“Anh Giang, anh thật quá đáng,” Alicia không ngờ Giang Thành lại quá quắt như thế, anh tôi không chỉ coi thường y thuật của cô, còn dám nói toàn bộ Tây y đều kém cỏi.
Loại thuốc mà Alicia đưa cho Miêu Hải Đào dùng hoàn toàn là kết quả của nhiều năm nghiên cứu và phát triển của Viện Y học Hoàng gia Anh, cuối cùng lại bị Giang Thành coi rẻ như một thứ chẳng đáng một đồng.
“Cô Alicia, cô đừng kích động như thế, tôi biết thuốc của các cô có lẽ là đại diện tiên tiến cho y học phương Tây thật, nhưng Đông Tây khác biệt, tình huống của anh ấy nếu được chữa trị bằng phương pháp Trung y chắc chắn rất đơn giản là có thể chữa khỏi hẳn,” Giang Thành bình tĩnh nói với Alicia.
“Không thể nào,” Alicia tuyệt đối sẽ không tin một căn bệnh phức tạp không tìm được nguyên nhân như thế lại có thể được chữa khỏi một cáchh đơn giản bằng các phương pháp của Trung y, nếu đúng như vậy, y học phương Tây sẽ thực sự rất mất mặt.
“Cô Alicia, nếu cô không tin thì cứ xem đi.” Giang Thành thản nhiên nói với Alicia.
Giang Thành không hề muốn tranh luận với Alicia nữa, anh nhìn Miêu Hải Đào hỏi: “Hiện tại chắc anh vẫn cảm thấy trong người tê dại đúng chứ?"
Miêu Hải Đào nhéo cánh tay, nói: “Đúng vậy, từ khi ngừng thuốc, chân tay tôi lại trở nên tê dại, nhưng lúc trước uống loại thuốc mà Hội trưởng Alicia điều chế đúng là rất hiệu nghiệm."
Miêu Hải Đào cũng không muốn đắc tội Alicia, cho nên khi nói chuyện, anh cũng nhân thể nói đỡ cho cô một chút, lỡ như đắc tội Alicia này khiến mình không có thuốc để uống thì thật sự quá thảm.
“Để tôi bắt mạch cho anh, xem xem tình hình anh thế nào,” Giang Thành cười, nói với Miêu Hải Đào.
“Anh là bác sĩ Trung y?” Miêu Hải Đào có chút ngạc nhiên nhìn Giang Thành, bác sĩ Trung y bình thường thường là những người có tuổi tác khá lớn, sao lại tòi ra một người trẻ thế này chứ.
“Ừ,” Giang Thành nói xong thì bắt đầu bắt mạch cho Miêu Hải Đào.
“Sao rồi?” Miêu Hải Đào hỏi.
Giang Thành không nói gì mà lấy châm bạc ra, đâm hai cái lên cánh tay Miêu Hải Đào, sau đó anh rút ra, nói: “Anh thử đi, bây giờ cánh tay còn cảm thấy tê cứng nữa không?”
Miêu Hải Đào sửng sốt một chút, sau đó anh lắc lắc cánh tay, quả nhiên không còn cảm giác tê cứng nữa.
“Cảm giác rất chân thực,” Miêu Hải Đào chưa từng cảm thấy cơ thể thoái mái như thế này bao giờ, không ngờ chỉ cần hai châm như thế, chân tay mình đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Anh Giang, bệnh này của tôi về sau còn tái phát không?” Miêu Hải Đào nháy mắt vui mừng, vốn dĩ anh tưởng chỉ có thuốc của Alicia mới cứu được mình, không ngờ châm cứu cũng có tác dụng tốt đến thế.
“Chắc chắn sẽ tái phát!”
Alicia ở bên cạnh lạnh lùng nói.
“Thật sao? Bác sĩ Giang?” Miêu Hải Đào có hơi nghi ngờ nhìn về phía Giang Thành.
“Đúng là sẽ tái phát,” Giang Thành cũng không phủ nhận mà nghiêm túc nói.
“Tôi biết ngay mà, Trung y từ trước đến nay đều là trị ngọn không trị được gốc, phương pháp châm cứu đơn giản như thế chỉ có thể tạm thời ngăn cản bệnh tình mà thôi,” Alicia nghiêm túc nói.
Giang Thành nhìn Alicia nói: “Điều này cô lại nói sai rồi, dù là uống thuốc hay là châm cứu đều chỉ có thể tạm thời ngăn bệnh tái phát, chủ yếu là vì chúng ta không bắt tay điều trị từ nguyên nhân chủ yếu của bệnh.”
“Nguyên nhân chủ yếu của bệnh?” Alicia kinh ngạc đứng bật dậy, nhìn Giang Thành hỏi: “Ý anh là, anh biết nguyên nhân chủ yếu gây ra căn bệnh này của anh ta?”
“Đương nhiên,” Giang Thành tự tin nhìn Alicia nói.
“Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không có khả năng,” Alicia lắc đầu nói, cô thật sự không thể chấp nhận được sự thật này, bởi vì một khi Giang Thành nói ra nguyên nhân chính gây ra bệnh, thì cô và các bác sĩ Tây y mà cô đại diện sẽ hoàn toàn thua cuộc.
“Thật ra, tình trạng của anh ta không hẳn là bệnh mà là do thể chất đặc biệt.
Theo Trung y, thể chất của anh ấy thuộc thể hỏa vượng, máu không lưu thông.
Ngoài ra, ngày thường anh ấy rất hay bật điều hòa, khiến cho cơ thể mất cân bằng âm dương, tay chân tê cứng, máu cung cấp cho não không đủ,” Giang Thành nhẹ nhàng giải thích.
“Đúng vậy, Giang thần y nói không sai chút nào hết,” Miêu Hải Đào kích động, vội vàng nói.
Đúng là ngày thường anh ta rất thích bật điều hòa, thậm chí có thể nói là bật /, không ngờ Giang Thành chỉ bắt mạch đã có thể nắm rõ được tình hình của anh ta.
“Chuyện này là không thể, không thể nào,” Alicia vốn còn đang đứng lập tức ngồi phịch xuống ghế với vẻ khó tin.
Giang Thành thấy Alicia như vậy, anh biết mình lại đả kích lòng háo thắng của cô gái ngoại quốc này rồi, vốn dĩ cô còn rất tự hào vì Tây y đánh bại được Trung y, nhưng cuối cùng lại thua nên cô mới lộ ra biểu cảm sững sờ như bị sét đánh như thế.
“Giang thần y, ý của anh là, chỉ cần tôi ít bật điều hòa đi thì bệnh của tôi sẽ không tái phát sao?” Miêu Hải Đào vội vàng hỏi Giang Thành.
“Đúng vậy, nhưng thể chất của anh tương đối đặc biệt nên vẫn cần phải kết hợp thêm đồ ăn, tốt nhất là ăn nhiều hoa quả lạnh hơn để điều hòa âm dương trong cơ thể", Giang Thành nhìn Miêu Hải Đào nói.
“Đã biết, cảm ơn Giang thần y, cảm ơn,” Lúc này Miêu Hải Đào rất cao hứng, dù sao anh cũng đã uống rất nhiều thuốc rồi, hơn nữa thuốc cũng rất đắt, còn phải tới tận Anh mới mua được, hoá ra chỉ là bệnh do ngồi nhiều điều hoà gây ra.
“Hội trưởng Alicia làm sao vậy?” Miêu Hải Đào bỗng nhiên chỉ vào Alicia phía sau Giang Thành hét lên.
Giang Thành nghe Miêu Hải Đào nói, anh quay đầu lại thì phát hiện Alicia đã ngã ngồi trên ghế ngất xỉu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt.
“Không ổn!”
Giang Thành vội vàng bước tới bắt mạch cho Alicia mới phát hiện tim cô đã ngừng đập, tình huống này hiển nhiên là do chịu kích thích cực lớn như quá buồn bã hoặc quá giận dữ, mà trường hợp của Alicia là do lửa giận công tâm dẫn tới trái tim ngừng đập.
“Cô Alicia, thật sự xin lỗi,” Giang Thành cau mày, lập tức khoác chiếc áo khoác lên người cô, sau đó anh đưa tay xuống phía dưới áo khoác sờ soạng tìm kiếm trên phần ngực đồ sộ của Alicia.
Loại cấp cứu tim ngừng đập tạm thời này cần phải dùng liệu pháp đặc biệt, đó là dùng ngón tay ấn mạnh lên huyệt Thiện Trung mới có thể khiến trái tim đập trở lại, nhưng Alicia lại mặc một chiếc đầm cúp ngực kiểu Tây, Giang Trừng sờ soạng một hồi lâu mới mở được cúp ngực, tìm chính xác , bắt đầu cấp cứu.
Giang Thành cũng không kịp cảm nhận sự mềm mại đặc thù kia, anh lập tức tập trung linh lực vào ngón tay, bắt đầu ấn.
Cô Alia, người vốn đã bị ngừng tim, lúc này đột nhiên hít sâu một hơi và tỉnh lại, nhưng cô mở mắt ra lập tức nhìn thấy tay Giang Thành đang đặt ở không nên ở.
Hơn nữa rõ ràng là cúp ngực phía trước ngực bị kéo xuống, cô vốn cũng không thích mặc áo nịt ngực, giờ nửa người trên chỉ có một chiếc áo khoác như vậy để che chắn.
“Anh đang làm gì vậy hả?”
Alicia vội vàng đẩy Giang Thành ra, hai tay ôm áo khoác che ở trước ngực, đôi mắt xinh đẹp căm tức trừng Giang Thành, cô không ngờ Giang Thành lại nhân cơ hội lúc cô ngất xỉu để làm như vậy với mình.
“Cô Alicia, cô hiểu lầm rồi, vừa rồi cô quá kích động nên trái tim ngừng đập, tôi mới làm cấp cứu giúp cô,” Giang Thành có chút bất đắc dĩ nhìn Alicia nói.
“Đúng đó, Hội trưởng Alicia, vừa rồi tôi cũng thấy, nếu không nhờ Giang thần y, có lẽ cô đã thật sự gặp nguy hiểm rồi,” Miêu Hải Đào cũng ở bên cạnh quan sát lập tức giải thích với Alicia.
Lúc này Alicia mới nhận ra mình đã hiểu lầm Giang Thành, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất mặt, dùng áo khoác che ngực mình lại, nhìn Giang Thành nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Hội trưởng Alicia, cô không sao nữa rồi thì tôi xin phép đi trước đây,” Miêu Hải Đào chào Alicia sau đó rời khỏi đây.
"Cô không cần phải nói cảm ơn, tôi cũng nên xin lỗi cô, nhưng mà vừa rồi tôi cũng là bất đắc dĩ," Giang Thành có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhớ lại xúc cảm đụng chạm vừa rồi.
Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên anh chạm vào, hơn nữa còn là một cô gái ngoại quốc, phải nói là rất dữ dội.
Alicia không nói gì, cô đi thẳng tới nhà vệ sinh, chỉnh trang lại phần cúp ngực, sau đó mới cầm áo khoác của Giang Thành bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Trả anh,” Alicia đưa lại áo khoác cho Giang Thành.
“Bây giờ cô ổn rồi chứ?” Giang Thành nhận áo khoác, nhìn Alicia hỏi.
“Không sao nữa rồi, cũng nhờ có anh,” Alicia nhìn Giang Thành, trong mắt có chút giận dữ và xấu hổ.
“Sao cô lại nhìn tôi như thế?” Giang Thành nhận ra ánh mắt của Alicia có chút không vui, anh hỏi.
“Không biết tại sao, từ khi tôi nhìn thấy anh đến giờ, anh vẫn luôn đè tôi,” Alicia bất mãn nói với Giang Thành.
“Cô đừng ăn nói bậy bạ, tôi đè cô khi nào?” Ánh mắt Giang Thành liếc qua bộ ngực của Alicia, vừa rồi chỉ là chữa bệnh, chạm một cái, xúc cảm đã tốt như thế, nếu đè thật thì chắc chắn sẽ càng hấp dẫn hơn nhỉ.
Alicia vừa nghe Giang Thành lại đùa giỡn mình, trên mặt cô lại xuất hiện một vệt đỏ bừng.
“Tôi nói đè tôi, là một loại ví von khác.
Dù là chữa bệnh hay lời nói thì anh đều không nhường tôi, hoàn toàn không có tí ga lăng nào hết.
Ở Trung Quốc có một từ để hình dung, như thế nào ấy nhở, gọi là nam...!cái gì thép ấy?” Alicia trợn mắt liếc Giang Thành nói.
“Thẳng nam sắt thép,” Giang Thành trực tiếp bổ sung nói.
“Đúng vậy, cho nên tôi thực sự ngạc nhiên khi biết rằng anh đã có vợ,” Alicia bất đắc dĩ thở dài nói.
Quả thực, thuộc tính thẳng nam của Giang Thành thật sự có thể nói là max level, lúc trước Hứa Tình bị kẻ xấu bắt cóc bỏ thuốc, dù Giang Thành nhân cơ hội xảy ra chuyện đó với Hứa Tình ở trên xe, Hứa Tình chắc chắn cũng sẽ không trách anh.
Nhưng cho dù trước cám dỗ lớn như thế, Giang Thành dựa vào kiến thức y học uyên bác, chữa trị cho Hứa Tình, không hề nhân cơ hội làm bậy với cô.
“Tôi cũng rất ngạc nhiên,” Giang Trừng ngượng ngùng cười, quả thực anh rất ngạc nhiên vì anh chết đi sống lại, lại nhặt được một người vợ tốt như vậy.
“Nhưng bác sĩ Giang, anh đừng tưởng chuyện vừa rồi anh sờ soạng tôi cứ thế là cho qua, chỉ cần anh sờ soạng cơ thể tôi thì anh sẽ phải trả giá đắt.” Alicia ra vẻ tức giận nhìn Giang Thành nói.
Alicia cũng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù bị lợi dụng vì tim ngừng đập, cũng không thể để bị lợi dụng một cách vô ích.
“Giá đắt là cái gì?” Giang Thành tự biết mình đuối lý, anh hỏi lại.
“Hãy nói cho tôi biết cách chữa khỏi bệnh cho ông Steve,” Khóe miệng Alicia lộ ra ý cười đắc thắng.
“Được thôi, nhưng có thể học được hay không phải tùy thuộc vào năng lực của cô," Giang Thành thẳng thắn đồng ý.
Alicia sửng sốt trong chốc lát, cô không ngờ Giang Thành lại thoải mái đồng ý như vậy, đang lúc cô muốn tiếp tục nói gì đó, điện thoại di động của Giang Thành đột nhiên vang lên.
“Viện trưởng Thẩm? Có chuyện gì vậy?" Giang Thành hỏi qua điện thoại.
“Giang Thành, có rất nhiều người nước ngoài đến bệnh viện, họ chỉ tên muốn tìm cậu,” Thẩm Băng nói qua điện thoại..