Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

chương 221: người quen cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Đinh Vũ Địch rất chật vật, trên người anh ta mặc áo choàng tắm, chân đi dép lê.

Nhìn anh ta chẳng hề có dáng vẻ của đại ca xã hội đen gì cả, nhìn giống như ông chú mới tắm xong.

Nhưng Đinh Vũ Địch không để ý mấy thứ lặt vặt này, Dù sao đây là lần đầu tiên Giang Thành gọi cho mình, sau một khoảng thời gian rất dài, Nếu mình không hoàn thành tốt thì sau này sẽ mất đi niềm tin và không được Giang Thành giao nhiệm vụ, đây là rắc rối to.

“Anh trai, sao anh đến đây?”

Khi Đinh Văn trông thấy Đinh Vũ Địch, khuôn mặt anh ta rất khó coi.

Anh ta vốn dĩ cho rằng Giang Thành ăn nói linh tinh nhưng nào ngờ đối phương thật sự gọi được anh mình đến đây, hơn nữa chỉ trong vòng mười phút.

“Văn?”

Đinh Vũ Địch quay đầu, giờ mới chú ý tới em trai mình.

Đinh Vũ Địch vừa nhìn thấy bộ dáng gióng trống khua chiêng của em thì đã biết chuyện gì xảy ra, chắc chắn là thằng nhóc này gây phiền phức cho Giang Thành.

Trong khoảnh khắc, Đinh Vũ Địch cảm giác trái tim nguội lạnh một nửa.

Thằng nhóc này thường xuyên ỷ thế mình để gây chuyện thị phi, bây giờ trêu tận đầu Giang Thành à, mẹ kiếp.

“Đinh Vũ Địch, biểu hiện của anh cũng tạm, thật sự đến trong vòng mười phút.”

Giang Thành ung dung nói với Đinh Vũ Địch.

“Chuyện Giang thiếu gia sai bảo, dù là việc gì thì tôi cũng dốc sức hoàn thành tốt.”

Đinh Vũ Địch cung kính nói với Giang Thành, sau đó anh ta liếc mắt nhìn Đinh Văn, hỏi thử:

“Không biết em trai tôi đắc tội Giang thiếu gia ở chỗ nào?”

“Em trai anh?”

Giang Thành thản nhiên nhìn một cái rồi nói:

“Không đắc tội, chỉ là cậu ta muốn dẫn vợ của tôi đi rồi ép cô ấy ngủ với cậu ta mà thôi.”

Đinh Vũ Địch nghe câu này, trái tim lập tức nguội lạnh.

Quả nhiên thằng nhóc thối kia thấy sắc đẹp thì nổi lòng tham, thế mà nó định dâm loạn cả vợ Giang Thành.

“Anh à, em…”

Đinh Văn nhìn tình hình này, lập tức cảm giác mình đã gây chuyện lớn.

ANh ta vội vàng giải thích.

“Quỳ xuống!”

Đinh Vũ Địch giận dữ gầm lên.

Tiếng rống giận như thế làm Đinh Văn sợ hãi mềm nhũn cả chân, trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Giang Thành.

Trong ấn tượng của anh ta, trước giờ anh trai chưa từng nổi giận với mình.

Bởi vì hai người họ mất bố mẹ từ nhỏ, Đinh Vũ Địch luôn chăm sóc em trai, không nỡ trách mắng anh ta.

Nhưng hôm nay Đinh Vũ Địch rất giận.

“Các cậu cũng quỳ xuống cho tôi, dập đầu xin lỗi.

Giang thiếu gia chưa nói dừng thì các cậu chưa được phép dừng lại.”

Đinh Vũ Địch liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, khí thế oai nghiêm bộc lộ.

Đám người này làm gì có ai không biết Đinh Vũ Địch, nên tất cả đều vội vàng quỳ xuống dập đầu xin lỗi.

Đinh Vũ Địch cũng không rõ làm vậy thì Giang Thành có nguôi giận hay không.

Nói chung trước tiên xử lý thế này sẽ không sai.

Trước đây Hỏa thiếu gia ở Giang Nam mời cao thủ tuyệt thế đến cũng không phải đối thủ của Giang Thành, thậm chí tên thiếu gia kia bị đánh gãy tay chân cũng chưa dám tìm đến cửa trả thù Giang Thành.

Nhân vật như thế đâu phải người mà mình chọc nổi.

Vì vậy khi đó Đinh Vũ Địch lập tức quyết định dựa dẫm Giang Thành, chứ lỡ mình bị anh đánh cho một trận thì rất thảm khốc.

“Giang thiếu gia, cậu thấy hài lòng chưa?”

Đinh Vũ Địch kính cẩn hỏi Giang Thành.

Trong lòng anh ta cũng không chắc chắn vì chẳng rõ làm sao em trai đắc tội trúng Giang Thành.

“Cũng tạm, nhưng anh nhớ quản lý em trai cho chặt.

Đừng để cậu ta ỷ thế ức hiếp người khác.

Nếu đắc tội ai không chọc nổi thì chẳng biết cậu ta sẽ chết thế nào đâu.”

Giang Thành nói, đôi mắt anh sắc bén, lạnh lùng tới đỉnh điểm.

Ngay lập tức Đinh Vũ Địch cảm nhận được sát khí chân thật tỏa ra từ người Giang Thành.

Nếu anh thật sự có ý định giết người thì Đinh Vũ Địch cũng chẳng có cách ngăn cản.

“Tôi nhớ rồi.”

Đinh Vũ Địch hoảng sợ, vội vàng cung kính đồng ý, không hề giận chút nào.

Giang Thành không tiếp tục để ý đến Đinh Văn.

Anh dẫn Hứa Tình lên xe, rời khỏi đây.

Đinh Văn nhìn thấy Giang Thành và Hứa Tình rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh ta không dập đầu nữa mà đứng lên luôn.

“Anh à, rốt cuộc thằng đó có lai lịch gì? Sao anh sợ nó thế?”

“Con mẹ nó, ai cho em đứng dậy!”

Đinh Vũ Địch bực bội gầm lên, Đinh Văn lại sợ mềm nhũn cả chân, quỳ gối xuống mặt đất.

“Anh ơi, trước khi bố mẹ chết đã dặn dò anh phải chăm sóc em cho tốt.”

Đinh Văn thấy anh trai tức giận bèn nhắc đến bố mẹ để Đinh Vũ Địch bình tĩnh.

“Em còn mặt mũi nhắc đến bố mẹ à? Anh phấn đấu một mình đến ngày hôm nay dễ dàng ư? Suýt nữa bị em gây ra tai họa chết người rồi.”

Đinh Vũ Địch tức giận tát cho Đinh Văn một cái.

“Cậu tới vả miệng nó cho anh.

Hôm nay anh sẽ dạy dỗ em thay bố mẹ, tránh sau này đắc tội với người khác rồi chết thế nào cũng không biết.”

Đinh Vũ Địch tức giận gọi một đàn em đến vả miệng Đinh Văn.

Ngay lập tức, chỗ này liên tục vang lên âm thanh bôm bốp.

Khuôn mặt của Đinh Văn bị đánh sưng phù nhưng Đinh Vũ Địch vẫn chưa hết giận.

Suýt nữa cả cuộc đời nỗ lực của mình đều đi tong, sao anh ta không giận được.

“Anh ơi, em sai rồi, em không dám nữa.”

Đinh Văn bị đánh đến mức phải mở miệng xin tha liên tục.

Nhưng mà đã muộn, giờ nói chẳng có tác dụng gì.

“Chồng à, không ngờ thể diện của anh cũng lớn nhỉ.”

Ban nãy Hứa Tình nhìn dáng vẻ Giang Thành răn dạy Đinh Vũ Địch, trong lòng cô rất vui vẻ.

Cả Lư Dương này, chỉ có mỗi chồng mình khiến Đinh Vũ Địch cúi đầu.

“Khâm phục chồng à? Hôn chồng một cái đi.”

GIang Thành nhìn vào mắt Hứa Tình, ghé mặt lại gần cô và nói.

“Anh lo lái xe đi, hôn gì mà hôn.”

Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành, không đếm xỉa đến anh.

Giang Thành cười khì, thật ra lần này anh gọi Đinh Vũ Địch đến hoàn toàn vì kiểm tra anh ta.

Nếu sau mười phút, anh ta đến thì chứng tỏ thật lòng quy hàng Giang Thành.

Nếu cứ bình tĩnh chạy xe đến nơi, hoặc là không vui trong lòng thì sau này Giang Thành sẽ không tin dùng Đinh Vũ Địch.

May là Đinh Vũ Địch thật sự chạy tới nơi đúng thời hạn.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta, quả thật rất gấp gáp.

Khi Giang Thành đang suy tư, điện thoại của anh bỗng nhiên đổ chuông.

Anh nhanh chóng bấm nghe.

“Giang thần y, sao hôm nay cậu không đi làm?”

Giọng của Tất Minh Châu truyền ra từ điện thoại.

“Chủ tịch Tất, hôm nay tôi nghỉ ngơi, dẫn vợ đi dạo phố.”

Giang Thành cười nói qua điện thoại.

“Vậy làm phiền cậu đi một chuyến đến bệnh viện.

Tôi có việc quan trọng cần bàn bạc với cậu.”

Tất Minh Châu cố gắng muốn cảm ơn Giang Thành.

Bà ấy tưởng hôm nay anh đến bệnh viện làm việc nhưng không nhìn thấy anh đâu, vì vậy Tất Minh Châu gọi điện thoại hỏi.

Giang Thành nhìn thoáng qua Hứa Tình, cô cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao hôm nay cũng đi dạo phố xong xuôi rồi, đến bệnh viện một chuyến không ảnh hưởng gì.

“Được, vậy chúng tôi qua đó ngay.”

Sau khi Giang Thành đồng ý, bên phía Tất Minh Châu hài lòng cúp máy.

Giang Thành lập tức quay xe, lái về về phía bệnh viện.

Rất nhanh đã lái đến nơi, vừa đến nơi thì hai người nhìn thấy Mục Chí Long ngồi xổm ở bên cạnh cổng bệnh viện.

“Người này bị sao thế?”

Hứa Tình nhìn thấy có người ngồi xổm thì khó hiểu.

Hơn nữa dáng vẻ ông ta hình như khá chật vật.

“Tự làm tự chịu thôi.”

Giang Thành lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục lái xe vào bệnh viện.

Đương nhiên anh biết rõ mọi chuyện, khi Tất Minh Châu biến thành hồn phách, bà ấy có khả năng nghe tiếng nói chuyện của người xung quanh, dĩ nhiên sẽ biết Mục Chí Long ngăn cản không để anh chữa trị cho bà ấy.

“Nghe giọng anh thì có vẻ anh biết chuyện của người đàn ông kia nhỉ?”

Sau khi Hứa Tình xuống xe, cô ngạc nhiên hỏi Giang Thành.

“Đương nhiên.”

Giang Thành khóa kỹ cửa xe, hai người cùng nhau đi lên tầng.

Trên đường đi, anh kể chuyện của Mục Chí Long cho cô nghe.

Ông ta cố ý muốn hại Tất Minh Châu chết để thừa kế gia sản của bà ấy.

“Ra là vậy.

Đúng là gieo gió gặt bão.”

Hứa Tình rất khinh bỉ người đàn ông như vậy, thoạt nhìn ông ta cũng ra dáng người ngay thẳng lắm, vậy mà nham hiểm đến mức đó.

Khi Giang Thành và Hứa Tình đang đi tới phòng bệnh của Tất Minh Châu, bỗng nhiên đụng vào một cô gái và một người đàn ông trung niên cao khều, hơn nữa cô gái này còn là người quen.

“Ồ, chẳng phải đây là chủ tịch tập đoàn Khang Thụy, Hứa Tình sao?”

Để Nhị khoác tay người đàn ông trung niên bên cạnh, khuôn mặt cô ta đầy khinh thường nhìn Hứa Tình.

“Để Nhị.”

Hứa Tình nhìn Để Nhị, lại thấy cô ta đang khoác tay một người đàn ông trung niên.

Ngay lập tức, Hứa Tình hiểu ra sau khi cô ta nghỉ việc ở công ty, có lẽ bây giờ dựa vào dáng người và khuôn mặt xinh đẹp để dụ dỗ một gã giàu có, thành công làm vợ người ta.

Để Nhị vốn dĩ là bạn tốt của Hứa Tình, trước đây là đại diện quảng cáo thương hiệu cho mỹ phẩm của công ty Hứa Tình.

Sau đó cô ta giở trò nên Giang Thành không cần cô ta làm việc nữa, ngược lại đi tìm Dương Mật Nhi làm người đại diện thương hiệu.

Cũng bởi vì chuyện lần trước đã tạo thành thiệt hại cho công ty nhỏ của mình nên cô ta bị khai trừ.

Cô ta cũng không muốn làm người nổi tiếng nên quấn lấy một gã giàu có.

“Chị Hứa Tình, may là lần trước nhờ có chị đuổi tôi đi, thế nên tôi mới có cơ hội quen biết anh chồng giàu như bây giờ.”

Vẻ mặt Để Nhị kiêu ngạo, đắc chí nhìn Hứa Tình.

Chồng hiện tại của cô ta rất nhiều tiền, xuất sắc hơn Giang Thành biết bao nhiêu lần.

“Đúng là thế không? Ông lão này lớn tuổi như vậy, ban đêm thỏa mãn được cô à?”

Giang Thành cười lạnh nói với Để Nhị.

Trước giờ anh không ưa cô ta chút nào nên nói chuyện chẳng hề khách sáo.

“Anh nói bậy gì đó?”

Biểu cảm trên mặt Để Nhị thay đổi, cô ta quát.

Nhưng đúng là người có tuổi không dùng được phương diện kia, có điều ông ta nhiều tiền mà.

“Tôi nói gì thì cô hiểu rõ nhất.

Nhìn sắc mặt ông ta xem, tôi liếc mắt đã biết không trụ nổi quá ba phút.”

Giang Thành cười lạnh đáp.

“Anh…”

Để Nhị không ngờ Giang Thành nói trúng phóc, vẻ mặt cô ta lúng túng xấu hổ nhìn xung quanh.

Chỗ này phát ra tiếng ồn ào nên nhiều bác sĩ và y tá tụ tập đến, cô ta càng cảm giác mất mặt.

“Chồng, anh nhìn hai con chó này đi.”

Để Nhị nũng nịu hô với người đàn ông trung niên.

“Thằng nhóc thúi, cậu là rác rưởi ở đâu vậy?”

Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Giang Thành.

Bây giờ ông ta cũng có chút sản nghiệp, sắp phát triển thêm sản nghiệp trên thành phố.

Đến khi đó, địa vị của ông ta càng cao hơn, đâu cho phép một thằng nhóc bắt nạt mình.

“Ngại quá, tôi là bác sĩ ở đây.”

Giang Thành ung dung nói với ông ta.

“Cậu là bác sĩ đếch gì chứ, trước đây chỉ là y tá nam rác rưởi, chẳng biết anh ta có quan hệ buồn nôn gì mới lên chức bác sĩ.”

Để Nhị đã nghe nói về Giang Thành, đương nhiên cô ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để chế giễu anh..

Truyện Chữ Hay