Chàng Rể Trường Sinh

chương 372: “ông đến xin lỗi chúng tôi à?”

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Bố mày là ai, mạnh lắm hả?”, Thổ Bồi bật cười, trong giọng nói mang theo sự giễu cợt.

Mặc dù trước đó hắn vẫn bị nhốt trong tượng nhưng lại nắm rõ tình hình của xã hội trong lòng bàn tay, đương nhiên biết hiện giờ người người không sùng võ đạo, bố tên này e rằng cũng chẳng mạnh là bao.

“Hừ, lần này có các nhân vật tai to mặt lớn trong hội liên minh ở nhà họ Lý bọn tôi, đợi bố tôi đến, các người đều phải chết”, Lý Tiêu cũng vừa biết được trong nhà họ Lý có nhân vật tầm cỡ tới.

Bố hắn ta vừa mất đi con trưởng, nên đương nhiên sẽ càng thêm yêu thương con thứ như hắn. Nghe con trai bị ức hiếp, cho dù có nhân vật tầm cỡ ở đó thì đã sao, chắc chắn sẽ lập tức dẫn người tới.

Thế nhưng câu này đến tai Đinh Dũng lại khiến anh nhướng mày. Nhân vật tầm cỡ trong hội liên minh tới nhà họ Lý? Trước đó khi đại hội liên minh, nhà họ Bách Lí đã xử lý con trưởng của nhà họ Lý, ép nhà họ Lý phải cúi đầu, thế này lại vừa đấm vừa xoa sao?

Advertisement

Trong mắt anh Cường mang theo vẻ kinh ngạc nhưng nghe thấy nhân vật tầm cỡ trong hội liên minh, hắn đột nhiên có thêm tự tin, nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng mà nạt: “Mày chắc chắn nghe nói tới hội liên minh nhà họ Bách rồi phải không? Nhà họ Lý dù gì cũng là một phần trong hội liên minh, dễ gì để mày ăn hiếp, đợi gia chủ bọn tao đến, mày nhất định phải trả giá”.

“Nếu tao là mày thì tao sẽ không tự tin như vậy đâu”, Đinh Dũng lắc đầu, sau đó liếc sang Thổ Bồi.

Thổ Bồi lập tức hiểu ý. Mặc dù Đinh Dũng không nói rõ nhưng hắn chỉ cần động não một chút là hiểu ngay ý tứ Đinh Dũng, hắn cười gian giảo tiến về phía trước.

AdvertisementRoẹt! Cơ thể Thổ Bồi hoá thành tàn ảnh, trong chốc lát hắn đã tới trước mặt Lý Tiêu, đằng sau lớp mặt nạ quỷ vang lên điệu cười đầy u ám.

“Mày!”, anh Cường tái mét mặt, chỉ thấy mắt hoa cả đi, trước mặt mình không còn bóng người nào mà ngược lại phía sau lại vang lên điệu cười man rợn, những người phía hắn rợn tóc gáy, bỏ chạy tứ phía.

“Mày, mày muốn làm gì hả?”, Lý Tiêu giật mình, vô thức lùi về sau, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì Thổ Bồi đã túm lấy cổ áo hắn, cứ thế nhấc bổng lên.

Lần này Lý Tiêu mặt không còn giọt máu. Anh trai hắn vừa mới qua đời chưa lâu, giờ hắn là con trai duy nhất thừa kế nhà họ Lý, hắn còn chưa kịp hưởng vinh hoa phú quý trên đời, sao có thể chết được?

Nghĩ vậy, Lý Tiêu lập tức vùng vẫy điên cuồng, lên giọng nạt nộ: “Thả tao ra, tao cảnh cáo mày lập tức thả tao ra, nếu không, bố tao đến nhất định sẽ cho chúng mày sáng mắt”.

“Thả Lý thiếu gia ra”, mấy tên phía anh Cường thấy Lý Tiêu bị bắt đi thì mặt mày biến sắc.

Nếu như để Lý Tiêu xảy ra chuyện gì trong tầm mắt mình, tới lúc đó gia chủ nhất định sẽ lột da chúng ra, cho dù thế nào cũng không thể để tên này làm gì Lý thiếu gia.

“Mấy đứa chúng mày đi ngăn nó lại”, anh Cường lập tức đưa ra quyết định, dẫn theo mấy tên đàn em xông về phía Thổ Bồi, định ngăn Thổ Bồi lại.

Thế nhưng tốc độ của Thổ Bồi lại quá nhanh, nhanh tới mức bọn chúng căn bản không kịp phản ứng lại. Thổ Bồi di chuyển nhanh như điện, thoắt ẩn thoắt hiện và đã tới trước mặt Đinh Dũng.

Bịch! Lý Tiêu bị Thổ Bồi ném xuống đất, sau đó giáng cho phát đạp: “Lập tức xin lỗi, nếu không ông mày ấn đầu mày xuống”.

“Tao, tao cảnh cáo mày…”, Lý Tiêu mặt mày tái mét, trong đôi mắt mang theo vẻ sợ hãi. Hắn còn chưa nói xong đã bị Thổ Bồi giáng thêm cho một đạp: “Xin lỗi, tao không muốn nói lần thứ ba”.

Từ đầu tới cuối, Đinh Dũng không hề lên tiếng, nhưng ánh mắt anh lại lạnh như hàn băng. Lý Tiêu chỉ ngẩng đầu lên là đã thấy được ánh mắt của Đinh Dũng, hắn sợ hãi run rẩy, vội nói: “Xin, xin lỗi, tôi…”.

Lý Tiêu lắp bắp, hắn còn chưa nói xong thì từ phía xa đã vang lên âm thanh lốp xe chà vào mặt đất, ngay sau đó hai chiếc xe đỗ ở cổng trường.

Một người đàn ông trung tuổi bụng phệ bước xuống, nhìn Lý Tiêu ngồi dưới đất thì mặt tối sầm cả lại: “Các người dừng tay lại cho tôi”.

Bảy, tám gã đàn ông đeo kính đen bước xuống xe, bên cạnh người đàn ông trung tuổi còn có một lão già mặc đồ thời Đường, lúc này đang nhìn về phía Đinh Dũng mà mang theo nụ cười.

“Bố, bố, mau cứu con”, thấy bố mình dẫn người tới, Lý Tiêu đột nhiên có thêm tinh thần.

Nghe giọng con trai, gia chủ nhà họ Lý lập tức dẫn theo người với mặt mày bất thiện xông lên, gần như không hề có ý lên tiếng mà định ra tay với mấy người phía Đinh Dũng.

Đinh Dũng nhướng mày, nhìn gia chủ nhà họ Lý ở phía xa với khí thế hùng hổ, nhếch miệng cười nhạt mà lãnh đạm hỏi: “Ông đến xin lỗi chúng tôi à?”

“Xin lỗi? Dám đụng vào con trai tôi, hôm nay tôi không lột da các người thì tôi không mang họ Lý”, gia chủ nhà họ Lý mặt mày khó coi, nghe Đinh Dũng nói vậy thì cơn phẫn nộ trong lòng lại trào lên: “Mấy đứa bẻ chân nó cho tao”.

“Vâng, gia chủ”, bảy, tám tên thuộc hạ đeo kính đen lập tức vâng lệnh, không hề chần chừ mà rút vũ khí xông tới Đinh Dũng.

Cả đám người chỉ cần nhìn là biết thường lăn lộn trong chốn gươm đao, trên người còn mang theo sát khí đằng đằng. Gia chủ nhà họ Lý vừa có lời, chúng không hề chần chừ mà ra tay. Nếu như những người khác thì còn có thể không phải là đối thủ của chúng, nhưng…lần này chúng gặp phải đại ma đầu sống cả hàng nghìn năm với cái tên Thổ Bồi rồi.

Không cần Đinh Dũng lên tiếng, Thổ Bồi chủ động ra tay, lần này hắn không thừa thời gian mà chơi với bảy, tám tên này, cứ thế ra tay xông vào đánh thật lực.

Mấy tên vốn dĩ hùng hổ thì lúc này như bầy cừu non gặp phải sói, lập tức bị dày vò dưới tay Thổ Bồi.

Lúc này, Thổ Bồi như Ma Vương giáng thế, cái mũ đẩu màu đen trên người hắn vì tốc độ quá nhanh mà bay phần phật, còn điệu cười quỷ dị đằng sau lớp mặt nạ càng thêm phần dị thường khiến mấy tên kia mặt mày tái mét, sợ run người.

“Hắn không phải người, hắn không phải người”, cũng không biết là tên nào hét lên trước mà bảy, tám tên kia không còn nổi dũng khí đối mặt với Thổ Bồi nữa, lập tức bỏ chạy tứ phía.

Thấy cảnh này, lão già mặc đồ thời Đường từ đầu tới cuối vẫn nheo mắt cười đứng bên cạnh gia chủ nhà họ Lý lúc này không khỏi thay đổi sắc mặt. Mặc dù ông ta không cảm nhận được thực lực của Thổ Bồi nhưng trực giác mách bảo với ông ta rằng người này ông ta không đối phó lại được.

“Lý gia chủ, các ông sốt ruột muốn gặp con trai mình rồi sao?”, Đinh Dũng nhếch miệng cười lạnh lùng, nhìn Lý Phong – gia chủ nhà họ Lý mà điềm tĩnh nói.

Truyện Chữ Hay