Hàn Nguyên nhìn Trần Hiểu Vân với con mắt đầy nóng bỏng. Không thể phủ nhận nhan sắc và từng đường nét trên cơ thể Trần Hiểu Vân rất thu hút ánh nhìn của người đối diện.
Lúc này, Trần Hiểu Vân không ngừng dãy dụa còn Vương Tam thấy vợ mình bị người khác ấn xuống ghế sofa lại như không liên quan vậy. Dù gì cũng từng là vợ chồng với nhau, giờ thấy vợ mình như vậy, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn.
“Cứu tôi với, cứu với”, Trần Hiểu Vân gào thét, mắt nhoà lệ, nhưng sức của cô sao có thể làm gì nổi Hàn Nguyên.
Thấy Vương Tam từ đầu tới cuối không hề có động tĩnh gì, Đinh Dũng chỉ biết thở dài bất lực, sải bước đi vào, túm lấy cổ Hàn Nguyên rồi nhấc bổng hắn ta lên mà lãnh đạm nói: “Ban ngày ban mặt mà các người ngông cuồng như vậy đấy à?”
“Cuối cùng anh cũng chịu ra tay rồi, mau cứu tôi”, Trần Hiểu Vân ở phía sau mặt mày nhoà nước mắt vội nói.
Advertisement
Đinh Dũng xoa mũi ái ngại. Trước đó anh không ra tay kì thực là vì đây là chuyện riêng của bọn họ. Nếu không phải Hàn Nguyên ra tay ngông cuồng thì anh cũng không ngăn làm gì.
Nợ thì phải trả, đây là đạo lí thường tình, Đinh Dũng không có gì bàn cãi.
“Mày là ai?”, Hàn Nguyên cau mày, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Tiểu tử, bớt lời đi, có tin tao giế t chết mày không hả? Biết điều thì giờ cút đi cho tao”, Hàn Nguyên với bộ dạng tức tối. Nếu như đổi lại là một người bình thường khác thì thật sự đã bị hắn ta doạ cho mất mật rồi.
“Nợ thì phải trả, có điều người nợ anh là tên này, hà tất anh phải làm khó người khác?”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn Hàn Nguyên mà cứ thấy hắn ta rất quen. Advertisement
Nghe giọng Đinh Dũng, Hàn Nguyên hắng giọng, liếc mắt sang tên đàn em mà lạnh lùng nói: “Ông đây làm việc từ khi nào tới lượt mày xía vào?”
Dứt lời, hai tên đàn em của hắn ta lập tức xông đến, một người trong đó giơ tay vung về phía Đinh Dũng.
Thấy vậy, Đinh Dũng chợt cau mày, túm lấy tay tên kia. Cho dù đối phương có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi tay anh.
“Mày, mày…”, tên kia ngỡ ngàng, nhìn Đinh Dũng như thể thấy ma.
Tên còn lại thấy đồng bọn bị Đinh Dũng tóm thì trợn tròn mắt, không dám do dự, cứ thế nắm chặt tay xông vào Đinh Dũng.
Cả hai tên đều là người thường, không hề có chút thực lực nào. Mãi tới cuối cùng, thấy tay đối phương chuẩn bị giáng xuống, Đinh Dũng mới giơ tay khẽ gạt, tên này đã lảo đảo lùi về sau.
Hàn Nguyên thấy vậy thì do dự. Với sức mạnh của Đinh Dũng, nếu hắn ta dẫn theo máy tên còn lại xông lên thì rất có khả năng sẽ phải chịu thiệt.
Nghĩ vậy, hắn ta không đợi Đinh Dũng lên tiếng, cứ thế ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: “Mày biết tao là ai không? Tao là người nhà họ Hàn. Trông mày cũng có chút võ vẽ đấy. Mày biết nhà họ Hàn bọn tao có người ở rể tên Đinh Dũng chứ?”, nói tới đây, Hàn Nguyên tỏ vẻ đắc ý mà chẳng màng tới vẻ mặt cổ quái của Đinh Dũng: “Hừ, Đinh Dũng là anh rể tao, anh rể tao là thành viên của liên minh Kim Châu, mày đi hỏi mà xem, xem giờ ai dám đụng đến Hàn Nguyên này không?”
Nghe vậy, mặt Đinh Dũng tỏ ra rất cổ quái. Anh vốn tưởng tên này dựa vào thế lực nào khủng khiếp lắm nên mới ngang ngược như vậy. Nhưng điều khiến Đinh Dũng phải bất ngờ đó là tên này lại là người nhà họ Hàn, vả lại còn dựa vào danh tiếng của mình nữa. Đinh Dũng chợt thấy dở khóc dở cười.
“Mày cười cái gì?”, thấy điệu cười đó của Đinh Dũng, Hàn Nguyên cau mày.
“Anh nói Đinh Dũng là anh rể mình, anh có biết hắn không?”, Đinh Dũng nhìn mãi mà vẫn không hề có hình ảnh hắn ta trong ấn tượng của mình.
“Đinh Dũng, tôi nghe ngục trưởng nói nhà họ Hàn uy thế lẫy lừng, chúng ta không đấu nổi bọn họ đâu. Anh mau đi đi, không cần bận tâm chúng tôi nữa”, Trần Hiểu Vân cúi đầu, nước mắt lã chã rơi.
Cô ta hiểu rằng lần này một khi Đinh Dũng đi thì cô ta và con gái không thể thoát khỏi bàn tay Hàn Nguyên, nhưng lương tâm cô ta lại không cho phép Đinh Dũng bị liên luỵ chỉ vì mình.
Đinh Dũng thấy vậy thì thấy có phần bất ngờ. Không biết từ bao giờ nhà họ Hàn lại uy thế ngút trời? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng phải, vì một gia tộc hạng nhất như nhà họ Hàn trong mắt một người bình thường như Trần Hiểu Vân, đương nhiên là gia tộc lớn mạnh rồi.
“Không sao, dù gì hai mẹ con cô cũng cũng là cô nhi quả phụ, tôi không giúp thì ai giúp nổi hai mẹ con cô? Chẳng nhẽ dựa vào tên hèn mọn này sao?”
“Mẹ kiếp, mày nói ai hả thằng kia? Không cần mày xía vào chuyện nhà tao. Hiểu Vân, người này là ai?”, Vương Tam nghe Đinh Dũng nói thì tức tối ra mặt, hắn lập tức đứng phắt dậy, nhìn Trần Hiểu Vân rồi uy hiếp: “Được lắm, Hiểu Vân, cô dám tìm thằng trai bao này, cô…”
“Anh im đi cho tôi. Tôi tìm người thế nào thì liên quan gì đến anh? Chúng ta đã li hôn rồi. Nếu không phải vì anh thì mẹ con tôi đến mức này sao?”, Trần Hiểu Vân vừa nghe giọng Vương Tam đã bùng lên lửa giận. Cô chỉ vào anh ta mà gào lên.
Hàn Nguyên nghe hai người cãi qua cãi lại thì ong cả đầu, hắn ta không thể nhịn thêm nổi nên tung chân đạp thẳng vào bàn trà bên cạnh khiến chén ấm rơi loảng xoảng.
“Im hết cho bố mày”, Hàn Nguyên lên giọng quát. Nói rồi, hắn ta giơ tay định bạt cho Trần Hiểu Vân một cái thì lại bị Đinh Dũng ngăn lại.
“Hừ, mày không chịu yên phải không? Hay mày không coi anh rể tao ra gì?”
Đinh Dũng nghe vậy thì ho hắng, nhếch miệng cười ý tứ: “Thật trùng hợp, tôi cũng quen Đinh Dũng, sao tôi chưa từng nghe anh ta nhắc tới có một ông em cậu như này nhỉ?”
“Mày đợi đấy, tao gọi điện cho anh rể tao”. Nghe vậy, Đinh Dũng giật mình. Tên này còn có số điện thoại của anh sao? Đương lúc Đinh Dũng còn mải suy nghĩ thì Hàn Nguyên đã gọi đi. Thế nhưng điện thoại của anh không hề rung, lẽ nào có tên nào đó mạo danh mình?
Một lát sau, điện thoại của Đinh Dũng rung lên. Anh nhìn thì thấy Lâm Hồng Ngạn gọi đến. “Đinh Dũng, con giờ sao rồi?”
Hiện giờ mọi người chưa ai biết Đinh Dũng ra khỏi cục hành pháp nên bèn cười trừ: “Con không sao, con vừa ra khỏi đó rồi, chỉ là hiểu nhầm cả thôi”.
“Vậy thì tốt rồi. Con à, vừa rồi dì họ của Phương Nhiên gọi tới, nói con dì ấy là Hàn Nguyên gặp chút rắc rối ở thành phố Kim Châu, nhờ con ra mặt giúp đỡ”.
“Dì họ?”, Đinh Dũng quay đầu nhìn tên Hàn Nguyên kia. Không phải hắn ta chứ?
“Haiz, người ta là họ hàng xa nhưng cũng đã nhờ vả hẳn hoi rồi, chúng ta cũng không thể ngó lơ được. Giờ mẹ gửi số điện thoại qua cho con nhé”.