Đinh Dũng giật mình, cố nén mọi suy nghĩ nhìn về phía trước. Anh thấy ở phía trước có cái hang cao chừng hai mét, bên trong tối như hũ nút, không biết kéo dài tới đâu.
“Phải làm sao đây? Con rắn ngũ sắc bò vào hang, bên trong hang lại rất chật hẹp”, người đàn ông mặc đồ lam nghiêm mặt nhìn vào hang mà nói.
Nghe vậy, Yên Tiêu chợt tối sầm mặt lại, ông ta nghiến răng, nhìn mấy người phía Thiết Vô Cực, chỉ vào Đinh Dũng mà nói: “Mấy bên chúng tôi cùng nhau cố gắng, các người lại ở phía sau ngồi hưởng thụ, vậy là không được”.
“Cậu đi dụ rắn”, Yên Tiêu chỉ vào Đinh Dũng, vẻ mặt thoáng qua nụ cười tàn nhẫn. “Cậu yên tâm, mấy người chúng tôi đều ở cửa hang tiếp ứng, cậu gặp nguy hiểm gì thì quay về, chỉ cần dụ được con rắn ra khỏi hang, tôi nhất định sẽ trọng thưởng”.
Ông ta dứt lời, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, thế nhưng có không ít người cười đầy ý tứ. Có người thấy Đinh Dũng và Thổ Bồi thì tỏ vẻ khó chịu. Mọi người đều cùng đến đây, dựa vào cái gì mà hai người không làm gì cả?”
Advertisement
Yên Tiêu nhìn Đinh Dũng cười tôi độc. Yên Anh Li nhếch miệng: “Nghe thấy chưa, sư phụ tôi bảo cậu vào động dụ rắn đấy, còn không mau đi?”
“Cậu dám lệnh cho tôi?”, Đinh Dũng liếc Yên Anh Li.
Yên Anh Li đột nhiên run người, có điều rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, muốn tới bên cạnh sư phụ. Đinh Dũng cho dù có lợi hại thì sao có thể là đối thủ của sư phụ hắn ta được? “Hừ, còn giả bộ gì nữa?”, nghĩ vậy, Yên Anh Li bật cười lạnh lùng: “Bao nhiêu tiền bối ở đây thế này, lẽ nào cậu còn muốn ra tay với tôi?”
“Không sai, hiện giờ trong núi nguy hiểm trùng trùng, chúng ta nhất định phải liên thủ lại. Là một phần tử, các cậu cũng phải bỏ ra gì thì mới có được thu hoạch”, Tần Thiếu Phong bật cười, nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ ở ngoài tiếp ứng”.
Từ đầu tới cuối, Thiết Vô Cực không hề lên tiếng. Ông ta không có cách gì khác cả. Đối diện với áp lực từ nhiều người thế này, đừng nói là Đinh Dũng, cho dù là ông ta cũng phải run sợ. Thậm chí ông ta còn cảm thấy hối hận, không biết dẫn theo những người này tới đây rốt cục là đúng hay sai.
“Nói nhiều như thế làm gì, cứ bắt nó rồi chém phay ra thôi”, đúng lúc này, Yên Tiêu lạnh giọng, đạp mạnh vào mặt đất, cả cơ thể lao vút nhao vào Đinh Dũng.
Giữa bọn họ vốn không cách nhau quá xa, trong chốc lát, Yên Tiêu đã lao về phía trước. Hàng trăm người xung quanh không một ai dám lên tiếng ngăn lại.
Tốc độ của Yên Tiêu rất nhanh, thấy bàn tay sắp chạm vào cổ Đinh Dũng, thậm chí ông ta còn như thấy được cảnh Đinh Dũng tuyệt vọng nằm thoi thóp ở cửa hang. Nhưng đúng lúc này, một bóng hình xuất hiện trước mặt ông ta.
Tốc độ của Thổ Bồi còn nhanh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần. Giây phút sau đó, Yên Tiêu không hề có sức phản kháng, cứ thế bị Thổ Bồi nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Lực đạo từ lòng bàn tay hắn khiến Yên Tiêu không thể thở nổi, mặt đỏ gay lên.
“Thả sư phụ tôi ra”, thấy sư phụ bị người ta nhấc bổng lên như vậy, Yên Anh Li mặt mày tái mét, vô thức hét lên.
“Yên Tiêu”, mấy người phía Tần Vô Danh tái mặt. Thực lực của Yên Tiêu cũng rất mạnh, nhưng giờ lại không thể đỡ lại nổi một chiêu của tên mặc áo choàng.
Thổ Bồi lạnh giọng, hất Yên Tiêu xuống đất, đảo mắt nhìn đám người: “Ai dám bất kính với chủ tử của tôi?”
Thấy bóng hình uy phong của Thổ Bồi sau lớp áo choàng, lại nghe hắn gọi Đinh Dũng là chủ, con mắt của Thiết Vô Cực như nhảy ra khỏi tròng, đột nhiên ông ta lại thấy hối hận vì không mở lời xin sự trợ giúp từ phía Đinh Dũng.
“Khốn nạn, các người muốn làm gì?”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Phùng Đằng sải bước lên trước một cách vô tình. Hắn nhìn Đinh Dũng chằm chằm: “Ông Yên chỉ muốn các người vào động dụ rắn, các người lại trở mặt. Có thực lực như vậy, lẽ nào còn sợ một con rắn to? Hay là các người cố ý, muốn đợi chúng tôi bị nó rút gân lột da còn mình là ngư ông đắc lợi?”
Giọng nói Phùng Đằng rất dõng dạc, đến tai mọi người thì khiến cả đám tái mắt mặt, ai nấy đều nhìn Đinh Dũng với ánh mắt coi thường và khó chịu.
“Khốn khiếp”, Đinh Dũng vỗ vào vai thổ bồi rồi tiến lên trước một bước, dùng chân đạp vào vai Yên Tiêu khiến ông ta rụng rời gân cốt. Sau đó, Đinh Dũng mới phất vạt áo, thản nhiên nói: “Con rắn khổng lồ này tấn công chúng ta vì ông ta bắt con rắn nhỏ, có liên quan gì đến chúng ta? Anh chẳng khác gì loại mất não, ra mặt giúp ông ta không có nghĩa là tất cả mọi người đều đồng ý giúp ông ta”.
“Còn nữa…nếu như chúng tôi không có thực lực này thì vào trong động há chẳng phải làm mồi cho rắn sao?”, nói tới đây, Đinh Dũng lạnh lùng nhìn Phùng Đằng.
Lúc này, mặt Phùng Đằng tối sầm cả lại, hắn nghiến răng gằn lên với Đinh Dũng: “Mày dám gọi tao là tên mất não?”
“Mày có biết tao là ai không hả? Tao là…”, Phùng Đằng vốn định lấy danh tiếng của Thiên Âm Môn doạ Đinh Dũng nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Đinh Dũng đã lắc đầu: “Đừng nói là người của Thiên Âm Môn, cho dù có là con ông trời thì anh cũng chỉ là một tên mất não mà thôi”.
“Khốn nạn”, Phùng Đằng mặt mày tái hẳn đi, hắn nắm tay toan lao vào Đinh Dũng.
Lúc này, Thiên Âm Công Pháp còn chưa mất đi tác dụng, hắn định dạy dỗ cho Đinh Dũng một bài học.
Thế nhưng ở phía xa đột nhiên vang lên tiếng động lạ. Con rắn ngũ sắc chợt trườn ra rất nhanh, lao vào Trần Khả Hân và người đàn ông mặc đồ lam ở gần cửa động nhất.
Ai mà ngờ nổi con rắn đã chui vào hang rồi mà còn dám chui ra. Người đàn ông mặc đồ lam và Trần Khả Hân căn bản không kịp phản ứng, cứ thế bị con rắn ngũ sắc quật bay ra khỏi đó.
Người đàn ông mặc đồ lam bị đánh bay ra khỏi đó mười mấy mét, làm gãy không biết bao nhiêu cây rồi ngã ra đất không rõ sống chết.
Trần Khả Hân cũng bị đánh bay ra ngoài, có điều phản ứng của cô ta rất nhanh. Trước khi bị quật bay ra ngoài, cô ta đã bóp nát miếng ngọc bội. Một luồng sáng xanh xuất hiện trước người cô ta, gạt bay phần lớn lực đạo, nhưng trùng hợp là cô ta lại bay ngay về phía Đinh Dũng.
“Sư muội”, thấy vậy, Phùng Đằng giật mình thét lên, định xông lên trước thì đột nhiên đuôi con rắn quẹt ngang mặt đất khiến hắn không thể không lùi về sau.
“Mau tản ra”, Thiết Vô Cực tái mặt, chỉ huy đám người.