Thấy cảnh này, Đinh Dũng cau mày, anh không dám khinh xuất cũng là vì với tốc độ của anh, cho dù có nhanh cũng chưa chắc có thể cứu được Hàn Phương Nhiên mà không bị tổn hại gì.
Nhất định phải nghĩ cách tối ưu nhất. Đinh Dũng không hề lên tiếng mà chỉ thầm nhẩm niệm: “Thổ Bồi, tao gây sự chú ý với hắn, mày đánh lén ở phía sau cứu người”.
“Vâng”, Thổ Bồi gật đầu vâng lệnh.
“Sao? Sợ rồi à?”, thấy Đinh Dũng không lên tiếng, Trần Nam bật cười lạnh lùng: “Tao thấy mày rất quan tâm tới cô ta, không biết tao giết cô ta thì mày sẽ thế nào đây? Chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu với tao ba cái, tự huỷ đi tu vi võ đạo thì tao sẽ thả cô ta.”
Nghe vậy, Đinh Dũng cau mày, vẻ mặt tỏ rõ sự ấm ức nhưng đành bất lực hơi khuỵu gối, bày ra bộ dạng sắp quỳ xuống.
Advertisement
Thấy Đinh Dũng quỳ xuống, Hàn Phương Nhiên nhoà nước mắt, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Đinh Dũng làm mọi thứ cũng vì mình.
Thế nhưng, Trần Nam còn chưa nói xong, Đinh Dũng đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt mang theo sát khí đằng đằng, thậm chí còn không thấy rõ anh di chuyển bước chân, thoắt ẩn thoắt hiện tới trước mặt Trần Nam.
Cả hai người đối mặt, sự lạnh lùng trong đôi mắt Đinh Dũng khiến Trần Nam bất giác lùi về sau, đồng thời lúc này bàn tay dùng lực.
Đúng lúc này, Trần Nam đột nhiên run người, ngay sau đó, hắn ói ra cả miệng máu. Hắn trợn tròn mắt định bóp cổ Hàn Phương Nhiên nhưng không thể vận nổi sức.
AdvertisementKhông biết từ bao giờ Thổ Bồi đã xuất hiện đằng sau Trần Nam, bàn tay ấn vào sau đầu hắn, năm ngón tay như lưỡi dao sắc lẹm đâm xuyên vào sau lưng Trần Nam khiến máu tươi cứ thế chảy qua kẽ ngón tay Thổ Bồi.
“Giờ mày biết tao dám hay không chưa?”, Đinh Dũng giật tay Trần Nam ra, ôm Hàn Phương Nhiên vào lòng.
Trần Nam cứ thế ngã ra đất, đến lúc chết hắn vẫn không biết mình chết kiểu gì. Bảy, tám tên đàn em đi theo Trần Nam đến đây thấy vậy thì mặt mày tái nhợt.
Đinh Dũng quay đầu nhìn bọn họ khiến tên nào tên nấy run rẩy, ngậm chặt miệng, không dám thở to, chỉ sợ Đinh Dũng ra tay với mình.
“Các người rốt cục là ai?”, đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên liếc sang bọn họ, thản nhiên hỏi.
Bảy, tám tên kia nhìn nhau, trong đó một tên thở dài, bấm bụng nói: “Tôi, chúng tôi là đội hành động đặc nhiệm của nhà nước, chuyên phụ trách xử lý các tình huống khác thường ở các vùng, mọi việc đều do đại ca sắp xếp, không liên quan gì đến chúng tôi, tha cho chúng tôi đi mà”.
“Tha?”, Đinh Dũng lắc đầu bật cười, hỏi lại: “Tôi tha cho các cậu thì các cậu sẽ không trả thù chứ?”
Câu này của Đinh Dũng khiến tất cả đều á khẩu.
“Chúng tôi đảm bảo không nói ra thân phận của anh”, một người trong đó nghiến răng nói. Thấy cảnh chết thảm của đội trưởng, hắn ta bưng mặt như muốn khóc đến nơi: “Nhưng nếu như cấp trên truy hỏi thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác”.
“Tôi còn có cha mẹ già và con nhỏ, anh tha cho tôi đi mà”, nói rồi, người này hạ giọng, nước mắt sụt sùi, sau đó đến cả Thổ Bồi cũng không khỏi cau mày.
“Những người này ấy mà, vẫn nên diệt khẩu thì hơn”, Thổ Bồi không lên tiếng, tự nói chuyện với Đinh Dũng trong lòng.
“Nếu các người còn dám đụng đến tôi thì đừng trách tôi vô tình. Được rồi, đi cả đi”, Đinh Dũng cau mày lạnh giọng nói.
Nghe vậy, cả đám người như được đại xá, vội chắp tay lạy Đinh Dũng, vội vàng rời đi, còn cái xác của Trần Nam cũng chẳng ai ngó tới.
“Xử lý cái xác đi”, Đinh Dũng nói với Thổ Bồi, sau đó đảo mắt nhìn hiện trường mà thở dài.
Hiện giờ những học sinh bị thương và những học sinh bị cành cây đâm trúng không rõ sống chết đều được người của đội đặc chủng kia đưa đi, bớt cho Đinh Dũng nhiều rắc rối.
“Chúng ta xuống núi thôi. Một ngày tưởng tốt đẹp cuối cùng lại bị phá hỏng”, Đinh Tuyết và Hàn Phương Nhiên nhìn nhau.
Quay về nhà cũng đã hơn bốn giờ chiều, Đinh Dũng dẫn Đinh Tuyết và Vương Siêu quay về biệt thự ở Thanh Thành Sơn, chuẩn bị ra tay làm cho bọn họ món gì đó thật ngon để ăn.
Vương Siêu thấy nhà Đinh Dũng đẹp như vậy thì cảm thấy tự ti. Nhà cậu ta không có điều kiện, từ bé đến giờ cậu ta chưa bao giờ thấy căn nhà nào đẹp thế này.
Đinh Dũng liếc nhìn Vương Siêu, cảm thấy sự khác thường của Vương Siêu, trong lòng anh thầm thở dài nhưng lại không thể hiện ra mặt.
“Hai em ở nhà đợi nhé, anh và chị ra ngoài mua ít đồ”, Đinh Dũng cười, xoa đầu Đinh Tuyết.
Trước khi ra khỏi cửa, anh còn căn dặn cả hai thật cẩn thận, không được đi đi sang biệt thự khác, tránh chuốc thêm phiền phức.
Trên đường đi, Đinh Dũng chợt nhận được cuộc điện thoại của Nguỵ Kiến Quốc: “Đinh Dũng, cậu lại gây ra hoạ rồi”.
Nửa câu đầu tiên Nguỵ Kiến Quốc đã nói như vậy khiến Đinh Dũng không hiểu ông ta muốn nói gì, mãi tới khi Nguỵ Kiến Quốc nhắc tới đội đặc nhiệm anh mới phản ứng lại.
“Chú không nên để xảy ra xung đột với đội đặc nhiệm, thân phận của bọn họ rất đặc biệt, do cấp trên trực tiếp quản lý, đến giữ thể diện cho chúng tôi cũng không, haiz….”
“Không giữ thể diện cho các anh?”, dù Đinh Dũng không sợ đội đặc nhiệm nhưng vẫn bị những thế lực khác làm cho lung lay.
Nguỵ Kiến Quốc là người đứng đầu thành phố, là lão đại ở thành phố Kim Châu, lời của ông ta nào ai dám trái? Nhưng đội đặc nhiệm đến ông ta còn không nể mặt thì những thế lực khác có thể thấy sẽ lớn mạnh thế nào.
“Bọn họ chịu sự quản lý của cấp trên, vả lại còn là tổ chức mới thành lập gần đây, vô cùng thần bí, cậu đụng phải bọn họ chắc chắn sẽ kéo theo không ít rắc rối”, nói tới đây, Nguỵ Kiến Quốc ngừng lại một lúc rồi mới tiếp: “Tôi biết được thông tin mới nhất, cấp trên đã biết cậu giết đội trưởng của bọn họ nên chắc chắn cậu sẽ gặp rắc rối sớm thôi, cậu phải cẩn thận hơn một chút”.
“Được, em biết rồi”, Đinh Dũng gật đầu, định cúp máy thì Nguỵ Kiến Quốc do dự một lát, nhưng vẫn không nói thêm gì mà chủ động cúp máy trước, thở dài, nói với Nguỵ Tiêu Tĩnh ở bên: “Bố vẫn không biết nên bắt đầu từ đâu”.
Nguỵ Tiêu Tĩnh nghe vậy thì bặm môi, lắc đầu nói: “Con biết như vậy là làm khó bố. Anh Đinh không phải quá thân thiết với chúng ta, quả thực chẳng có lý do gì mà giúp chúng ta cả”.