinh Dũng mà thay đổi nét mặt. Cô ta thấy Đinh Dũng giống như một ẩn số, càng tiếp xúc lại càng khó hiểu.
Chẳng mấy chốc, Đinh Dũng đã cắt xong phần thịt ở phần đầu của con rắn. Còn lúc này Thổ Bồi vẫn đang đánh lùi Phùng Đằng. Thấy Đinh Dũng đi tới, hắn mới dừng lại nói: “Chủ tử, nên xử lý hắn sao ạ?”
Phùng Đằng đã bị đánh cho không còn ra hình người. Mặt hắn sưng lên như cái đầu heo, đôi con mắt tím tái. Hắn không ngừng co giật, phát ra âm thanh kêu la thảm thiết.
Đặc biệt, cứ nghĩ tới nữ thần của mình ở bên cạnh, hắn lại càng tức tối hơn. Cơn phẫn nộ bừng bừng cứ cháy trong người hắn. Hai đứa mày cứ đợi đấy cho tao, đợi tao ra khỏi đỉnh Lạc Hà thì nhất định sẽ nói với sư tôn.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi”, Đinh Dũng nhìn Phùng Đằng, lắc đầu nói.
Phùng Đằng trong mắt anh cũng chỉ là con rối mà thôi, căn bản không đáng để bận tâm. Hiện giờ đánh hắn thành ra thế này cũng coi như sự trừng phạt với hắn rồi.
Thấy Đinh Dũng rời đi, Trần Khả Hân mới nghiến răng nhìn Phùng Đằng rồi nói với Thiết Vô Cực bằng giọng bất lực: “Thiết gia chủ, có thể phiền người của ông đưa sư huynh của tôi xuống núi không?”
“Đương nhiên được chứ”, Thiết Vô Cực cười nói, sau đó ra hiệu với thuộc hạ của mình: “Bốn người các cậu làm cái cáng đơn giản, đưa cậu Phùng đây vào viện”.
“Vâng”, bốn người kia nghe vậy thì lập tức gật đầu, làm cái cáng đơn giản từ cành cây rồi đưa Phùng Đằng xuống núi.
Phùng Đằng dãy dụa như thể không muốn rời đi nhưng mặt hắn giờ sưng như đầu heo, miệng còn không mở nổi, đến nói còn không thành lời.
Chẳng mấy chốc, toán người của Đinh Dũng đã tới sườn núi Lạc Hà.
Từ sau khi Đinh Dũng thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ của mình, không một ai dám coi thường anh nữa. Những thế lực còn nghi ngờ anh thì giờ im bặt, không ai dám nói lời nào. Cả đoạn đường im phăng phắc.
Dưới sự dẫn dắt của Thiết Vô Cực, bọn họ đi vòng vèo qua từng cung đường nguy hiểm, cuối cùng cũng đến được địa điểm cần đến. Một hang động lớn cao chừng năm mét, rộng ba mét.
Bên trong hang động tối đen như hũ nút, căn bản không thể thấy gì. Vừa tới gần động, người ta đã ngửi thấy mùi ẩm ướt bốc lên, bên dưới hang động này chắc chắn còn có mạch nước.
“Là hang động đó sao?”, Tần Vô Danh và người đàn ông mặc đồ lam cau mày. Hang động này khác xa so với tưởng tượng của bọn họ.