Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc kiệu màu đỏ cũng nhấp nhô theo đoàn người đang nhảy múa vui vẻ, cửa kiệu nhẹ nhàng được mở ra hé lộ hình ảnh bên trong kiệu, bên trong dường như đang ẩn hiện một hình ảnh là một tân nương đang mặc áo phượng.
Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn mọi người sau lưng mình, ám chỉ họ theo sát, vượt qua đoàn người rước dâu mà đi vòng vào trong làng.
Chỉ là trong lúc mọi người đang cẩn thận vòng qua đám người áo đỏ kia để tiến vào làng, lúc này tiếng kèn đột nhiên lại vang lên lớn hơn, đoàn người rước dâu nhảy càng sung hơn và bước nhảy càng dài hơn.
Thậm chí ngày càng tiếp cận gần hơn đoàn người của Hàn Tam Thiên.
Cho dù Hàn Tam Thiên sớm đã ra lệnh cho mọi người tránh xa, thậm chí mọi người lúc nhìn thấy đoàn người rước dâu đã vội vàng trách ra.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính.
là đột nhiên đoàn người rước dâu lại bước nhanh hơn, tốc độ mà xông về phía đoàn người của Hàn Tam Thiên, bất ngờ không kịp né tránh nên hai bên va chạm vào nhau.
Dường như trong lúc này, đám người của Đao Thập Nhị có chút hỗn loạn, đột nhiên có thứ gì đó và vào khiến họ lảo đảo trên mặt đất, lập tức có thứ gì ngã xuống đất, vừa liếc mắt nhìn lại liền thấy chiếc kiệu màu đỏ kia vì bị va chạm mà mất thăng bằng liền đỗ ngã rơi xuống đất.
"Pằng.
"
Tân nướng trên chiếc kiệu ngã lăn ra đất, lăn đến trước mặt của Đạo Thập Nhị.
Trên mặt là một chiếc khăn màu đỏ che lại, một bộ y phục phượng hoàng của tân nương xinh đẹp một cách dị thường.
“Không hay rồi" Đao Thập Nhị vội vã hét lên.
Trong ngày trọng đại như vậy, đám người họ không chỉ vô ý mà va chạm vào đoàn người rước dâu, mà càng ngu ngốc hơn chính là làm cho tân nương ngã ra khỏi kiệu, bất luận như thế nào, điều này thật sự có lõi.
Lúc này Hàn Tam Thiên mới vội vàng quay đầu nhìn lại, Vương Tự Mẫn cũng vô cùng lo lắng quan sát.
Bởi vì lúc này tân nương đang nằm trước mặt của Đạo Thập Nhị, không chỉ không hề phát ra bất cứ sự rên la nào, thậm chí đến một cử động cũng không hề có.
“Trời ơi, không phải đã khiến cho tân nương! " Vương Tự Mẫn đã không đủ can đảm để nói tiếp.
Đám người của Ngưng Nguyệt cũng phát hiện ra được điều này, trong lòng họ vừa có chút lo lắng vừa có chút sợ hãi.
Đao Thập Nhị cũng nhìn thấy được điều này, ở trước mặt tất cả mọi người, hắn nhẹ nhàng gọi lên một tiếng, nhưng vị tân nương kia lại không hề có bất cứ phản ứng nào.
.