*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“A!”
“Ngục trưởng uống thật rồi”.
Mấy chuyên gia kia giật nảy mình, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc. Thuốc này do bọn họ nghiên cứu ra và chưa thử trên người, cũng không biết có thể đạt được hiệu quả mong đợi hay không.
Nếu nói trong số tất cả mọi người, người điềm tĩnh nhất thì e rằng chỉ có Đinh Dũng mà thôi. Anh chắp tay đứng thẳng người, chăm chú nhìn sự thay đổi của ngục trưởng mà trong lòng có dự cảm rằng ông ta không tiến hoá mà giống như đang uống phải thuốc độc vậy.
“A!!!”, đúng lúc này, ngục trưởng đột nhiên chỉ hai tay lên trời, ngẩng đầu lên rống dữ dội và cứ thế lao vào Đinh Dũng, miệng gào thét: “Tiểu tử, chết đi”.
Mặc dù ngục trưởng không biết tình trạng hiện giờ của mình thế nào nhưng sau khi thuốc ngấm vào cơ thể, ông ta liền cảm thấy sức mạnh của mình có sự thay đổi, giống như thể cơ thể ông ta đang trải qua sự tôi luyện của hàng trăm năm khiến khí huyết và sức mạnh trong cơ thể đạt tới mức độ không gì sánh kịp.
Trên thực tế cũng đúng như vậy. Tốc độ của ông ta cũng nhanh lên không biết bao nhiêu lần, đến cả Đinh Dũng cũng phải hoa mắt, có điều phản ứng của anh cũng rất nhanh. Mặc dù mắt không thể nhìn thấy bóng dáng đối phương nhưng bản năng và linh hồn của anh vẫn có thể cảm nhận được sự tấn công của ngục trưởng, sau đó phản ứng lại.
Bịch! Đinh Dũng giật mình, cơ thể không khỏi di chuyển, còn ngục trưởng cứ thế bị đánh bay ra khỏi đó vài mét. Có điều ông ta đã có thể đứng vững trong không trung và tiếp tục xông về phía Đinh Dũng. Ông ta nắm chặt tay. Đinh Dũng nheo mắt, nhếch miệng cười lạnh lùng. Anh đã hiểu phần nào thực lực của ông ta. Sau khi uống thuốc, thực lực của ngục trưởng đã tăng lên gần gấp đôi.
“Ngục trưởng, bên trên có lệnh”, đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục khác với những người khác thấy ngục trưởng như vậy thì lập tức hô lên: “Bên trên vừa hạ lệnh mới”.
Nghe vậy, ngục trưởng lập tức dừng lại: “Lệnh gì?”
“Cấp trên yêu cầu chúng ta lập tức thả một tên vừa bị bắt vào đây là Đinh Dũng ra”.
“Cái gì?”, nghe vậy, ngục trưởng thay đổi hẳn sắc mặt. Ông ta quay phắt đầu nhìn người đàn ông kia, nhanh chóng di chuyển, hoá thành đường điện chớp loé đến bên người này, nhấc bổng người này lên mà rít qua kẽ răng: “Cậu nói gì? Nói lại lần nữa”.
“Ngục, ngục trưởng, cấp trên vừa hạ lệnh, bảo chúng ta, chúng ta nhất định phải thả tên vừa bị bắt là Đinh Dũng ra”, mặc dù người kia có vẻ sợ hãi nhưng vẫn bấm bụng nói lại mệnh lệnh lần nữa.
Đây là lệnh của cấp trên, đừng nói là hắn, đến cả ngục trưởng cũng phải chấp hành, cho nên hiện giờ kể cả ngục trưởng đang trong trạng thái kinh người thì hắn ta cũng không dám che giấu.
Nghe vậy, ngục trưởng tối sầm mặt lại, mặt ông ta thay đổi không biết bao nhiêu lần thì ông ta mới thả tên kia ra, quay sang nhìn Đinh Dũng, nghiến răng nói: “Tôi đã uống thuốc mới chế để đối phó với hắn, giờ bảo tôi thả hắn, không thể nào”.
Ngục trưởng thể hiện có phần giống với một kẻ tâm thần vậy. Vốn dĩ vì bảo vệ những bí mật ở địa lao này nên ông ta mới quyết định uống thứ thuốc kia để đối phó với Đinh Dũng, thế nhưng hiện giờ cấp trên lại bảo ông ta thả Đinh Dũng, như vậy có khác gì ông ta uống thuốc mà phí công vô ích? Điều này ông ta không thể chấp nhận được.
Đinh Dũng nghe vậy thì có phần bất ngờ. Anh không ngờ đối phương lại nhận được mệnh lệnh như vậy nên không khỏi tò mò mà hỏi lại: “Cấp trên của các anh có nói tại sao lại thả tôi không?”
Nghe vậy, người kia tái mặt, nhìn anh lâu hơn một chút nhưng không trả lời mà chỉ lắc đầu.
Thực ra Đinh Dũng cũng không hy vọng gì. Người này chắc cũng chẳng biết lý do vì sao vì dù sao hắn cũng chỉ là người truyền tin, đến ngục trưởng còn không biết kia mà.
“Tôi…”, ngục trưởng định lên tiếng thì đột nhiên trong căn phòng có một cô gái xông ra. Sau khi trông thấy ngục trưởng, mặt cô ta rõ vẻ thấp thỏm: “Ngục trưởng, một người tự xương là Thương Long nhận được tin trong nội bộ của phòng thí nghiệm và chỉ đích danh ông nhận điện thoại…”
“Ở đâu? Mau đưa tôi đi xem”, cô ta còn chưa nói xong thì ngục trưởng đã lao như bay về phía cô ta.
Nghe hai từ “Thương Long”, mặt ngục trưởng tái mét. Rõ ràng, ông ta biết người này rốt cục là ai, vả lại trông ông ta có vẻ sợ người này.
Đinh Dũng chắp tay ra sau nhìn theo bóng ngục trưởng, chốc chốc lại cau mày. Thông tin anh đến đây chỉ có Hàn Phương Nhiên biết, rốt cục là ai ra mặt giúp anh?’
“Có chuyện gì vậy?”, tiến sĩ Trần sững người, nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt khó hiểu.
Rõ ràng cô ta cũng không ngờ nổi vào giây phút then chốt này mà cấp trên lại bảo thả Đinh Dũng. Như vậy có khác gì thả vật thí nghiệm ra ngoài, đồng nghĩa với việc bí mật của phòng thực nghiệm bị đồn ra ngoài, điều này trước nay chưa có tiền lệ.
Những tên bảo vệ bị Đinh Dũng đánh ngã ra đất lồm cồm bò dậy, có điều bọn chúng ngơ ngác nhìn nhau, thứ nhất vì sợ Đinh Dũng thật sự, thứ hai, bọn chúng cũng đã nghe thấy lệnh cấp trên, lúc này tên nào tên nấy nhìn Đinh Dũng như nhìn thấy quái vật vậy.
Bầu không khí im ắng lạ thường. Đinh Dũng không vội đưa tiến sĩ Trần rời khỏi đây mà nhẫn nại chờ đợi. Anh muốn biết rốt cục là ai ra mặt giúp mình.
Chẳng mấy chốc, ngục trưởng quay lại với bộ mặt cổ quái. Ông ta nhìn Đinh Dũng hắng giọng: “Tiểu tử, có bản lĩnh đấy, mày có thể khiến nhà họ Tần Thị, nhà họ Bách Lí và nhà họ Ân xin cho mình”.
Nghe vậy, Đinh Dũng lập tức hiểu ra vấn đề. Nhưng có lẽ không phải ba gia tộc này là người giúp anh thật sự. Những người này ra mặt giúp anh thì chắc chắn có ai đó đứng sau chỉ đạo.
Còn người đứng sau tất cả là ai thì Đinh Dũng cho rằng đó là nhà họ Thiết. Vì trước đó Thiết Vô Cực đã nhờ Đinh Dũng tới núi Lạc Hà với mình. Chắc chắn sau khi biết Đinh Dũng bị bắt đi, ông ta mới liên thủ với mấy gia tộc kia, ép đội đặc nhiệm nên mới có kết quả như hiện giờ.