“Thôi được rồi.” Giang Thành nhìn Trâu Khải chân thành, đành gật đầu đồng ý với ông ấy.
Thật ra Giang Thành cũng hiểu, nếu anh không nhận trong tình huống này thì Trâu Khải sẽ nghĩ rằng anh ghi thù con trai ông ấy.
Chỉ khi Giang Thành chấp nhận lợi ích mà ông ta mang đến, Trâu Khải mới buông được tảng đá trong lòng mình.
“Tốt lắm, nếu đã quyết định xong, vậy ngày mai chúng ta sẽ làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.” Trâu Khải vui vẻ khi nghe Giang Thành đồng ý.
Anh cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“À đúng rồi, Giang thần y, thật ra tôi tới tìm cậu còn vì một chuyện này nữa.” Trâu Khải hơi khó xử nhìn Giang Thành.
“Ông có chuyện gì?”
“Là đối tác của tôi ở bên Myanmar, ông ấy biết danh tiếng của cậu nên nhờ tôi mời cậu qua đó một chuyến..
Hình như ông ấy có chuyện gì đó muốn nói với cậu thì phải.”
Trâu Khải nghiêm túc nói với Giang Thành.
“Đối tác ư?”
Hàng lông mày của Giang Thành nhíu chặt lại, hình như anh không quen ai ở Myanmar, tại sao bên đó lại có người tới tìm anh chứ?
“Chuyện là thế này, không biết đối tác ở bên Myanmar kia của tôi nghe người nào đó nói lần trước ở mỏ đá cậu nhìn đá rất chuẩn, thế nên muốn nhờ tôi hỏi thăm cậu một chút nói muốn gặp mặt cậu.”
Trâu Khải cũng không hề giấu giếm Giang Thành mà giải thích cho anh hiểu.
Lúc này Giang Thành mới vỡ lẽ, thảo nào Trâu Khải đang què cụt vẫn chạy đến quán bar tìm mình, ông ấy còn nghiêm khắc dạy dỗ con trai vì đã đắc tội với anh.
Thậm chí Trâu Khải cho anh một nửa cổ phần của khu đổ thạch nữa, hóa ra mục đích thật sự là vì cái này đây.
Phải nói rằng những người kinh doanh đúng là mấy kẻ xảo quyệt, có việc cần nhờ nhưng không nói thẳng, trước tiên họ cho mình miếng mồi ngon rồi sau đó mới bàn chuyện.
“Ông Trâu, ông làm như thế này khách sáo quá rồi.”
Biểu cảm trên mặt anh không vui.
Thật ra Giang Thành thích kiểu người thật thà, có gì cứ nói thẳng, không cần vòng vo tam quốc.
Dù sao mọi người đều là bạn bè, không phải việc quá đáng thì anh sẽ không từ chối.
Giang Thành thật sự không thích cách làm khôn vặt này của Trâu Khải một chút nào.
Trâu Khải nom phản ứng của Giang Thành như thế, trái tim ông ấy hẫng một nhịp, cảm thấy dường như mình đã làm sai chuyện gì rồi.
“Giang thần y, cậu đừng như thế mà.
Tôi biết tôi làm vậy là rất thiết sót.
Tuy nhiên tôi vốn dĩ là người mang ơn cậu, nếu nhờ cậu làm việc không công nữa thì chẳng ra thể thống gì cả.
Tôi sợ cậu từ chối nên mới ra hạ sách này, xin cậu đừng xa lạ như thế được không?” Trâu Khải chột dạ, vội vàng nói lời xin lỗi với Giang Thành.
Giang Thành cũng biết Trâu Khải không phải là người tồi tệ.
Lúc trước ông ấy muốn phá cục diện kia, tuy rằng dã tâm lớn một chút, thái độ cũng hơi ngạo mạn nhưng tính cách ông ấy không xấu.
Giang Thành đã biết điều này qua lời kể của Đồng Lỗi, nên khi anh nghe thấy Trâu Khải giải thích thì cũng không để chuyện này ở trong lòng.
“Được rồi, tôi có thể đồng ý với ông đi xem sao.
Nhưng sau này ông đừng làm chuyện như thế này nữa, ông cứ coi tôi như là bạn bè của mình có chuyện gì cứ việc nói thẳng với tôi.”
“Được, tôi đã nhớ.” Trâu Khải nhanh chóng đồng ý, đồng thời ông ấy cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.
May là Giang Thành không tức giận đấy, nếu không thì ông ấy tự làm tự chịu rồi.
Giang Thành đưa Hỏa Linh Lung về nhà trước rồi sau đó mới theo Trâu Khải đến hộp đêm.
“Giang thần y, khách hàng của tôi rất mong được trò chuyện cùng cậu.
Nên dù muộn vẫn sắp xếp cuộc gặp mặt ở đây.” Trâu Khải đưa Giang Thành tới nơi, vừa đi vừa nói.
“Sao bọn họ biết tôi?”
Giang Thành hỏi Trâu Khải đi bên cạnh mình.
“Ôi Giang thần y, chuyện lần trước ở mỏ đá làm cả giới đá quý Trung Quốc chấn động.
Một ngày khai thác mười viên đá xanh cực phẩm, hơn nữa viên nào cũng thuộc hàng hiếm khó tìm.
Sự kiện này muốn người trong giới không biết cũng khó đấy.” Trâu Khải nhìn Giang Thành bằng ánh mắt khâm phục.
Thật ra hồi trước Trâu Khải bận rộn phá thế trận, dù sự kiện này rất chấn động nhưng ông ấy cũng không quá để tâm.
Trùng hợp bạn ở bên mỏ đá Myanmar hỏi Trâu Khải về người này, nhìn bức ảnh đối phương đưa, lúc đó ông ấy mới ngạc nhiên, biết được người đánh cuộc trong giới đá quý lại là Giang Thành đã cứu mạng mình.
Thế nên sau khi biết được chuyện này Trâu Khải càng thêm kính nể Giang Thành hơn nữa.
lúc này ông ta mới cam lòng lấy ra năm mươi phần trăm cổ phần mỏ đá ông ấy dốc sức suốt bao nhiêu năm nay ra để kết giao với Giang Thành.
Giang Thành nghe thấy Trâu Khải nói như thế thì không khỏi bật cười thành tiếng, đúng là lúc trước anh làm ra chuyện này chỉ là vì muốn đánh cược với Tề Bác Hạo mà thôi.
Thế nhưng anh lại không ngờ nó lại chấn động đến như thế, thậm chí còn làm kinh động cả người ở bên Myanmar, người đó lại còn chủ động tới tìm anh nữa chứ.
“Vậy mục đích của bọn họ là gì?” Giang Thành nhìn Trâu Khải rồi khẽ nói.
“Cái này thì tôi cũng không rõ lắm, bọn họ chỉ nói mười viên đá xanh cực phẩm là không thể nào, muốn tự mình nhìn thấy anh, tôi chỉ biết có thế thôi.” Trâu Khải cũng nhíu chặt mày lại nhìn Giang Thành rồi nói.
Giang Thành khẽ gật đầu, sau đó anh đi theo Trâu Khải vào một phòng bao riêng.
Lúc này bên trong phòng bao rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ, cũng không có những người phụ nữ ăn mặc hở hang nhảy những vũ điệu nóng bỏng ở đây, mà chỉ có hai người đàn ông đang yên lặng ngồi trên ghế sô pha đợi người tới mà thôi.
“Ông chủ Nhiêu, để ông phải đợi lâu rồi.” Trâu Khải vừa cười vừa chống gậy đi về phía người đàn ông đeo kính.
“Cậu đây chính là Giang Thành, là người lúc trước đã tìm ra mười viên đá xanh cực phẩm.” Trâu Khải giới thiệu với hai người đàn ông.
“Giang đại sư, tôi là Nhiêu Thần Ngữ, còn đây là vệ sĩ của tôi.” Người đàn ông đeo kính mỉm cười đưa tay ra trước mặt Giang Thành.
“Chào ông.”
Giang Thành cũng duỗi tay ra, bắt tay với Nhiêu Thần Ngữ.
Đồng thời anh đưa mắt quan sát vệ sĩ của ông ta, anh vừa nhìn khí thế của người này thì đã biết đây tuyệt đối là cao thủ.
“Nào ngồi đi, chúng ta tâm sự.” Trâu Khải cười nói.
Lúc này cả đám người Giang Thành mới ngồi xuống.
“Giang đại sư, nghe nói cậu cược khai thác mười viên đá xanh cực phẩm trong vòng một ngày.
Hơn nữa tỷ lệ khai thác được đá xanh là %, chẳng hay cậu làm cách gì vậy?”
Nhiêu Thần Ngữ không lòng vòng, hỏi thẳng Giang Thành.
“Cũng do tôi may mắn, tùy tiện chọn mấy tảng đá, vừa khéo tìm trúng đá xanh.”
Dĩ nhiên Giang Thành không định giải thích rõ lý do vì sao mình tìm được đá xanh, nên anh sẽ lấy bừa một cái cớ.
Thật ra Giang Thành chẳng muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Trước đây anh đã bị Thẩm Băng để mắt vì y thuật quá cao minh rồi.
Lần này có lẽ sẽ bị mấy người kỳ lạ chú ý, anh không hề muốn mình bị người ta nhòm ngó.
“May mắn cũng là một loại năng lực.”
Nhiêu Thần Ngữ mỉm cười, khẽ dặn dò người bên cạnh điều gì đấy, sau đó vệ sĩ đi ra ngoài.
Tiếp theo ông ta quay sang nói với Giang Thành: “Giang đại sư, tôi muốn hợp tác với cậu một dự án này.”.