Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành

chương 143: bất ngờ không

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao thằng đó cũng tới nữa?” Hoắc Cương nghe vậy lập tức có chút không vui.

“Giờ tôi phải làm sao?” Tiểu Linh hỏi qua điện thoại.

Thì ra Tiểu Linh này đã bị Hoắc Cương mua chuộc từ lâu, cô ta chỉ là một bác sĩ nhỏ, Hoắc Cương đã hứa với cô ta rằng, chỉ cần cô ta giúp gã lần này, gã có thể cho cô một công việc ở bệnh viện lớn của thành phố, vì thế Tiểu Linh đã đồng ý.

“Thế này đi, tôi cũng có mấy người bạn ở thành phố, mai tôi nhờ hai người bạn bỏ thuốc vào bữa sáng của anh ta, sáng sớm mai tôi sẽ qua,” Hoắc Cương nhẹ giọng nói.

“Hiểu rồi,” Tiểu Linh nói xong bèn cúp điện thoại.

“Tiểu Linh? Cô đang gọi cho ai thế?”

Giọng nói của Hứa Tình đột nhiên vang lên, Tiểu Linh sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống đất.

“Không… Không có ai,” Tiểu Linh chột dạ nhặt di động lên, cười nói: “Vừa nãy cô ra ngoài gặp ai thế?”

“Chồng tôi, anh ấy không yên tâm tôi ở đây một mình nên chạy qua xem, không sao đâu, tôi bảo anh ấy thuê phòng bên cạnh ngủ rồi,” Hứa Tình cười nói.

Hứa Tình nói xong, hai người chuẩn bị đi ngủ.

Lúc này, Khương Sơn đã trở lại bệnh viện thăm ông nội mình, anh thấy cơn ho dữ dội của Khương Vũ đã giảm bớt nhưng ông cụ cũng đã ngất đi.

“Khương Sơn, tôi đã cố hết sức mình rồi, tôi chỉ có thể giúp cho ông ấy ra đi không đau đớn thôi,” Thước đại sư rất bất đắc dĩ thở dài, ông thật sự không có cách nào hết, cuối cùng Khương Sơn cũng không mời được Giang Thành lại đây.

Trong mắt Thước đại sư, Giang Thành chính là hy vọng cuối cùng để cứu Khương Vũ, nếu anh không tới thì thật sự không còn hy vọng gì nữa.

“Thước đại sư, ông nội của tôi còn bao nhiêu thời gian?” Khương Sơn đau buồn cầm bàn tay ông nội mình hỏi.

“Nhiều nhất là đến giữa trưa mai,” Thước đại sư vô cùng tiếc nuối nói.

Khương Sơn vừa nghe xong, trong lòng thật sự hối hận cực độ, nếu không phải tại anh quá sĩ diện và kiêu ngạo thì ông nội đã được chữa trị rồi.

Chỉ là hiện tại hối hận và tự trách cũng vô dụng, anh đứng dậy nói: “Thước đại sư, ông yên tâm đi, tối nay tôi sẽ quỳ trước cửa nhà bác sĩ Giang một đêm, tôi cũng muốn nhờ anh ta đến cứu ông nội.

Nói rồi Khương Sơn quay đầu chạy ra phòng bệnh, anh mở cửa xe quân dụng, lái tới trước cửa phòng khám của Lâm Duẫn Nhi.

Lúc này Lâm Duẫn Nhi còn đang đau lòng vì cô vừa mới biết Giang Thành đã kết hôn, trong lòng cô cảm thấy mình như vừa thất tình.

“Chào cô, cho tôi hỏi, bác sĩ Giang đi đâu thế?” Khương Sơn nghiêm trọng hỏi.

“Anh ấy tới Bệnh viện Nhân dân Thành phố, anh tìm anh ấy có chuyện gì?” Lâm Duẫn Nhi nghe Giang Thành nói chuyện này nên cũng biết.

“Tới thành phố?”

Trong lòng Khương Sơn lập tức lạnh lẽo, bây giờ dù đi thành phố cũng phải rạng sáng mới đến nơi, tính thời gian về cũng đến giữa trưa rồi, thế chẳng phải ông nội đã ra đi lâu rồi à?

Lúc này Khương Sơn mới nhận ra cơ hội lúc trước mình đã đánh mất quan trọng đến nhường nào, nhưng chính vì sự quá đáng của anh nên mới dẫn đến hậu quả này.

“Tôi biết rồi, cảm ơn,” Khương Sơn nói xong, vội vàng quay đi, ngồi vào trong xe, lái theo hướng tới đường cao tốc về thành phố.

Khương Sơn đã hạ quyết tâm, dù chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi anh cũng muốn cầu xin Giang Thành quay lại cứu ông nội mình.

Nghĩ đến đây, Khương Sơn lại đạp ga mạnh hơn, chiếc xe đột ngột tăng tốc.

Sáng sớm hôm sau, Giang Thành đang chuẩn bị ra cửa tìm Hứa Tình thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

“Chào anh, chúng tôi là nhân viên phục vụ bữa sáng của khách sạn,” Một nam phục vụ nói xong bèn đẩy xe đồ ăn đi vào.

“Cảm ơn,” Giang Thành nói.

“Mời anh chậm rãi dùng bữa,” Người phục vụ nói xong rồi bước ra ngoài.

Giang Thành cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng phải ăn bữa sáng, anh ngồi xuống bắt đầu ăn.

Lúc này, trong một căn phòng khác, Hoắc Cương đang ngồi trên ghế sô pha, theo dõi Giang Thành ăn bữa sáng đã tẩm thuốc.

“Chà, nước ép này ngon đấy,” Trong video, Giang Thành uống hết nước ép, gật đầu nói.

Hoắc Cương nhìn thấy hành động của Giang Thành, gã lập tức cười lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn, thấy ngon thì mày uống nhiều vào.

Giang Thành đang vui vẻ ăn, bỗng anh cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó anh ngã xuống bàn.

“Anh Cương, hình như thằng này ngấm thuốc rồi,” Một người đàn ông lực lưỡng cao lớn xăm trổ đầy mình nói với Hoắc Cương, bên cạnh gã còn có hai đàn em.

Hoắc Cương đã tính nếu Giang Thành không uống thuốc thì bọn họ sẽ dùng vũ lực bắt Giang Thành khuất phục, đây cũng là thủ đoạn để phòng ngừa.

“Đi, qua đó xem thế nào,” Hoắc Cương nói xong thì dẫn ba người đàn ông đi về phía phòng Giang Thành.

Ba người đàn ông lực lưỡng này bước đi rất mạnh mẽ, bọn họ đều là những quân nhân đã xuất ngũ, võ nghệ cao cường.

Hoắc Cương đã mua chuộc nhân viên của khách sạn này từ lâu, gã có thẻ phòng của phòng Giang Trừng nên trực tiếp đi vào, gã thấy Giang Trừng gục trên bàn không nhúc nhích.

“Thằng ranh,” Hoắc Cương đi tới trước mặt Giang Thành, đá vào người anh, Giang Thành cũng không có phản ứng.

Hoắc Cương lập tức đắc ý nở nụ cười: “Mẹ nó, còn dám gây sự với ông đây, lát nữa tao sẽ chơi con vợ mày trước mặt mày, đã bảo mày ly hôn mà mày không chịu cơ.

Hoắc Cương cảm thấy bức hoạ giả lần trước thật sự quá mất mặt, cho nên gã mới nghe theo ý kiến của Hứa Chí Quốc, nghĩ tới cách này.

“Mấy người các cậu trông nó cho kỹ, tôi tới phòng bên cạnh,” Hoắc Cương nói với ba người đàn ông.

“Được, không thành vấn đề,” Người đàn ông cơ bắp xăm trổ lập tức đồng ý.

Hoắc Cương gõ cửa phòng của Hứa Tình và Tiểu Linh.

“Hoắc thiếu gia,” Tiểu Linh ra phòng, nói.

“Sao rồi? Đã hạ thuốc mê cho Hứa Tình chưa?” Hoắc Cương hỏi.

“Đương nhiên, cô ta hoàn toàn không hề phòng bị tôi,” Tiểu Linh vội nịnh bợ nói.

“Tốt.

Hoắc Cương đáp lời rồi định đi vào trong phòng, Tiểu Linh đột nhiên nói: “Hoắc thiếu gia, phần của tôi thì sao?”

“Sẽ không thiếu của cô, vội cái gì,” Hoắc Cương ném ra một tấm thẻ, nói: “Trong này là hai mươi vạn.

“Cảm ơn Hoắc thiếu gia,” Tiểu Linh vui vẻ vội nói cảm ơn, lúc này cô ta mới hài lòng rời đi.

Hoắc Cương vào trong phòng lập tức thấy Hứa Tình đã ngất xỉu trên giường, Hoắc Cương nhìn thân thể gợi cảm của Hứa Tình, lập tức không nhịn được.

“Hứa Tình ơi là Hứa Tình, cuối cùng chẳng phải em vẫn rơi vào tay tôi à?” Hoắc Cương đắc ý cười cợt, chuẩn bị cởi quần áo Hứa Tình ra.

Gã vừa mới cởi hai cúc áo trên ngực Hứa Tình lập tức thấy bên trong lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, gã bỗng dừng tay, gã cảm thấy nên chậm rãi chơi đùa mới hợp lý, nghĩ vậy, gã đi vào tắm rửa trước.

Hoắc Cương nghĩ rồi đi vào phòng tắm, gã vừa ngâm nga vừa tắm rửa, khi gã ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị hưởng dụng mỹ nữ Hứa Tình, gã bỗng phát hiện không thấy Hứa Tình đâu nữa.

Thay vào đó người ngồi trên giường lại là Giang Thành, anh nhìn gã nở nụ cười đều cáng, nói: “Hoắc thiếu, nhìn thấy tôi, anh rất bất ngờ đúng chứ.

Truyện Chữ Hay