Giang thành vừa cúp điện thoại không lâu, Hứa Tình đã quấn khăn tắm đi ra từ phòng tắm.
"Vợ à, ngày mai em có rảnh không?” Giang thành hỏi Hứa Tình.
“Có chuyện gì à?” Hứa Tình ngồi ở mép giường dùng khăn lau tóc, đôi chân bắt chéo trắng như tuyết.
“Em gái anh mời chúng ta ăn cơm ngày mai.”
“Em không đi được, ngày mai em đến công ty.”
“Em đến đó làm gì?”
Giang thành ngạc nhiên hỏi: "Trong công ty có chuyện gì xảy ra sao?"
"Không phải, là lần trước anh làm loại đất sét đen có hiệu quả rất tốt cho nữ sinh.
Em nghĩ có thể tạo thành mỹ phẩm, vậy nên muốn nghiên cứu nó.” Hứa Tình nói.
Lúc này Giang Thành mới nghĩ tới, bạn gái của Đại Kim Nha và một số nữ sinh bị nổi mụn trứng cá trên mặt sử dụng, đúng là nó có hiệu quả rất tốt, chẳng những loại bỏ mụn mà còn giúp da trắng hơn.
“À, vậy anh viết phương pháp điều chế nó cho em.
Ngày mai em cứ đi làm nhé, anh và Giang Lai đi ăn với nhau cũng được.” Giang Thành nói.
“Ừm, anh đi tắm rồi ngủ nhé.” Hứa Tình nói.
Giang thành gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Khi anh vừa mở cửa, Hứa Tình bỗng nói: “Anh có cần em chà lưng không?”
“Chà lưng thì thôi, nếu em chà thêm mấy chỗ khác thì vào.” Giang Thành cười nói.
"Đi chết đi!" Hứa Tình khẽ lườm, bây giờ Giang Thành càng ngày càng táo bạo khi đứng trước mặt cô.
“Anh đùa thôi.” Giang Thành nói xong thì đi vào phòng tắm.
Hứa Tình nằm trên giường, hai chân cô phủ chăn.
Trong đầu Hứa Tình cẩn thận nghĩ về sự thay đổi của Giang Thành, sau khi anh vừa tự tử, mặc dù lúc tỉnh dậy cư xử rất tốt với mình nhưng như người xa lạ khách sáo, bây giờ anh thân thiết hơn, ngược lại còn nói đùa với mình, không biết trên người anh có bí mật gì nữa.
Đúng là như vậy, ban đầu Giang Thành sống lại thì chỉ coi Hứa Tình là cô giáo của mình, vậy nên rất tôn kính cô, chẳng dám đùa cợt.
Nhưng bây giờ tình cảm của hai người đã tiến triển, nên anh dần dần trêu đùa cùng cô.
“Vợ ơi.” Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giang Thành đi ra thì phát hiện Hứa Tình đã nằm trên giường, giữa đùi cô kẹp chăn.
Giang thành nhìn cảnh tượng này, chỉ muốn tiến đến kéo chiếc chăn ra, nhưng anh vẫn để Hứa Tình yên ổn, còn mình nằm trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong nhà Mộ Dung Tuyết, một cô nàng tóc dài vừa khẽ hát ngân nga vừa thử quần áo.
Cô gái rất trẻ trung, nhìn bề ngoài chừng hai mươi tuổi, gương mặt cô ấy rất xinh đẹp, trên người mặc bộ váy ngủ màu trắng rộng rãi, chẳng qua không che giấu nổi dáng người quyến rũ, đầy đặn của cô ấy.
“Chị à, em không mặc vừa quần áo của chị, ngực chị to quá.” Cô gái cầm quần áo trên tay, phụng phịu nói.
Đứng gần cô gái tóc dài là một cô nàng trông khá trưởng thành, mái tóc ngắn chững chạc, tư thế hiên ngang, dáng người vô cùng nóng bỏng, đặc biệt là vòng một căng tròn ngạo nghễ.
Đây là Mộ Dung Tuyết, nữ cảnh sát xinh đẹp.
Cô gái tóc dài đang thử quần áo là Mộ Dung Tĩnh, em gái của Mộ Dung Tuyết.
“Em đừng chọn tới chọn lui nữa, có quần áo để mặc là tốt lắm rồi, ai bảo em không mang quần áo đến đây.” Mộ Dung Tuyết khoanh tay trước bộ ngực đẫy đà, lạnh giọng nói.
“Em nghĩ đến đây rồi để anh rể mua vài bộ cho em, ai biết chị không tìm anh rể cho em chứ, thật sự quá thất vọng.” Mộ Dung Tĩnh nói xong thì lắc đầu, tỏ vẻ bó tay.
“Con bé hư, em nói linh tinh gì đấy? Muốn bị ăn đánh đúng không?" Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết khẽ ửng hồng, cô ta mắng.
“Không dám không dám, em không phải đối thủ của đội trưởng cảnh sát hình sự như chị ạ.” Mộ Dung Tĩnh nói xong, cầm lấy bộ váy màu hồng nhạt cũng tạm vừa vặn mà cô ta đã thử lúc trước.
Mộ Dung Tĩnh vừa nói vừa cởi váy ngủ trên người, lộ ra cơ thể còn chút ngây ngô nhưng vẫn khiêu gợi, sau đó cô ta mặc vào bộ váy hồng nhạt.
“Chị thấy thế nào?” Mộ Dung Tĩnh thay váy xong thì xoay một vòng tại chỗ.
“Em đẹp lắm, em đẹp nhất, được chưa?"
Mộ Dung Tuyết bước đến nhéo má Mộ Dung Tĩnh, khen ngợi đầy cưng chiều.
Cứ như vậy, tầm mắt của Mộ Dung Tĩnh vừa vặn ngang hàng với bộ ngực của Mộ Dung Tuyết.
Cô ta nhìn ngực đẫy đà như vậy thì lập tức nói: “Chị à, chị có bạn trai rồi đúng không?"
“Tại sao em nói vậy?" Mộ Dung Tuyết không hiểu.
"Bởi vì chỗ này của chị to quá mức, em nghe người ta nói, hình như phải có đàn ông thường xuyên hỗ trợ xoa bóp thì mới to đến thế.” Mộ Dung Tĩnh cười xấu xa, nói với Mộ Dung Tuyết.
“Hừ, con bé hư hỏng này, em muốn bị trừng phạt đúng không?”
Mộ Dung Tuyết dứt lời thì đẩy Mộ Dung Tĩnh xuống giường, đưa tay chọc chọc người cô ta, Mộ Dung Tĩnh cười nắc nẻ vì bị cù lét.
“Chị ơi, em sai rồi, em sai rồi.” Mộ Dung Tĩnh liên tục xin tha.
“Em đã hẹn bạn xong chưa?”
Mộ Dung Tuyết thả em gái ra, cô ta ngồi ở mép giường, hỏi.
“Ừm, em hẹn rồi, nên em nghĩ chúng ta sửa sang quần áo chút rồi đi.” Mộ Dung chỉnh lại mái tóc và nói.
“Cô bạn Giang Lai kia, em cũng gọi đến à?"
“Đúng vậy, còn có anh trai của cậu ấy nữa, sao thế chị?”
"Không có gì!" Mộ Dung Tuyết vừa nghe Giang Thành cũng tới, khuôn mặt lập tức ngượng ngùng ửng hồng.
Cô ta vẫn còn nhớ chuyện lần trước, mình cư xử với anh rất chủ động, hơn nữa khi thức dậy mình còn không mặc gì hết.
Tên khốn kia chắc chắn đã nhìn thấy hết cơ thể mình, có khi còn sờ soạng nữa cũng chẳng biết chừng.
Mộ Dung Tuyết ngẫm lại thì cảm giác chuyện này là nỗi sỉ nhục với bản thân, trong lòng bỗng hờn dỗi.
"Không đúng, nhất định là chị có chuyện gì đó." Mộ Dung Tĩnh nói kề sát tai Mộ Dung Tuyết.
“Em lại ngứa người rồi à?” Lông mày của Mộ Dung Tuyết cau lại.
"Không có không có." Mộ Dung Tĩnh ho khan hai tiếng, nói: "Khụ khụ, em ngồi máy bay suốt khoảng thời gian dài như vậy, trước tiên nghỉ ngơi một chút."
Nơi Giang Lai chọn để mời Mộ Dung Tuyết đi ăn là ở Thịnh Thế Hào Đình, đây là một địa điểm giải trí tổng hợp có ăn uống và ca hát ktv, môi trường cũng tương đối tốt.
Lúc này, trong phòng ăn Giang Lai chọn đã có một cặp tình nhân, người con trai tên là Lý Phi, còn cô gái tên là Tống Xuân Hiểu, ngoài ra còn có một người đàn ông ăn mặc rất chỉn chu.
Người đàn ông này là con trai của chủ tịch một công ty vật liệu xây dựng, tên là Trịnh Khải, đang đi học ở Bắc Kinh.
Anh ta biết Mộ Dung tĩnh trở về nên cũng về theo.
“Trịnh Khải, hiện tại cậu đang đi học ở thủ đô, chắc hẳn tương lai của cậu rất tốt đúng không?” Lý Phi nhìn Trịnh Khải và nói.
“Đúng vậy, ở một nơi như Bắc Kinh, tấc đất tấc vàng, chỗ chúng ta căn bản không thể so sánh được.” Trịnh Khải hơi đắc ý nói.
“Đúng vậy, anh Khải, gia đình anh rất giàu, nên mua nhà ở Bắc Kinh chắc chắn sẽ không thành vấn đề.” Tống Xuân Hiểu cũng thẳng thừng nói.
“Đương nhiên không có vấn đề gì.” Trịnh Khải cười nói.
Khi mấy người đang tán gẫu, Giang Thành và Giang Lai bước vào, Giang Lai cười nói: "Xin lỗi, hôm nay hơi tắc đường."
Trịnh Khải nhìn thấy Giang Lai thì hai mắt cậu ta sáng bừng, nhưng nhìn Giang Thành đi theo, ánh mắt lập tức lạnh nhạt.