“Chồng à, em thật sự không biết cậu ta tài giỏi thế, anh không giận em chứ?”
Để Nhị cẩn thận kéo tay Phó Xương Hoa, biểu cảm oan ức.
Trước đây cô ta cũng làm hỏng việc của Phó Xương Hoa vì tùy hứng, nhưng mỗi lần Để Nhị đều đáng yêu nũng nịu nên ông ta cũng không tức giận, luôn tha thứ cho cô ta.
“Không giận cô? Con mẹ nó, tôi hận không thể giết cô!”
Phó Xương Hoa trở tay tát một cái, hung hăng đánh vào mặt Để Nhị, trực tiếp tát cô ta ngã sóng soài dưới mặt đất.
Để Nhị bị tát phát khóc.
Làm sao Phó Xương Hoa có thể không tức giận, ông ta suýt đắc tội một nhân vật đáng sợ, doanh nghiệp tiêu tàn vì người phụ nữ này gây sự trước.
Quả nhiên đầu óc đàn bà ít kiến thức là sự thật.
“Qua ngày hôm nay, sáng mai chúng ta phải làm thủ tục ly hôn.”
Phó Xương Hoa tức lắm, ở bên cạnh người phụ nữ này, trước sau gì cũng hại chết mình.
“Chồng đừng ly hôn với em, đừng mà.”
Để Nhị không có công việc, hiện giờ cô ta chỉ có thể sống dựa dẫm vào người đàn ông này, nếu ly hôn thật thì cô ta chẳng còn gì nữa.
“Cút ngay!”
Tuy Phó Xương Hoa mê gái nhưng không để phụ nữ hủy hoại sự nghiệp của mình.
Nếu cô ta đắc tội hoàn toàn với Tất Minh Châu, mình cũng bị liên lụy chết.
Phó Xương Hoa đá Để Nhị, sau đó đi vào phòng bệnh.
Để Nhị không cam lòng bị đá, vội vàng đi theo ông ta vào phòng bệnh.
“Giang thần y, xin lỗi vì chuyện xảy ra ban nãy rất nhiều.
Do tôi sắp xếp không chu đáo.”
Tất Minh Châu áy náy nói với Giang Thành.
“Không sao đâu, chuyện nhỏ.”
Giang Thành nói thoải mái.
Đúng lúc Phó Xương Hoa và Để Nhị bước vào từ bên ngoài.
Tất Minh Châu nhìn hai người họ, khuôn mặt bà ấy không có tí cảm xúc nào.
Nhưng Tất Minh Châu cũng không nói gì, mấy kẻ tôm tép không đáng để bà ấy tốn sức.
“À đúng rồi, chủ tịch Tất đã khỏe hơn chưa?”
Giang Thành hỏi Tất Minh Châu.
Đây là lần đầu tiên anh kéo người chết quay về từ con con đường tử vong, cũng không rõ hồn nhập vào xác có ổn định hay không.
“Nhờ khả năng chữa trị cao siêu của Giang thần y nên tôi đã khỏe hơn nhiều, nhưng ở chỗ bị thương vẫn không thoải mái.”
Tất inh Châu mỉm cười trả lời Giang Thành.
“Đây là vấn đề nhỏ, chỉ cần dành thời gian tĩnh dưỡng thì sẽ hồi phục nhanh chóng.”
Anh nói với bà ấy.
Tất Minh Châu nghe lời khuyên của Giang Thành thì trong lòng yên tâm.
Bây giờ bà ấy vô cùng tín nhiệm anh, chỉ cần anh nói không có vấn đề thì đã khẳng định rằng mình cũng không sao.
“Giang thần y, trước khi tôi sống lại, ánh mắt nhìn người nông cạn quá.
Cậu một lòng suy nghĩ cho an toàn của tôi, thế mà tôi cứ nghi ngờ cậu.”
Khuôn mặt Tất Minh Châu tràn đầy vẻ áy náy.
Lúc trước Giang Thành đã nói cho bà ấy cái hại và cái lợi của Phật bài, mong hãy thiêu đốt nó.
Nhưng bà ấy không nghe nên mới dẫn tới tai họa lớn, suýt chết.
“Chủ tịch Tất đừng nhắc lại chuyện cũ đã qua.”
Mặc dù khi đó Giang Thành rất tức giận nhưng cũng không để tâm quá.
Dù sao anh đã cố hết sức, Tất Minh Châu không nghe lời thì cũng chẳng có cách nào.
“Giang thần y, tôi dự định lựa chọn Lư Dương làm địa điểm xây dựng nhà xưởng.
Ngoài ra, tôi sẽ chuyển % cổ phần tới tên cậu.”
Tất Minh Châu nghiêm túc nói với anh.
Giang Thành ngơ ngác nghe bà ấy nói, trợ lý Chu nghe xong cũng hoảng sợ.
“Chủ tịch Tất, % có nhiều quá không? Ngài chỉ chiếm % cổ phần mà thôi.”
Dù sao trợ lý Chu cũng là người của Tất Minh Châu nên sẽ suy nghĩ cho bà ấy như lẽ hiển nhiên.
Nếu cho Giang Thành % cổ phần, anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất xưởng.
Khi đó, quyền quyết định mọi việc của nhà xưởng đều rơi vào tay Giang Thành, ngay cả Tất Minh Châu cũng mất quyền lên tiếng.
“Cô không cần lo lắng, mạng của tôi là Giang thần y ban cho.
Chỉ % cổ phần, tôi vẫn cảm giác hơi ít.”
Tất Minh Châu chân thành nói, giọng không hề do dự chút nào.
Nếu không nhờ Giang Thành thì đừng nói mấy thứ phù du như cổ phần, mà đến cả mạng cũng chẳng có, như vậy mới thật sự không còn gì.
Trợ lý Chu nghe xong cũng không nói gì nữa, quả thật Giang Thành là người đáng tín nhiệm nhất so với tất cả mọi người.
“Chủ tịch Tất…”
Giang Thành định nói thêm nhưng bị Tất Minh Châu cắt lời, bà ấy nói:
“Giang thần y đừng khách sáo với tôi, tôi đã quyết định thì chắc chắn không thay đổi.”
Giang Thành nghe xong chỉ đành ngậm miệng lại.
Tất Minh Châu quả thật là người phụ nữ mạnh mẽ, khẳng định có sự quyết đoán phi phàm nếu bà ấy đã đưa ra quyết định thì người thường rất khó thay đổi.
Phó Xương Hoa đứng bên nghe toàn bộ quá trình, cơ thịt trên khuôn mặt ông ta co quắp vì kích động.
Nếu bà ấy cũng cho mình % của một hạng mục lớn, vậy chẳng phải suốt đời mình không cần lo chuyện ăn uống?
Phó Xương Hoa còn đang phải tranh giành vỡ đầu vì xíu lợi ích của kế hoạch quảng cáo nhỏ.
Trong lòng ông ta thầm trách tại sao ban nãy mình lại đối đầu với người đáng sợ này.
Để Nhị đứng bên cũng muốn ho ra máu, cô ta mơ tìm được người chồng hoàn mỹ như Giang Thành, có tiền và có quyền, đến cả chủ tịch Tất cũng tôn trọng, đặc biệt là anh trẻ trung.
Cho dù không tìm được anh chồng giống Giang Thành, chỉ cần cô ta làm bạn thân với Hứa Tình, khẳng định cũng xơ múi được chút tiền.
Có điều Để Nhị đã làm mất lòng cả hai người rồi.
“Vậy được, cảm ơn ý tốt của chủ tịch Tất.”
Giang Thành đành phải bó tay đồng ý trước tình huống này, dù sao cũng chỉ là cổ đông trên danh nghĩa, mình không cần làm gì.
“Ha ha, vậy thì tốt quá! Giang thần y có tài như vậy, sau này mong cậu quan tâm tôi một chút nhé.
Bây giờ tôi bán cho cậu chút lòng cảm kích, chính là vụ mua bán tốt nhất.”
Tất Minh Châu nghe anh đồng ý, ngay lập tức đắc ý nói.
“Chủ tịch Tất đề cao tôi quá, sau này nếu tôi lên thành phố, có lẽ phải nhờ bà giúp đỡ đó.”
Giang Thành cũng cười, trả lời Tất Minh Châu.
Dù sao dòng họ của Hứa Tình cũng là nhà họ Hứa ở thành phố, một ngày nào đó có thể anh và cô sẽ về đó.
Hiện tại, mối quan hệ giữa Hứa Chí Quân và bên đó đang bế tắc do xung đột nhưng nói chung có nhiều người giúp đỡ vẫn tốt hơn.
“Yên tâm, chỉ cần Giang thần y mở miệng thì tôi nhất định không từ chối.”
Tất Minh Châu không hề do dự, đồng ý ngay.
“Chủ tịch Tất, chúng tôi đã mời Giang thần y vào rồi.
Vậy việc hợp tác của chúng ta…?”
Phó Xương Hoa tìm được khoảng trống trong cuộc trò chuyện của Giang Thành và Tất Minh Châu, vội vàng tiến lên hỏi, sợ việc làm ăn của mình không còn.
“Hừ, anh đắc tội với Giang thần y mà muốn hợp tác kinh doanh với tôi ư?”
Tất Minh Châu tức giận liếc Phó Xương Hoa.
Ban nãy bà ấy bắt ông ta ra ngoài cửa cầu xin vì để Giang Thành hài lòng, giờ đã đổi ý, không muốn làm ăn với tên vô liêm sỉ này.
“Việc này… Chủ tịch Tất…”
Phó Xương Hoa lúng túng.
Lúc nãy ông ta đã quỳ xuống xin Giang Thành vào phòng, kết quả là Tất Minh Châu đổi ý đột ngột.
Ông ta không dám phản bác, vì nói ra sẽ hoàn toàn đắc tội bà ấy đến chết.
“Chủ tịch Tất, tôi thấy nên cho ông ta một cơ hội.”
Giang Thành nhẹ nhàng nói với Tất Minh Châu.
“Nhưng trước đây anh ta đã không tôn trọng cậu và vợ.”
Tất Minh Châu lạnh lùng nói, bây giờ bà ấy còn tức giận hơn Giang Thành.
“Không sao, cũng không phải chuyện to tát gì.
Hơn nữa chỉ là dự án quảng cáo mà thôi, chẳng giành được bao nhiêu lợi nhuận.”
Anh tiếp tục khuyên Tất Minh Châu.
Giang Thành không phải kiểu chỉ cần có lý thì sẽ không tha thứ cho người khác.
Thế nên ông ta đã biết lỗi, anh cũng sẽ tha thứ.
“Thôi được, Giang thần y đã nói thế, vậy dự án này để cho các anh làm.”
Tất Minh Châu thở dài, lạnh lùng nói với Phó Xương Hoa.
“Cảm ơn chủ tịch Tất, cảm ơn Giang thần y, cảm ơn Giang thần y nhiều.”
Lúc này Phó Xương Hoa cảm động muốn khóc, liên tục nói cảm ơn với Giang Thành và Hứa Tình.
Để Nhị đứng sau ông ta cũng nói cảm ơn.
Nếu dự án này thất bại thì tổn thất của Phó Xương Hoa rất nặng nề.
“Xong rồi, cút ra ngoài đi!”
Tất Minh Châu lạnh lùng nói với hai người Phó Xương Hoa, bà nhìn bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.
“Dạ dạ, cút ngay đây, cút ngay đây!”
Phó Xương Hoa đồng ý không ngớt miệng, vội vàng kéo Để Nhị ra khỏi phòng bệnh.
“Giang thần y, tối nay chúng ta đi ăn cơm cùng nhau nhé, cơ thể tôi sắp khỏe rồi.”
Tất Minh Châu thật sự nỗ lực cảm ơn Giang Thành nên muốn mời anh đi ăn.
Dù sao bữa cơm lần trước xích mích không vui, lần này bà ấy phải bày tỏ lòng áy náy với anh trước mặt mọi người.
“Không cần, tôi muốn về nhà ngủ với vợ.”
Giang Thành kéo tay Hứa Tình, nhìn bà ấy.
Tất Minh Châu nhìn thoáng qua cô, lập tức cười đáp:
“Tốt, người trẻ tuổi dồi dào thể lực, ngủ nhiều rất tốt.”
Hứa Tình nghe Tất Minh Châu trêu thì đỏ mặt, đồng thời hơi oán giận nhìn Giang Thành, nói về đi ngủ gì cơ, bây giờ trời còn chưa tối hẳn đâu, thật là!
“Vậy chúng tôi đi trước, có thời gian sẽ đến thăm chủ tịch Tất.”
Giang Thành vừa nói vừa kéo tay Hứa Tình, rời khỏi phòng bệnh.
“Vừa nãy anh nói lung tung gì thế.”
Hứa Tình vừa ra khỏi phòng bệnh thì đã nhéo mạnh vào eo Giang Thành.
Anh nhe răng trợn mắt vì bị đau.
“Đúng thế mà, ngày hôm nay mệt mỏi, đương nhiên anh muốn ngủ sớm chút.”
Giang Thành cười hì hì, nói với Hứa Tình.
Hôm nay mặc dù xảy ra không ít chuyện tào lao nhưng trong lòng Giang Thành vẫn vui vẻ.
Lần đầu đi dạo phố với cô rất thoải mái, cảm giác rất tốt.
Khi Giang Thành và Hứa Tình đang đi xuống tầng, điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông.
Là Lâm Doãn Nhi gọi tới, lẽ nào bên phía phòng khám lại xảy ra vấn đề gì rồi ư?
“Alo? Doãn Nhi?”
Sau khi Giang Thành nghe máy, anh vội vàng hỏi: “Đã xảy ra việc gì à?”
“Giang Thành, anh làm bạn trai của tôi đi.”
Giọng Lâm Doãn Nhi khẩn cấp truyền ra từ điện thoại..