"Xoát xoát xoát.
" Nhóm người đi cuối cùng chính là Lục Viễn, người của núi Lam Sơn, thấy có người đến, trong nháy mắt trường
kiếm sáng lên.
Dưới ánh trăng, trường kiếm ẩn hiện phát ra ánh sáng.
"Ta muốn gặp thủ lĩnh của các ngươi.
"
Bị trường kiếm cản lại, vài bóng người dùng lại trước mặt Lục Viễn, thở hồng hộc la lớn.
Lục Viễn nhướng mày, đang còn do dự thì lúc này Hàn Tam Thiên đã đi tới.
Nhìn thấy có người tới, Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu mày một cái, không biết
đám người này là ai nhưng từ cách ăn mặc mà nói thì rất rõ ràng, những người này đều là thôn dân trong thôn kia.
"Chính là ta.
" Hàn Tam Thiên kỳ quái trả lời.
"Thôn trưởng cho mời.
" Người dẫn đầu ôm quyền với Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng mà nói.
Thôn trưởng cho mời?
Hàn Tam Thiên nhướng mày, đây là ý gì?
"Mẹ nó, vừa rồi các ngươi đuổi chúng ta đi,
hiện tại lại muốn mời chúng ta đến, các người đang làm cái quỷ gì vậy?" Đạo Thập Nhị phiền muộn mà nói.
Người tới không nói gì, chỉ là hơi cúi đầu, chờ Hàn Tam Thiên trả lời.
"Tam Thiên, bọn hắn vừa mới đuổi chúng ta ra, hiện tại lại muốn mời chúng ta trở về, người trưởng thôn này không phải đầu óc có vấn đề thì tất nhiên có ý đồ khác, cẩn thận vẫn hơn.
" Mặc Dương cũng nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Hàn Tam Thiên, cảnh giác nhẹ giọng mà nói.
"Đúng vậy, Tam Thiên, chuyện cổ quái tất có nguyên nhân.
" Liễu Phương cũng nhẹ giọng phụ họa nói.
"Hiện tại thời điểm không còn sớm, sắc trời cũng tối, nếu có mai phục thì chúng ta cực kỳ bất lợi.
" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng nói.
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đám người lo lắng cũng không phải là không có đạo lý.
Hành vi của thôn trưởng này thật sự có chút cổ quái.
Nhưng sau khi cân nhắc, Hàn Tam Thiên cũng đã có phán đoán.
Một lát sau, Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, đột nhiên cười một tiếng: "Được, vậy làm phiến các vị đi phía trước dẫn đường.
"
Đối mặt với quyết định của Hàn Tam Thiên, tất cả mọi người lo lắng nhìn nhau một cái.
“Xin mời.
" Trưởng thôn lên tiếng, sau đó đi trước dẫn đường cho Hàn Tam Thiên.
“Tam Thiên" Tất cả mọi người vội vàng chạy theo Hàn Tam Thiên, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vội vã lên tiếng: “Thật sự ngươi không sợ bị bọn họ mai phục sao? Lúc nãy trời còn sáng thì muốn đuổi chúng ta đi, bây giờ trời bắt đầu tối dần, đây chính là thời điểm tốt nhất để mai phục.
Lúc nãy người cũng đã thấy, đám người này vội vã tiếp cận chúng ta, cộng thêm hôn lễ kì dị như thế này, ta thấy chúng ta không nên tiến vào thì hay hơn.
”
CDZ
“Đúng vậy, những người lập dị này có lẽ sẽ
gây nên phiền phức cho chúng ta, nếu đã như vậy, hay là chúng ta đi đến chân núi nghỉ ngơi cũng được.
".