Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

chương 160: thành kiến với trung y

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tạ Khôn cảm thấy cách nhìn nhận của bản thân với thế giới này bị lật đổ hoàn toàn, trước đó anh ta tìm đủ mọi cách để làm quen nhưng tên kia xông tới ôm hôn xong thì người đẹp đã nhận lời đi theo rồi?

“Bác sĩ Hứa, có phải anh ta dùng thủ đoạn gì uy hiếp cô hay không?”

Tạ Khôn vội vàng nói với Hứa Tình, theo anh ta thấy thì chắc chắn Giang Thành dùng thủ đoạn đê tiện nào đó, nếu không nữ thần Hứa Tình sẽ không ở chung với loại đàn ông này đâu.

“Anh thấy hai chúng tôi như vậy có giống như cô ấy bị uy hiếp không?” Giang Thành ôm bả vai Hứa Tình, cười nói: “Là do anh hàn lâm quá, theo đuổi phụ nữ thì phải đơn giản, mạnh mẽ, phụ nữ thích đàn ông mạnh mẽ, ẻo lả như mấy thằng gay thì có ai thích cho nổi.”

“Mẹ kiếp, anh nói ai là gay hả?” Tạ Khôn bất mãn đẩy Giang Thành một cái.

“Anh dám động tay động chân hả? Anh thử đẩy tôi thêm một cái nữa xem?” Giang Thành lạnh lùng nói với Tạ Khôn.

“Tôi đẩy anh đó, thì làm sao?” Tạ Khôn nói xong, định đẩy Giang Thành một cái.

Nhưng ngay khi anh ta vừa cử động thì Giang Thành đã tóm lấy tay anh ta, dùng lực kéo một cái, khiến cánh tay của anh ta bị trật khớp.

“Á…”

Tạ Khôn lập tức kêu la thảm thiết, quát: “Mẹ kiếp, mày làm gì tao vậy hả?”

“Không có gì đâu, chỉ là để anh biết điều hơn mà thôi.” Giang Thành nói xong, ôm Hứa Tình rời đi, quay trở về phòng bệnh.

“Vợ ơi, cảm ơn em khi nãy đã phối hợp với anh.” Giang Thành và Hứa Tình tìm về vị trí của mình, ngồi xuống, sau đó Giang Thành nói nhỏ với Hứa Tình.

Phải biết trước đây anh không dám làm những chuyện đó với Hứa Tình, bởi vì cô rất lạnh lùng, không biết liệu cô có phối hợp hay không, không ngờ hôm nay cố lại tích cực phối hợp như vậy.

“Hừ!”

Hứa Tình nghe Giang Thành nói vậy, hừ lạnh một tiếng, sau đó bàn chân đi giày cao gót của cô đạp mạnh lên chân Giang Thành, còn nhay đi nhay lại mấy lần.

Á…

Giang Thành đau đớn hét thảm một tiếng, sau đó cong người lại, cảm thấy đầu ngón chân bị Hứa Tình nghiền nát mất rồi.

Mặt mũi anh tỏ rõ vẻ đau đớn, nhìn Hứa Tình hỏi: “Sao em đạp lên chân anh?”

“Sau này anh không được tùy tiện hôn em trong bệnh viện nữa.” Hứa Tình trừng mắt với Giang Thành, cô cũng không quan tâm việc Giang Thành hôn mình, thế nhưng không được tùy tiện, không nghiêm túc như vậy.

Giang Thành xoa bàn chân mình, vội vàng đồng ý.

Khi nãy anh chỉ nổi hứng nhất thời, muốn chọc giận tên Tạ Khôn kia mà thôi.

Khi đang nói chuyện, các bác sĩ lần lượt quay về, hội trưởng Lương Hoa đứng ở phía trên cùng.

“Nếu như tất cả mọi người đã quay lại thì cứ quyết định vậy đi, tôi sẽ tự mình phẫu thuật cho ông Steve, tất cả hậu quả để mình tôi gánh vác.” Sắc mặt hội trưởng Lương Hoa nghiêm nghị, nói.

“Tốt tốt tốt, chỉ cần hội trưởng Lương Hoa ra tay thì chắc chắn sẽ thành công.”

“Đúng vậy, năm xưa hội trưởng Lương Hoa được gọi là cao thủ phẫu thuật đứng đầu Hoa Đông, kỹ thuật có thể xếp vào trong ba người đứng đầu Hoa Hạ.”

Có không ít người bên dưới đều lên tiếng khen ngợi hội trưởng Lương Hoa, thế nhưng chính Lương Hoa cũng biết ca phẫu thuật này gần như không thể thành công được, chỉ là ông không thể không liều một phen.

“Không được, tôi phản đối tiến hành phẫu thuật.” Khi tất cả mọi người đều cảm thấy ca phẫu thuật có thể thành công thì giọng nói của một người đàn ông đột ngột vang lên.

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại, tập trung nhìn vào Giang Thành.

Ban đầu Hứa Tình cảm thấy kinh ngạc trước hành động của Giang Thành, nhưng hiện giờ cô đã kịp phản ứng lại.

Giang Thành của hiện tại không còn giống trước đây, nếu như anh đã lên tiếng vậy thì chắc chắn là đã có cách xử lý được căn bệnh này.

Bởi vậy Hứa Tình không hề nói gì, chỉ ngồi yên tại chỗ quan sát Giang Thành.

“Chàng trai, cậu nói nhăng nói quậy gì đấy? Hiện giờ ngoài phẫu thuật thì còn cách nào hay sao?”

“Đúng vậy, ngay cả hội trưởng Lương Hoa cũng đã nói nhất định phải phẫu thuật, người thanh niên này đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.”

Các bác sĩ ngồi bên dưới đều mở miệng trách móc Giang Thành.

“Theo tôi thấy thì với tình trạng hiện giờ của ông Steve, vừa phẫu thuật thì sẽ chết ngay, không thể có ba mươi phần trăm thành công được.” Giang Thành đi tới trước, bình tĩnh nhìn mọi người, nói.

“Này chàng trai, cậu là ai vậy?”

Hội trưởng Lương Hoa thấy Giang Thành khá lạ mặt, vội vàng hỏi.

“Tôi cũng là bác sĩ bệnh viện số Lư Dương.

Tôi dám khẳng định với tình trạng của ông ta hiện giờ, chỉ cần phẫu thuật thì chắc chắn không có cơ hội sống sót.” Giang Thành nghiêm túc nói.

Hội trưởng Lương Hoa nghe Giang Thành nói vậy, trong lòng cũng rất kinh ngạc.

Đương nhiên ông ta hiểu xác suất phẫu thuật thành công thấp tới mức nào, thế nhưng nếu như ông ta không phẫu thuật, chắc chắn Gela sẽ thông qua đại sứ quán, khiếu nại bệnh viện, đến khi đó toàn bộ ngành y tỉnh Hoa Đông sẽ bị đả kích mạnh mẽ.

Ông ta làm vậy là muốn hi sinh bản thân để bảo vệ tập thể.

“Chào anh, nghe anh nói như vậy thì chắc hẳn anh có cách cứu chữa cho bố tôi phải không?”

Gela ở cạnh đó luôn tập trung xem xét tình thế, cô ta cũng hiểu phẫu thuật sẽ nguy hiểm tới mức nào, khi thấy hình như Giang Thành có cách nào khác, lập tức lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, tôi có thể bảo đảm mình không chỉ chữa khỏi bệnh cho ông Steve mà còn có thể giúp ông ấy đứng dậy.” Giang Thành nhìn Gela tóc vàng mắt xanh, trả lời.

“Anh nói thật sao?” Gela nghe Giang Thành nói như vậy, kích động toàn thân run run, vội vàng hỏi lại.

Nguyện vọng lớn nhất trong lòng cô ta lúc này chính là bố khỏe mạnh trở lại, cô ta nguyện ý trả bất cứ cái giá nào vì chuyện đó.

“Đương nheien là thật.” Giang Thành gật đầu nói.

“Vậy phương án chữa trị của anh là gì?” Gela kích động nhìn Giang Thành, hỏi.

Giang Thành nghe thấy câu hỏi này, do dự đôi chút, sau đó mới khó khăn nói ra: “Áp dụng thủ đoạn Trung y để chữa trị.”

“Trung y?”

Gela nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi, mất hết cả hứng.

“Sao lại có Trung y ở đây vậy?”

“Đúng vậy, biết cô Gela không thích Trung y cho nên không thông báo cho bác sĩ Trung y nào cả, tên bác sĩ này vào bằng cách nào vậy?”

Đám đông phía dưới nghe được phương án chữa trị của Giang Thành thì nhao nhao nghị luận.

Gela mất hứng nhìn về phía hội trưởng Lương Hoa, lạnh lùng nói: “Hội trưởng Lương Hoa, tôi đã nói nhất định không được tìm bác sĩ Trung y, tại sao ông lại tìm một tên bác sĩ Trung y tới hả?”

“Cô Gela hãy bớt giận, tôi không hề tìm bác sĩ Trung y, tôi… tôi cũng không biết gì cả.” Lương Hoa cực nhọc lắm mới trả lời được.

Lúc này Lương Hoa mới nhìn về phía Giang Thành, hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu tiến vào đây bằng cách nào vậy?”

“Chuyện này…”

Giang Thành cảm thấy khó xử, nếu như anh nói Hứa Tình dẫn anh vào, vậy chắc chắn Hứa Tình sẽ bị phạt, nhưng nếu như không nói ra vậy thì anh tuyệt đối không thể biết được thông tin về bệnh nhân bí mật này.

“Tôi thấy cậu ta tới đây không để khám bệnh, sợ là muốn mượn cơ hội này hại chết ông Steve.”

“Đúng vậy, chúng ta nhận được thông báo mật tới đây tham gia hội nghiên cứu thảo luận, một tên bác sĩ Trung y sao biết được tin này?”

Đúng lúc này Tạ Khôn cũng đã nắn khớp xong, chạy vào, thấy được mọi chuyện diễn ra, biết được Giang Thành là bác sĩ Trung y trà trộn vào, anh ta lập tức lên tiếng trách cứ: “Hóa ra là bác sĩ Trung y lén lút tiến vào, bảo sao cứ tìm cách gây rối, báo cảnh sát đi, bắt anh ta lại.”

Tạ Khôn muốn báo mối thù trước đó, vì vậy hô lên.

“Là tôi dẫn anh ấy vào!”

Khi mọi người đang nghĩ Giang Thành mang âm mưu gì đó, trà trộn vào trong này thì Hứa Tình đứng dậy, nói.

“Bác sĩ Hứa, cô biết cô Gela không thích Trung y, sao cô còn dẫn một tên bác sĩ Trung y vào đây chứ?” Tạ Khôn lên tiếng trách cứ Hứa Tình đầu tiên.

“Bởi vì tôi tin tưởng anh ấy chắc chắn có thể chữa khỏi căn bệnh này chứ không phải để một đống lang băm hại chết người bệnh.” Hứa Tình lạnh giọng nói.

Hứa Tình vừa nói xong, tất cả các bác sĩ ngồi ở đây đều không thể giữ bình tĩnh.

“Không phải chứ, sao có thể nói như vậy được, cô gái này đẹp như vậy sao ăn nói lại khó nghe thế chứ.”

“Đúng vậy, ai hại chết bệnh nhân chứ, đúng thật là.”

Bác sĩ ngồi bên dưới chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Hứa Tình.

Hứa Tình không quan tâm tới những lười họ bàn tán mà nhìn Gela, nói: “Cô Gela, tôi không biết lý do vì sao cô không tin vào Trung y, nhưng tôi từng tận mắt chứng kiến anh ấy cứu sống tính mạng nhiều người đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, nếu như cô muốn cứu bố cô thì tốt nhất nên để anh ấy chữa trị.”

Gela nghe Hứa Tình nói vậy, cười lạnh một tiếng, sau đó đáp: “Tôi biết ngay mà, bao nhiêu người ở đây đều nói không có cách nào cả, sao anh ta lại dám nói là có thể chữa khỏi, hóa ra là Trung y.

Từ xưa đến nay Trung y chỉ toàn nói dối, chỉ là mấy chiêu trò lừa gạt người khác mà thôi.”

“Cô Gela này, Trung y đã có lịch sử vài nghìn năm, đương nhiên không thể là chiêu trò lừa đảo gì cả, đó là kết tinh của trí tuệ.

Tây y của các cô chỉ có vài trăm năm lịch sử, đương nhiên là không thể hiểu nổi.” Giang Thành nhìn Gela, đáp.

“Ăn nói vớ vẩn, Trung y của các anh còn không thèm tiến hành kiểm tra xét nghiệm, chỉ dựa vào quan sát, bắt mạch thì biết được cái gì chứ? Toàn là mấy trò mèo lừa gạt người ta mà thôi.” Gela giận dữ nói.

Hứa Tình thấy vậy lập tức phản bác: “Cô Gela, tôi lấy nghề bác sĩ của mình ra đặt cược, anh ấy chắc chắn sẽ chữa khỏi cho bố cô.”

“Trong mắt tôi thì nghề bác sĩ của cô không đáng giá một đồng, tôi sẽ không lấy tính mạng bố tôi ra đặt cược đâu, cô tự ý dẫn bác sĩ Trung y vào, tôi sẽ báo cáo với viện trưởng của cô, đuổi cả hai người ra khỏi bệnh viện.” Gela lạnh lùng nói với Hứa Tình.

“Cô…”

Hứa Tình không biết phải làm gì cả, sao người phụ nữ nước ngoài này lại không hiểu cho lòng tốt của cô chứ.

Hứa Tình hừ lạnh nói: “Không cần làm phiền tới cô Gela, tôi sẽ tự xin nghỉ việc.”

Dứt lời, Hứa Tình quay người rời khỏi phòng nghiên cứu và thảo luận, Giang Thành thì nhìn Gela, nói: “Cô Gela, toàn bộ đều là trách nhiệm của tôi, không liên quan gì tới bác sĩ Hứa cả, nếu như đuổi việc thì hãy tuổi việc tôi ấy.”

Sau khi Giang Thành nói xong, đi theo Hứa Tình rời khỏi phòng nghiên cứu và thảo luận.

“Vợ ơi, em vẫn giận à?” Giang Thành đi tới bên người Hứa Tình, hỏi nhỏ.

“Đương nhiên.” Hứa Tình tức không nhịn nổi, cô rất có lòng tin vào Giang Thành nhưng những người khác lại không hề tin tưởng.

“Vợ ơi, em yên tâm đi, không đầy hai ngày nữa thì em dám chắc người phụ nữ đó phải cầu xin anh cứu mạng bố cô ta.” Giang Thành đắc ý nói với Hứa Tình..

Truyện Chữ Hay