Chàng Rể Hồ Tiên

chương 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài đang ngồi trên thùng gỗ khẽ cười, đôi chân khả ái không ngừng đung đưa, cái bánh bao vốn nóng hổi trong tay đã sớm nguội, nhưng nàng không chút phật lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ cắn một cái.

Lúc trời còn sáng, nàng đã ở chỗ này, chờ tới bây giờ mặt trời cũng sắp xuống núi, nàng vẫn không muốn rời đi, thỉnh thoảng rướn cổ nhìn về cuối con đường nhỏ.

Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua, lao thẳng đến khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng không khỏi rụt cổ, thở dài một hơi.

Trời cũng sắp tối rồi, tại sao phụ thân còn chưa quay về?

“Vũ Dương!”

Nghe được thanh âm êm tai ở phía sau, tiểu nữ oa lập tức ngồi thẳng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng xoay qua nhìn người thiếu phụ mỹ lệ đứng cách đó không xa. Tóc mẫu thân bồng bềnh như mây đen nhánh chỉ cài lại bằng hai cây trâm đơn giản, nàng mặc áo choàng, đứng trong gió lạnh vẫn lộ ra tư thái thanh nhã.

“Mẫu thân.” Doãn Vũ Dương khẽ gọi, thanh âm non nớt đầy dịu dàng.

“Ngoan.” Nương của nàng giơ tay vẫy nhẹ, “Xuống đi, tối rồi, cùng mẫu thân đi vào nhà nào.”

Doãn Vũ Dương không chần chừ, từ trên thùng gỗ nhảy xuống, nhanh nhẹn đi tới bên cạnh mẫu thân. Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn gương mặt xinh đẹp đượm buồn của mẫu thân, “Phụ thân còn chưa quay về?”

“Đúng vậy.” Cầm bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, Mưu Thủy Tâm nghĩ cách mỉm cười, “Chắc là ngày mai.” Đôi mắt đẹp của nàng nhìn về con đường mòn vẫn không thấy bóng dáng phu quân, “Có lẽ. . . . . . Có lẽ là ngày mai sẽ trở về.”

Doãn Vũ Dương nắm tay mẫu thân, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không nhịn được tự lẩm bẩm nói, “Mẫu thân, hôm nay. . . . . . Phụ thân hôm nay sẽ trở lại, Vũ Dương thấy mà.”

Nghe lời nói này, Mưu Thủy Tâm lộ ra một nụ cười, xoa nhẹ khuôn mặt bé xinh của nữ nhi. Lúc nữ nhi cất tiếng khóc chào đời, nàng biết rằng đứa trẻ này có năng lực tiên đoán được tương lai .

“Vũ Dương nhìn thấy sao?” Nàng ôn nhu mở miệng, “Phụ thân. . . . . . Hôm nay nhất định sẽ trở lại.”

“Dạ, phụ thân sẽ cùng mẫu thân và Vũ Dương ăn bánh hoa mai. Nhưng mà, mẫu thân. . . . . .” Tiểu Vũ Dương hoang mang nhăn lông mày, chu cái miệng nhỏ nhắn dừng nói.

Mưu Thủy Tâm khó hiểu cúi đầu nhìn nữ nhi, “Sao vậy?” Nàng nhẹ giọng hỏi, “Vũ Dương vừa thấy cái gì à?”

“Tại sao kiếm của phụ thân toàn là máu?” Doãn Vũ Dương ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mẫu thân, “Vũ Dương sợ lắm! Rất sợ!”

Bàn tay đang nắm nữ nhi của Mưu Thủy Tâm đột nhiên run rẩy, trong nháy mắt một nỗi bất an dâng lên.

Rời đi Miêu Cương lớn lên từ nhỏ, sau khi sinh hạ nữ nhi, nàng không hề tuỳ tiện sử dụng năng lực tiên đoán của mình nữa, nàng và phu quân tin tưởng thế gian hết thảy đều có định số, không thể dựa vào nó mà làm thay đổi, nếu không sẽ gặp tai hoạ lớn hơn. Nhưng là. . . . . .

Lúc này phía chân trời đột nhiên nổi lên bão tuyết, tuyết rơi khắp trời, nàng nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh chớp nhoáng -

Thân thể nàng cứng đờ, lần nữa mở mắt ra, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sắc trời đen u ám, như có khí thế đè mạnh. . . . . . Sắc mặt nàng chuyển sang tái nhợt, hiểu đây là mệnh trời đã định chạy không khỏi -

Giọt máu trên thanh kiếm

Mây ùn ùn kéo tới

Tai nạn phủ xuống

“Tiểu thư!” Tư Đồ Linh ở trong phòng nhỏ làm bằng trúc, nhìn thấy Mưu Thủy Tâm vẻ mặt tái nhợt đứng bên ngoài, lập tức đi ra. “Ngày lạnh thế này, sao lại mang theo tiểu tiểu thư đứng bên ngoài? Mau vào thôi!”

Mưu Thủy Tâm thu hồi ánh mắt, yên lặng nhìn tỳ nữ của mình.

“Tiểu thư?” Tư Đồ Linh thấy ánh mắt tiểu thư, trong lòng không khỏi thắt lại, “Sao vậy?” Nàng cẩn thận hỏi.

Mưu Thủy Tâm lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Thu dọn hành lý, chúng ta cần phải đi mau.”

Nghe một câu nói không đầu không đuôi, Tư Đồ Linh cũng không hỏi nhiều, lập tức quay người trở về phòng chuẩn bị hành lý.

“Linh nhi!” Mưu Thủy Tâm chợt nhớ tới gì đó, khẽ gọi một tiếng.

“Vâng” Tư Đồ Linh lập tức dừng bước lại.

Mặc dù trời rất lạnh, nhưng Mưu Thủy Tâm không vào cửa, chỉ ngồi trên ghế trúc trước phòng, đây là phu quân đích thân chém trúc, từng khúc từng khúc tỉ mỉ làm cho nàng.

Cuộc sống hạnh phúc của hai người ở chỗ này đã hơn nửa năm, vốn định khi tuyết đầu mùa rơi xuống sẽ trở về phương Nam, nhưng kế hoạch lại thay đổi. Nhìn tuyết trắng rơi mịt mù trước mắt, nàng ôm lấy nữ nhi, để ngồi trên đùi của mình.

Tư Đồ Linh cung kính đứng bên cạnh Mưu Thủy Tâm, chờ tiểu thư mở miệng.

Nàng theo tiểu thư đến bây giờ, đảo mắt đã qua bảy năm, những năm gần đây, cô gia, tiểu thư ‘kiêm điệp tình thâm’, cùng nhau du sơn ngoạn thủy, cuộc sống trôi qua hết sức hài lòng.

Khoảng nửa năm trước, bọn họ tới nơi hẻo lánh có đỉnh núi đẹp như tiên cảnh này, cô gia và tiểu thư quyết định lưu lại mấy ngày, chờ khí trời chuyển lạnh sẽ trở về phương Nam, trở lại quê cũ.

Không nghĩ tới, trước khi đi có một nhóm khách không mời mà đến, cùng cô gia nói chuyện hồi lâu cô gia liền để lại các nàng, theo những người đó rời đi.

Cô gia có nói, chậm nhất là một tháng sẽ trở lại, nhưng mà kỳ hạn một tháng đã qua, vẫn không thấy bóng dáng cô gia đâu.

Cho đến sáng nay, nàng thấy tiểu thư dậy thật sớm, làm món bánh hoa mai mà cô gia và tiểu tiểu thư thích nhất, nàng liền biết hôm nay cô gia sẽ về nhà.

Tiểu tiểu thư Vũ Dương một mực ở bên ngoài chờ phụ thân về, nhưng tới bây giờ trời đã tối rồi, các nàng vẫn không thấy bóng dáng cô gia.

Yên lặng một hồi, Mưu Thủy Tâm thầm mở miệng, “Cô gia. . . . . . lát nữa sẽ về đến nhà, chẳng qua là. . . . . .” Đôi mắt đẹp sáng trong ngước lên, nàng nhìn thẳng tỳ nữ, “Nếu ta và cô gia có gì bất trắc, Vũ Dương đành nhờ cậy ngươi.”

Tư Đồ Linh nghe vậy cả người chấn động, đáy mắt hiện vẻ kinh sợ, muốn đuổi theo hỏi, lời đến bên miệng nhưng không làm sao thốt ra được.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của tiểu thư, lòng nàng rơi xuống đáy cốc, cùng tiểu thư lớn lên, nàng biết rõ năng lực thần bí kia của tiểu thư hơn bất kì người nào.

Các nàng sinh ra ở Miêu Cương, nơi đó ‘sơn minh thủy tú’, ‘điểu ngữ hoa hương’, thôn làng mấy ngàn người an cư lạc nghiệp không tranh quyền thế, tự hình thành một chốn đào nguyên. Chưởng quản luật lệ ở đây, chính là Hắc tế ti cùng Bạch trưởng lão, trên dưới tuân thủ nghiêm ngặt, cuộc sống trôi qua đơn giản, thanh bình.

Lão gia là Vu Linh Hắc tế ti được người người kính trọng, đêm xem tinh tượng, thân là hòn ngọc quý trên tay Hắc tế ti, tiểu thư mới ra đời đã được trời ưu ái ban cho năng lực dự đoán cát hung, phần thần thông này làm lão gia cảm thấy kiêu ngạo không thôi.

Về phần cô gia nhà nàng Doãn Liễu Phàm, cùng tiểu thư là thanh mai trúc mã, còn là con trai lớn của chủ chưởng luật pháp - Vu Linh Bạch trưởng lão, có pháp lực trảm yêu trừ ma cao thâm, hai người nên duyên là do ông trời tác hợp, môn đăng hộ đối.

Nhưng mà cô gia cùng tiểu thư không màng danh lợi, cho nên sau khi thành thân, nhận được sự thông cảm của phụ mẫu hai bên, liền rời Miêu Cương, du sơn ngoạn thủy khắp nơi, muốn thưởng thức cảnh đẹp bốn phương rồi trở về quê cũ. Chẳng qua là hiện tại. . . . . .

“Tiểu thư,” Tư Đồ Linh buộc mình đè nén cảm xúc, chậm rãi quỳ bên cạnh Mưu Thủy Tâm, đôi mắt to tròn cẩn thận quan sát vẻ mặt tiểu thư. Hôm nay tiểu thư lại mở miệng uỷ thác, nàng biết nhất định có đại sự sắp sửa xảy ra. “Chẳng lẽ ta tránh không thoát sao?”

Mưu Thủy Tâm nhàn nhạt gật đầu, “Ngươi mau thu dọn đồ đạc, đến lúc là đi ngay.”

“Không đợi cô gia?”

“Đợi chứ.” Đôi mắt đẹp của Mưu Thủy Tâm nhìn về con đường mòn mà vẫn không thấy bóng dáng phu quân, “Chờ tướng công trở lại, chúng ta ăn một bữa cơm, ngươi mang theo Vũ Dương rời đi. Nhưng ta và chàng. . . . . . Đã đi không được nữa.”

Điều này không đúng! Tư Đồ linh lắc đầu, kéo tay nàng nói: “Tiểu thư, nếu như người có thể biết trước bất trắc, không bằng chúng ta bây giờ. . . . . “

“Không được!” Mưu Thủy Tâm ánh mắt không lung lay nhìn nàng, “Ta cùng cô gia nói qua, chúng ta tuyệt đối sẽ không dùng tới năng lực làm thay đổi thế vật biến hóa, dù sao nghịch thiên mà đi, cuối cùng cũng chỉ có hậu quả bất hạnh. Nếu ta đi theo các ngươi, chỉ sợ cuối cùng ngay cả ngươi và Vũ Dương cũng không trốn được. Hôm nay nếu mạng ta đã tuyệt, ta sẽ nhận lấy, nhưng ngươi và Vũ Dương. . . . . . Không phải là như vậy.”

“Tiểu thư!”

Tay Mưu Thủy Tâm nhẹ chạm vào gương mặt Tư Đồ Linh, ôn nhu nói: “Linh nhi, chúng ta thân nhau như tỷ muội, ngươi là người mà cuộc đời này ta tín nhiệm nhất, Vũ Dương giao tay ngươi, ta có thể yên tâm. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện, tuyệt đối phải nhớ rằng – mang theo Vũ Dương, cả đời không thể trở về Miêu Cương! Vũ Dương từ nay về sau phải mai danh ẩn tích, đừng nói cho bất luận kẻ nào biết cha nó là Doãn Liễu Phàm, mẫu thân là Mưu Thủy Tâm.”

Nước mắt Tư Đồ Linh tràn khoé mắt.

“Đi đi.” Mưu Thủy Tâm ôn nhu cười một tiếng, “Không cần mang quá nhiều đồ, chỉ cần đến ngôi miếu đổ nát ngay sườn núi, thì sẽ an toàn.”Tư Đồ Linh đứng lên, xoa đi nước mắt, xoay người vào trong phòng thu dọn.

Mưu Thủy Tâm ôm chặt thân thể nho nhỏ trong ngực, tham luyến sự ấm áp trên người nữ nhi. Đây là bảo bối trân quý nhất của cuộc đời nàng, trong người chảy hai dòng máu Doãn, Mưu — hai thế gia đứng đầu Miêu tộc.

Nàng nhẹ chạm nữ nhi, vuốt ve mái tóc. Huyết thống của Vũ Dương có thể mang cho nó cuộc sống bất phàm, nhưng cũng có thể khiến nó chết thảm. Nếu có thể lựa chọn, nàng chỉ mong cả đời nữ nhi an ổn, đây là tâm nguyện duy nhất của người làm mẫu thân.

“Thiên địa thần linh, nếu quả thật Thủy Tâm đã gây nên tội lỗi, thì hôm nay xin hãy đem tất cả tai họa phủ xuống trên người ta, đừng làm khó dễ nữ nhi của ta.” Hít sâu một hơi, Mưu Thủy Tâm trong lòng đã quyết định, nàng từ bên hông mình lấy ra một dây chuyền bạc: giữa mặt dây chuyền có một đoá hoa, trên đó gắn một viên hồng ngọc tỏa sáng.

“Mẫu thân, viên đá này thật đẹp!” Ánh mắt Doãn Vũ Dương long lanh nhìn bảo thạch.

“Đúng vậy, đây là do ông ngoại đưa cho nương.” Mưu Thủy Tâm mỉm cười nhìn nữ nhi của mình, ôn nhu nói: “Hôm nay nương đưa nó cho Vũ Dương nhé?”

“Vâng.” Doãn Vũ Dương vui vẻ nhận lấy.

“Để nương giúp Vũ Dương đeo lên.” Nàng cẩn thận thắt trên mắt cá chân nữ nhi, “Cả đời này. . . . . . Cũng không rút ra được, Vũ Dương không được giận đó.”

Doãn Vũ Dương khó hiểu gật đầu.

Sợi dây bạc này, là do thần lực Hắc tế ti Miêu Cương mấy trăm năm chế thành, viên hồng ngọc dùng máu của tế ti nhiều đời mới tạo nên. Nó vốn là vật thờ phụng ở đền thần, nhưng hôm nàng theo phu quân rời Miêu Cương, ở tế đàn, cha đã tự tay giao cho nàng

Nhớ khi đó, ánh mắt hiền lành của cha như muốn nói lại thôi, xem ra, lão nhân gia cũng đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Nhưng nếu ngay cả cha cũng không có lực xoay chuyển, vậy lấy năng lực của nàng. . . . . . Cũng chỉ có thể chấp nhận số mệnh.

Nhìn Tiểu Vũ Dương hưng phấn chạm vào sợi dây trên mắt cá chân, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Một khi Vũ Dương đeo sợi dây này, trừ phi trở lại Miêu Cương, để cho Hắc tế ti trước tế đàn tự mình gở xuống, nếu không chỉ có chết mới có thể tháo ra. Quan trọng nhất, sau khi đeo lên bất luận có năng lực thần kì nào cũng sẽ mất hết, không khác gì người bình thường.

Sợi dây bạc này sẽ niêm phong năng lực không lường trước được của Vũ Dương, hy vọng điều này có thể giữ được tính mạng của nó, bảo vệ nó cả đời.

“Đừng ăn nữa.” Mưu Thủy Tâm khẽ cười lấy đi nửa bánh bao trong tay nữ nhi, “Vào thôi, nương có làm bánh hoa mai cho con, tiện thể cho Linh di xem sợi dây đeo này nhé.”

“Dạ.” Doãn Vũ Dương hưng phấn nhảy xuống, nhìn mẫu thân, “Nương không đi vào sao?”

Mưu Thủy Tâm lắc đầu, “Nương còn muốn ngồi ở đây thêm một lát. Vũ Dương ngoan, vào đi con.”

“Vâng” Doãn Vũ Dương còn nhỏ tuổi nên không suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng chạy vào trong phòng.

Nàng hớn hở vừa chạy vừa nhìn sợi dây bạc trên chân, chờ phụ thân trở lại, nàng muốn cho phụ thân xem, muốn ông thấy được nàng có món đồ đẹp thế này.

Bông tuyết không ngừng rơi xuống người Mưu Thủy Tâm, nhưng nàng vẫn bất vi sở động ngồi ở tại chỗ, cho đến khi nghe tiếng vó ngựa dồn dập, nàng mới chậm rãi đứng lên.

Cuối con đường mòn tối xuất hiện bóng một người ngồi trên ngựa, cố gắng đi trong cơn bão tuyết.

Ngựa dừng lại, người đó liền kéo mũ, vội vã xuống ngựa.

“Tướng công!” Mưu Thủy Tâm lập tức tiến đến, đỡ lấy người nam tử.

“Nhanh lên!” Doãn Liễu Phàm cầm chặt lấy tay nàng, “Mang theo Vũ Dương đi mau!”

Lúc chạm vào phu quân, nàng lập tức phát hiện trên người hắn chảy xuống một thứ chất lỏng âm ấm, đưa tay lên nhìn, là máu đỏ tươi đến khiếp đảm.

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tái nhợt của hắn, mặt nàng cũng không thấy huyết sắc.

“Chúng ta đã diệt bộ tộc chồn bạc!” Doãn Liễu Phàm mở miệng.

“Tướng công. . . . . .” Mưu Thủy Tâm yếu ớt nhìn hắn, “Vì sao chàng phải làm như vậy?”

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của thê tử, Doãn Liễu Phàm ở trong lòng thở dài, xem ra nàng đã biết trước những gì hắn làm rồi.

Tuy nói người, yêu vốn không cùng giới, nhưng không phải là yêu quái thì đều tà ác, cũng như không phải tất cả con người đều tốt đẹp, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, người yêu khác đường, coi như cũng sống yên ổn với nhau.

Hắn học được một thân công phu kế tục tổ nghiệp, có thể cùng yêu quái qua lại, cũng biết trận pháp Tru Tà trấn yêu, nhưng chính bởi vì như thế, từ nhỏ hắn đã được dạy xử sự phải chú ý cẩn thận, tuyệt không lạm sát kẻ vô tội, nhưng lần này. . . . . . Tay hắn đầy máu tanh, diệt Hồ tộc.

“Có hồ tinh mê hoặc đương kim thái tử.” Sắc mặt Doãn Liễu Phàm tái nhợt, thanh âm suy yếu, hết thảy cũng không thể trách người khác, chỉ có thể trách mình tin lầm người. “Nàng còn nhớ Hòa Trác sư huynh không? Thì ra hiện tại hắn đã là Quốc sư đương triều, muội muội của hắn trở thành Thái tử phi, hôm đó chính hắn phái người đến đây nhờ giúp đỡ, nói hồ tinh này khiến thái tử phát điên, mong ta xuất thủ tương trợ. Thái tử sẽ kế vị quân vương, gặp chuyện bất trắc, thiên hạ cũng rung chuyển, ta vốn tưởng rằng làm vậy là hành thiện, ai ngờ. . . . . . Sai lầm lớn.”

Hòa Trác. . . . . . Mưu Thủy Tâm lắc đầu. Nàng không thích vị sư huynh này, hắn mặc dù là đồng môn của phu quân, nhưng dã tâm rất lớn, tính tình cộc cằn, sau khi học thành, đầu cũng không quay lại đã rời xa quê hương.

Nhớ năm đó, lúc hắn rời đi, còn tới tế đàn một chuyến, muốn mang theo nàng, nhưng bị nàng từ chối thẳng thừng. Đời này, nàng vĩnh viễn không quên đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào mình.

Qua mấy năm, thì tin tức truyền về, nói hắn đã là quốc sư, còn được hoàng đế coi trọng, nhưng dù sao cũng là chuyện sư huynh, bất luận vinh nhục đều không liên quan đến hai vợ chồng, ai ngờ bây giờ phu quân vì nhớ tình nghĩa đồng môn mà phạm phải sai lầm lớn.

“Tướng công, nếu đã là vậy,” nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng phủi đi tuyết trên tóc hắn, “Đừng để trong lòng nữa.”

“Nương tử, nàng không hiểu.” Nhìn khuôn mặt ôn nhu của thê tử, Doãn Liễu Phàm vạn phần xấu hổ, “Vô cớ giết người trong bộ tộc, không chỉ vi phu ta đây tay đầy máu tanh, mà còn đẩy chúng ta vào hiểm cảnh.” Hắn bắt lấy tay nàng, “Vũ Dương. . . . . . Tên Hòa Trác biết đôi ta thành hôn, sinh hạ được Vũ Dương. . . . . . Hắn muốn có con bé!”

Nhắc tới bảo bối trong lòng mình, nàng cứng đờ, “Cái gì?”

“Sư huynh biết Vũ Dương là nữ nhi của chúng ta, năng lực bẩm sinh của Vũ Dương là thứ mà hắn muốn có.”

Mưu Thủy Tâm chấn động. Hai vợ chồng họ từ nhỏ đều lộ ra năng lực trác tuyệt khác thường, mà Vũ Dương là cốt nhục của họ, năng lực của nàng hơn phụ mẫu chắc chắn sẽ gặp chuyện.

“Sư huynh mưu đồ cướp ngôi, năng lực linh thông của Vũ Dương có thể giúp hắn, lần diệt Hồ Tộc này cũng là sư huynh một tay chủ đạo. Thái tử mặc dù có yêu cô gái Hồ tộc, nhưng cũng không điên, chẳng qua là tình yêu đơn thuần, mà sư huynh đuổi tận giết tuyệt, bởi vì Thái tử cùng Hồ tộc sinh hạ một đứa con, có thể trở thành chướng ngại lớn nhất khi hắn xưng vương. Đáng tiếc là ta đã giết nàng chồn bạc ấy, cũng chính là Hồ tộc công chúa, trước khi lâm chung nàng ta đã nói ra toàn bộ chân tướng, ta mới biết mình sai lầm, nhưng đã hết cách xoay chuyển.”

Mưu Thủy Tâm nghe, sắc mặt càng lộ vẻ trắng bệch.

“Nhưng trước khi sư huynh hạ thủ, ta đã cứu được hài tử kia, chỉ là nó bị thương -” hắn gấp gáp nói.

Ánh mắt nàng đảo quanh bốn phía, “Đứa bé kia đâu?”

“Sư huynh đuổi theo ta, mang theo chỉ sợ sẽ có bất trắc, cho nên ta để nó trong sơn động, làm phép ẩn giấu, chỉ cần nó không ra, thì sẽ không có người tìm được.”

Doãn Liễu Phàm dùng sức đè lại vết thương đang không ngừng chảy máu, bắt buộc mình phải tỉnh táo. Hắn không thể ngã – ít nhất phải chờ đến khi vợ, con an toàn.

“Sư huynh lập tức sẽ đuổi theo tới đây, còn Hồ tộc sau đó cũng sẽ truy theo, ta. . . . . . Ta sẽ đi tìm đứa trẻ, mang nó đi tìm tộc nhân của mình, nàng mang theo Vũ Dương, có thể đi bao xa thì đi, thời gian không còn nhiều nữa rồi!”

“Vâng.” Nàng cố hết sức dìu hắn vào nhà. “Thiếp có nấu cơm, lúc sáng sớm làm món bánh hoa mai mà chàng và Vũ Dương thích nhất, giờ chàng trở về, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên nha?”

“Nương tử, hiện tại lúc này -”

Đôi mắt đẹp của Mưu Thủy Tâm lẳng lặng nhìn phu quân, người nam tử mà cuộc đời này nàng dốc hết tất cả để yêu. “Tướng công, thiếp và chàng trốn không thoát đâu. Thiếp đi theo chàng cứu hài tử kia, nhưng. . . . . . Chúng ta sẽ trốn không thoát.”

Doãn Liễu Phàm bỗng nhiên trầm mặc. Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh làm rung động lòng người của thê tử, hồi lâu, hắn giương khóe miệng lên.

“Thật sao?” Hắn biết rõ năng lực của ái thê, nếu nàng đã nói, nhất định chính là chạy không thoát. “Được, vậy vi phu sẽ cùng nương tử thưởng thức bữa cơm ngon.”

Hai người vào nhà, Doãn Vũ Dương vừa nhìn thấy cha, liền hưng phấn chạy lên trước, ôm cổ hắn, “Phụ thân!”

“Vũ Dương. . . . . .” Doãn Liễu Phàm cố sức giơ tay, vỗ đầu nữ nhi.

“Vũ Dương đợi phụ thân lâu lắm rồi,” nàng kéo cha nũng nịu nói, “Phụ thân trở về thật muộn.”

“Xin lỗi con.” Doãn Liễu Phàm cười, “Để cho Vũ Dương phải đợi lâu.”

Mưu Thủy Tâm ôn nhu hướng bên trong nhà gọi: “Linh nhi!”

Tư Đồ Linh nghe được tiếng kêu, lập tức đi ra, vừa nhìn thấy Doãn Liễu Phàm, không khỏi cả kinh, “Cô gia? Người đã về?”

“Đúng vậy.” Doãn Liễu Phàm chậm rãi ngồi xuống.“Tới đây cùng nhau ăn cơm đi.” Mưu Thủy Tâm nhẹ nói, “Chúng ta đã lâu rồi không ngồi chung một bàn.”

“Dạ” Tư Đồ Linh vội vàng thêm cơm, tin rằng chỉ cần cô gia trở lại, hết thảy cũng sẽ không có việc gì. Dù sao cô gia nhà nàng võ công cao cường, thần thông quảng đại, chỉ cần có người , đừng nói là người, cho dù là yêu ma quỷ quái cũng sẽ chẳng sao.

Nhưng khi nàng quay người lại, ánh mắt lơ đãng bỗng thấy phía dưới chỗ cô gia đang ngồi nhỏ máu đỏ tươi, lòng nàng chấn động, lo sợ ngẩng đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô gia một cái, lại chuyển sang tiểu thư.

Thấy khóe miệng tiểu thư giương lên nụ cười điềm đạm, dường như đã biết trước tất cả, nàng im lặng, không nói thêm gì nữa. Nàng mang cơm thêm lên, hốc mắt rưng rưng, lẳng lặng ngồi xuống.

“Phụ thân,” trong nhà chỉ có Doãn Vũ Dương không hiểu chuyện, vẻ mặt ngây thơ chỉ xuống chân mình, “Phụ thân xem này! Nương cho con sợi dây bạc đó.”

Doãn Liễu Phàm liếc nhìn một cái liền nhận ra, biết việc đeo nó có ý nghĩa gì. Hắn nhìn về phía thê tử của mình, xem ra Thủy Tâm đã biết trước năng lực của Vũ Dương sẽ đem đến họa sát thân, cho nên ra quyết định như thế.

“Ăn đi.” Mưu Thủy Tâm cười một tiếng, “Ăn xong bữa này, Linh nhi sẽ phải mang Vũ Dương rời đi.”

Doãn Liễu Phàm không để ý tới thương tích do kiếm đâm trên thắt lưng mình vẫn đang chảy máu tươi, thê tử nói mấy câu đơn giản, đủ để hắn hiểu được nàng đã sắp xếp tất cả.

Cho nên hắn nhìn Tư Đồ Linh nói: “Linh nhi, Vũ Dương đành nhờ cậy ngươi. Đại ân đại đức của ngươi, ta với Thủy Tâm kiếp sau nhất định báo đáp.”

Khóe mắt Tư Đồ Linh đầy lệ , nhưng nàng không để nó rơi xuống, “Cô gia đừng nói như vậy, đây là việc Linh nhi nên làm.”

“Tướng công yên tâm đi.” Mưu Thủy Tâm gắp chút thức ăn thay phu quân, “Thiếp tin tưởng Linh Nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vũ Dương.”

Doãn Liễu Phàm sâu kín nhìn vẻ mặt dịu dàng của ái thê, khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt đầu nữ nhi. Cầu thần linh phù hộ hài tử của hắn và Thủy Tâm có thể bình an vô sự!

Một bữa cơm diễn ra trong không khí yên bình đầy đau thương .

Doãn Vũ Dương ăn xong bánh hoa mai, Mưu Thủy Tâm liền lấy ra khăn tay, đem bánh hoa mai còn dư cho vào trong, đưa tới vạt áo của nữ nhi, “Vũ Dương, cho con này.”

Tiểu Vũ Dương hưng phấn nhận lấy.

“Thật là.” Mưu Thủy Tâm ôn nhu nhìn con, “Để sau này từ từ ăn.”

Nàng vui vẻ gật đầu.

Mưu Thủy Tâm ngẩng lên, nháy mắt với phu quân, tiếp theo trong tích tắc, Doãn Liễu Phàm vươn tay, tìm huyệt đạo trên trán nữ nhi, thấy nàng lập tức ngáp một cái, gục xuống bàn ngủ say.

“Đi đi.” Mưu Thủy Tâm kìm nén nước mắt, nhìn tỳ nữ của mình căn dặn.

Tư Đồ Linh đè xuống chua xót trong lòng, gật đầu, mang theo bọc quần áo đơn giản, ôm lấy tiểu tiểu thư, đi ra khỏi phòng trúc.

Ngoài phòng, tuyết trắng bay mịt mù, nàng cũng không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể dũng cảm bước trên con đường tương lai mờ mịt không thể biết trước.

Trong đầu nàng, mãi nhớ lời của tiểu thư — đến chết cũng không thể mang theo tiểu tiểu thư trở về Miêu Cương.

Tiểu Vũ Dương không biết cái gì đánh thức mình, khẽ động đậy cơ thể, mở mắt ra.

Nàng xoa xoa hai mắt, tò mò quan sát cảnh vật lạ lẫm bốn phía, là một ngôi miếu đổ nát.

Nàng nhớ rõ mình đang cùng phụ thân, mẫu thân ăn bánh hoa mai, sao bây giờ lại ở chỗ này?

Mượn ánh sáng từ đống lửa cách đó không xa, nàng chỉ thấy Linh di bên cạnh, không có phụ mẫu của nàng.

Cẩn thận rời khỏi tay Linh di, bánh hoa mai vẫn đang trong vạt áo của nàng, nhưng mà. . . . . .Phụ thân, mẫu thân đâu?

Nàng đứng lên, cố sức kiễng mũi chân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vóc dáng thật sự quá thấp, không cách nhìn thấy cảnh vật ngoài phòng như ý muốn.

Quay đầu lại nhìn Linh di một cái, thấy Linh di vẫn ngủ say, vì vậy nàng kéo cửa miếu mở ra một cái khe nhỏ, len lén chạy ra ngoài.

Bên ngoài bão tuyết bay tán loạn, lạnh quá. . . . . .Con đường nhỏ trước mặt dường như nhìn không thấy tới khúc cuối, dù sao trời cũng đã gần sáng. Nàng rướn cổ, không ngừng nhìn quanh, nhưng vẫn không thấy phụ thân cùng mẫu thân.

Xoay mình, nàng phát hiện một bóng trắng tròn đang động đậy cách đó không xa, liền hiếu kỳ đi tới.

Một trận gió mạnh thổi qua, làm nàng ngã oạch trong đống tuyết, nhưng nàng không từ bỏ ý định, dùng cả tay chân bò qua đó.

Thì ra là một con tiểu bạch hồ nằm trong đống tuyết, hòa cùng những bông trắng đang rơi xuống trông thật đáng yêu, nhìn bộ dạng nó lạnh đến phát run, dường như đi không được nữa.

Chần chờ một chút, thiên tính thiện lương khiến nàng vươn tay ôm lấy nó.

Trong chớp nhoáng, đôi mắt vốn đóng chặt bỗng mở ra, đó là một đôi hắc mâu đang tỏa sáng.

Ánh sáng như sao ấy làm Doãn Vũ Dương mỉm cười, trấn an nói: “Tiểu hồ, tiểu hồ, sao ngươi lại ở chỗ này? Phụ thân hoặc mẫu thân của ngươi đâu?”

Nàng nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại, chú ý thấy trên màu trắng như tuyết có vết máu đỏ tươi.

“Ngươi bị thương rồi, có đau lắm không?” Nàng nhẹ nhàng đem nó ôm vào ngực, trong gió tuyết chầm chậm quay lại ngôi miếu đổ.

Trong miếu, vì có củi, cho nên so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều.

Linh di vẫn ngủ say, Doãn Vũ Dương rón rén ôm tiểu hồ hướng tới đống lửa đi tới.

“Ngươi nhẫn nại một chút, đợi lát nữa sẽ ấm lên thôi.” Nàng tìm được vết thương trên chân nó, lấy ra chiếc khăn tay nhỏ mẫu thân làm cho nàng, buộc lại, “Trời sáng, cha mẹ ngươi sẽ tới tìm ngươi, ta cũng muốn đi tìm cha mẹ ta.” Nàng nhẹ giọng nói với tiểu hồ, rồi sau đó giống như là nhớ tới cái gì, cẩn thận lấy bánh hoa mai ra, “Đây là nương cho ta, bảo là từ từ ăn. . . . . . Ngươi muốn ăn không?”

Tiểu hồ hít hà, vươn đầu lưỡi liếm một cái, vốn cho là nó không ăn, nhưng không nghĩ tới cái miệng nhỏ cắn vài miếng đã ăn hết.

Doãn Vũ Dương lộ ra một cười mỉm.

Chờ nó thỏa mãn ăn xong, thân thể cũng không còn run rẩy như trước, nhưng bởi vì không yên lòng, nàng cho nó vào trong áo bông của mình, vỗ vỗ, “Ngoan ngoãn một chút nào. . . . . .”

Không biết qua bao lâu, nhận thấy tiểu hồ không run nữa, nàng cúi đầu liếc nhìn, chỉ thấy nó nhắm mắt lại, an ổn ngủ thiếp đi.

Nàng cười một tiếng, cũng nằm bên cạnh đống lửa, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Nhưng vừa chợp mắt chút xíu, nàng đã bị một tiếng vang thật lớn làm giật mình, tỉnh dậy, còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị một bàn tay bắt lấy.

Nàng không nhịn được thét chói tai, thanh âm thức tỉnh Tư Đồ Linh đang ngủ say.

Tư Đồ Linh bỗng chốc mở mắt, duỗi tay, mới biết được tiểu tiểu thư không ở bên cạnh mình, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trước mắt có gần hai mươi bạch y nhân, một người trong đó còn đang nắm tiểu tiểu thư, thân thể nàng cứng đờ.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Nàng lớn tiếng hướng tên bạch y nhân đang giữ tiểu tiểu thư quát: “Mau buông tay ra!”

“Chúng ta không muốn đả thương người.” người bắt Doãn Vũ Dương là một lão nhân đầu tóc bạc trắng, vẻ mặt hiền hòa, “Lão phu chỉ là muốn hỏi một câu.”

“Muốn hỏi thì có thể,” Tư Đồ Linh cố nén sự hoảng hốt, “Trước tiên để hài tử xuống.”

Lão nhân nghĩ một lát, cuối cùng thả Doãn Vũ Dương xuống đất.

Tư Đồ Linh lập tức kéo tiểu tiểu thư về bên cạnh mình. Đây là sinh mạng của tiểu thư, dù phải trả bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ chu toàn.

Nàng liên tiếp lùi bước, vẻ mặt cảnh giác quan sát những bạch y nhân trong ngôi miếu đổ nát.

“Các ngươi có thấy một nam hài — À không! là một con bạch hồ?”

“Không có.” Tư Đồ Linh lắc đầu, “Ngôi miếu nát này không rộng, các ngươi có thể tự mình lục soát, không nên động tay động chân.”

Lão nhân ra hiệu, những người phía sau hắn lập tức phân tán ra bốn phía tìm kiếm.

“Cô nương. . . . . .” Hắn hoài nghi đánh giá nàng, “Có thể mạo muội hỏi một câu hay không, tại sao các người lại ở nơi hoang vu này?”

“Ta. . . . . .” Nàng cảnh giác trả lời: “Có liên quan gì tới ông!”

“Đúng là không liên quan đến lão phu. Chẳng qua . . . . .Trên ngọn núi này có một gia đình họ Doãn, không biết có quan hệ gì với cô nương không?”

“Không có!” Tư Đồ Linh lãnh thanh trả lời, nhưng trời mới biết chân nàng đang phát run. Nàng ôm chặt tiểu tiểu thư, “Ta không biết họ Doãn gì cả. Ta. . . . . . Tỷ tỷ ta mất sớm, để lại tiểu nữ oa này, chúng ta không nơi nương tựa, dựa vào việc tìm củi mang đến chợ bán, kiếm chút bạc vụn để sống qua ngày. Hôm nay lên núi, ai biết trời đột nhiên nổi bão tuyết, làm ta cùng hài tử lạc đường, bất đắc dĩ mới phải nhóm lửa nghỉ ngơi ở ngôi miếu này một đêm, chờ trời sáng sẽ tìm đường xuống núi về nhà.”

Lão nhân vuốt chòm râu của mình, hàng lông mày trầm ngâm, dường như đang xem xét tính chân thật trong lời nói của nàng.

“Bẩm Trưởng lão, không có.” Mấy người đi lục soát trở lại bên cạnh lão nhân, nhẹ giọng nói.

“Rốt cuộc là đã đi đâu?” Lão nhân không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói, “Đạo nhân họ Doãn biến tiểu chủ tử thành tiểu hồ mang đi, hiện tại đạo nhân kia cùng vợ hắn bị thủ hạ Quốc sư giết chết, nhưng đám người của triều đình tìm khắp nơi vẫn không thấy tiểu hồ, cho nên tiểu hồ nhất định còn ở trên ngọn núi này. . . . . . Tiếp tục tìm! Tuyệt đối không để cho tặc nhân ra tay trước một bước!”

Nghe được lời lão nhân…, sắc mặt Tư Đồ Linh trắng bệch. Cô gia cùng tiểu thư nhà nàng. . . . . . Đã chết. Trong một thoáng thân thể nàng không cách nào đứng vững được.

Nàng cúi đầu nhìn Doãn Vũ Dương, thấy khuôn mặt ngây thơ của tiểu tiểu thư, căn bản không biết phụ mẫu mình đã chết, nàng kiềm giọt lệ trong hốc mắt, ôm chặt tiểu tiểu thư.

“Vị cô nương này,” Lão nhân đang muốn rời đi, nhưng nhớ tới cái gì đó, lấy ra một túi bạc đặt lên tay Tư Đồ Linh, “Đem cái này cất đi. Một cô nương như ngươi mang theo tiểu oa nhi thì cuộc sống cực khổ lắm, đừng ở đây nữa, nơi này không còn bình yên đâu.”Xem ra, lão nhân vốn không quen biết này cũng không phải là người xấu, nén nước mắt, Tư Đồ Linh cúi đầu ôn nhu nói, “Cám ơn.”

Tiểu hồ được Doãn Vũ Dương giấu trong ngực có lẽ là vì bị ôm chặt, cho nên không thoải mái tỉnh lại, nó giật mình, nàng lập tức cúi đầu, vỗ vỗ áo bông trước ngực mình.

“Đây là gì?” Lão nhân chú ý tới động tác của nàng, lập tức nhìn thẳng nàng, ôn hòa trên mặt chuyển sang nghiêm nghị.

Doãn Vũ Dương lập tức sửng sốt, ôm chặt tiểu hồ, rút vào trong lòng Tư Đồ Linh.

“Nói!” Lão nhân vội vàng tới gần các nàng, tiểu hồ vào lúc này giãy dụa từ trong vạt áo nàng thoát đầu ra.

Ánh mắt lão nhân lập tức sáng lên, duỗi tay, ôm tiểu hồ vào lồng ngực của ông.

“Tiểu hồ —” Doãn Vũ Dương muốn đoạt lại, nhưng bị Tư Đồ Linh nhanh tay kéo.

Tư Đồ Linh giận tái mặt hỏi: “Tại sao lại có tiểu hồ ở đây?”

“Vừa rồi. . . . . .” Doãn Vũ Dương ngập ngừng. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Linh di hung dữ như vậy.

Tư Đồ Linh kéo nàng, gấp gáp nói với lão nhân: “Đứa trẻ còn nhỏ, chỉ là vô tình. . . . . . Cũng không phải là cố ý lừa gạt. . . . . .”

Doãn Vũ Dương thấy thế, đôi mắt trong veo đỏ lên, vì mình giải thích “Ta mới đi ra ngoài, thấy tiểu hồ vừa lạnh lại bị thương, ta thấy nó tội nghiệp, mới ôm vào trong mà.”

“Người. . . . . .” Tâm Tư Đồ Linh căng thẳng, vừa thương vừa tức, luống cuống nhìn lão nhân, “Vị lão gia này, ta —”

“Đừng nói nữa.” Nhìn chiếc khăn tay cột trên chân tiểu hồ, vẻ mặt vốn tức giận của lão nhân chuyển sang nhu hòa, lúc này mới cẩn thận cúi đầu quan sát Doãn Vũ Dương — thật là một nữ oa phấn điêu ngọc mài, đứa nhỏ này lớn lên có thể sẽ trở thành mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.”Tiểu nha đầu, đây là ngươi làm sao?”

Doãn Vũ Dương gật đầu, hướng lão nhân vươn tay, “Trả tiểu hồ lại cho ta!”

Lão nhân trìu mến nhìn nàng, lắc đầu, “Lão gia gia không thể đem tiểu hồ cho ngươi, bất quá vẫn muốn thay tiểu hồ đa tạ, nếu không có ngươi, ta nghĩ nó đã sớm chết rét bên ngoài rồi. Đại ân này, có cơ hội lão già ta nhất định sẽ báo đáp.”

“Không được!” Nàng kiên quyết lắc đầu, con ngươi của nàng và tiểu hồ nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ, “Ta muốn tiểu hồ, nó là bằng hữu của ta.”

“Vũ Dương!” Tư Đồ Linh nhẹ trách một tiếng. Nàng không dám mạo hiểm để cho tiểu tiểu thư bởi vì một con chồn bạc mà bị bất cứ thương tổn gì.

“Nhưng mà Linh di -”

“Lão gia gia muốn dẫn tiểu hồ trở về tìm mẹ.” Lão nhân nhẹ giọng mở miệng, cắt ngang lời nói của Vũ Dương, “Cho nên, ngươi để lão gia gia mang tiểu hồ đi được không?”

“Nó muốn tìm mẹ ư. . . . . .” Doãn Vũ Dương trầm mặc, lặng yên nhìn đôi mắt đen của nó. Tiểu hồ hẳn nên đi tìm mẹ, bởi vì nàng cũng muốn tìm nương của mình, vì vậy, nàng chậm rãi lộ ra một nụ cười, quyết định rồi. Nàng đưa tay vỗ vỗ tiểu hồ, “Tiểu hồ phải ngoan ngoãn nghe lời lão gia gia đó, mau trở về tìm mẹ ngươi đi.”

Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu. Lão nhân vuốt râu, đáy mắt có chút khen ngợi đối với nàng.

“Trưởng lão!” Một bạch y nam tử từ bên ngoài chạy vào, thần sắc hốt hoảng, “Người của triều đình đã đuổi tới! Hồ chủ. . . . . . Hồ chủ vô ý rơi xuống khe núi.”

Lão nhân nghe tin, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Rút lui!” Trước khi rời đi, hắn gật đầu một cái với Tư Đồ Linh và Doãn Vũ Dương, “Sau này sẽ còn gặp lại. Trời vừa sáng cũng nên nhanh mang hài tử xuống núi, nơi này không thể ở lâu.”

Tiếp đó, tựa như lúc đến, hai mươi mấy người trong nháy mắt biến mất ở trong tuyết.

Thấy một màn kì lạ trước mắt, sức lực Tư Đồ Linh gần như cạn kiệt, buông Doãn Vũ Dương ra, ngồi bệt trên mặt đất.

Nghĩ tới tin tức vừa nghe được, cô gia cùng tiểu thư nhà nàng sợ rằng đã gặp nạn. . . . . . Nàng không kiềm được, vành mắt đỏ lên, khóc nức nở.

“Linh di?” Doãn Vũ Dương giương tay nhỏ bé nhẹ chạm gương mặt ướt đẫm của Linh Nhi nói: “Linh di đừng khóc, xin lỗi, Vũ Dương sẽ ngoan mà.”

Tư Đồ Linh ôm chặt tiểu tiểu thư, chỉ có thể lắc đầu, không cách nào mở miệng. Đáng thương nhất chính là đứa bé này, từ nay về sau sẽ không còn cha mẹ bên cạnh nữa.

Nhưng mà sự bi thương của nàng không thể giữ lại lâu, bên ngoài ngôi miếu đổ nhanh chóng truyền đến những tiếng vang lộn xộn.

“Bẩm Vương gia, ở đây có một ngôi miếu.”

Cùng với tiếng hô, một bóng dáng cao lớn xuất hiện tại cửa miếu.

Lý Nhạc giơ tay phủi tuyết bám trên người, ngọn lửa ấm áp bên trong khiến cho hắn thở ra một hơi, sự mệt mỏi lan truyền khắp cơ thể.

Bây giờ hắn quả thật có chút mệt, trời còn chưa sáng mật lệnh đã đến, phân phó hắn lập tức tập hợp binh lính, ngựa không ngừng vó chạy tới nơi đây, ngay cả thời gian nghỉ ngơi lấy hơi cũng không có.

Vừa vào trong miếu, hắn định thần nhìn lại, hơi giật mình thấy một cô gái trẻ ôm chặt một tiểu nữ oa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm.

“Làm phiền.” Hắn hữu lễ nhẹ giọng nói.

Trên mặt Tư Đồ Linh vẫn còn ướt do nước mắt, ôm Doãn Vũ Dương không ngừng lui về sau, cho đến khi dán lấy vách tường mới thôi. Nàng mở to đôi mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm đoàn binh lính trước mặt.

Lòng nàng kinh hoảng, Doãn gia hôm nay cửa nát nhà tan cũng bởi vì vị quốc sư xấu xa của triều đình – Hòa Trác, mà những người này rõ ràng cũng là người của triều đình.

Nhìn đôi mắt vì sợ hãi mà trợn to của nàng cùng thân thể không tự chủ được đang run rẩy, Lý Nhạc khiến ánh mắt mình trở nên nhu hòa, giương khóe miệng, “Cô nương chớ hoảng sợ, bổn vương chẳng qua là tới chỗ này tìm một chút đồ, lập tức sẽ rời đi. Xin hỏi cô nương có thấy một con tiểu hồ không?

Tiểu hồ?

Tư Đồ Linh cắn môi dưới, sau đó lắc đầu, tay cũng theo bản năng che miệng Doãn Vũ Dương, chỉ sợ hài tử còn nhỏ, sẽ nói ra điều gì sai lầm, khó thoát họa sát thân.

Bọn họ cũng ở đây tìm tiểu hồ mà cô gia làm phép trước khi chết? Xem ra không có ai biết bí mật của con tiểu hồ kia, đáng tiếc nàng hiện tại không thể nghĩ quá nhiều, chỉ muốn mình cùng tiểu tiểu thư bình yên rút lui.

Nàng ngậm chặt miệng, nhìn binh lính đã bắt đầu lục soát bốn phía ngôi miếu.

“Bẩm Vương gia, không có gì cả.” Binh sĩ điều tra không thu hoạch được gì trở lại trước mặt Lý Nhạc bẩm báo, “Chỉ là Quốc sư có phái người tới phân phó, bất luận là người nào, nếu nhìn thấy cũng đều phải đưa về tra xét.”

Quốc sư? Tư Đồ Linh cố gắng để mặt mình không biến sắc, nhưng vô dụng, thân thể nàng vẫn nhịn không được mà run lên. Môt khi bị dẫn tới trước mặt Quốc sư, tương lai nàng và tiểu tiểu thư có thể sẽ không còn.

Lý Nhạc nhìn vị cô nương trước mắt, thấy trên mặt nàng vẫn còn đọng nước mắt, thân thể nhỏ nhắn đang run rẩy, nàng sợ hãi rõ ràng như thế, ánh mắt của hắn không khỏi dịu xuống -

“Chỉ là một nữ nhân mang theo đứa bé, có gì phải tra xét chứ?” Miệng hắn nhếch lên, nhàn nhạt nói.

Lời của hắn khiến cho Tư Đồ Linh như trút được gánh nặng, cảm kích ngẩng đầu lên.

Lý Nhạc khẽ cười với nàng một tiếng, xoay người rời đi.

“Linh di, bọn họ là ai vậy?” Doãn Vũ Dương nhỏ giọng hỏi.

“Ngoan nào.” Tư Đồ Linh vỗ về nói: “Đừng hỏi, không có chuyện gì đợi lát nữa Linh di sẽ đưa con xuống núi.”

Nghe được hai người nói chuyện với nhau, Lý Nhạc đột nhiên dừng bước lại, Tư Đồ Linh thấy động tác của hắn, lòng bị treo lửng lơ giữa không trung.

Hắn xoay người một cái liền bắt gặp vẻ mặt của nàng, cảm thấy cực kỳ thú vị. Xem ra bề ngoài của hắn hẳn tệ hơn so với suy nghĩ, nếu không sao chỉ cần đôi mắt của hắn đã khiến nữ nhân này lộ ra bộ dạng hoảng sợ như vậy?

“Người đâu!” Hắn mở miệng hạ lệnh, “Mau chuẩn bị xe ngựa, đưa các nàng xuống núi!”

“Tuân lệnh” Binh lính lập tức thi hành.

“Không cần đâu.” Tư Đồ Linh lắc đầu liên tục như đánh trống, “Trời đã sáng rồi, ta có thể tự mình tìm được đường xuống núi.”

“Hiện tại trên ngọn núi này có rất nhiều binh lính, nếu bị Quốc sư bắt gặp, bổn vương cũng không dám đảm bảo hắn sẽ gây ra chuyện gì. Ta phái người đưa các ngươi xuống núi, thì sẽ không có ai làm khó dễ các ngươi.”

Lý Nhạc đã sớm cảm thấy nghi ngờ đối với vị Quốc sư được phụ hoàng trọng dụng này, hơn nữa còn từng nghe nói rất nhiều về việc giết người tàn bạo của y, chỉ tiếc lời của hắn lại không được phụ hoàng tin tưởng, phụ hoàng còn làm chủ để cho hoàng huynh của hắn, cũng chính là đương kim Thái tử cưới muội muội của Quốc sư.

Việc đã đến nước này, hắn định sau đám cưới của hoàng huynh chờ lệnh rời xa kinh thành, tự nguyện phòng thủ biên cương, nhắm mắt làm ngơ.

Mặc dù như thế, Quốc sư tựa hồ còn không định bỏ qua cho hắn, vì vậy cuối mùa xuân năm trước, hắn bị buộc phải nhanh chóng tổ chức đám cưới với biểu muội của Quốc sư, trở thành quan hệ thông gia. Bởi vì mối quan hệ này, ngoài mặt, hắn không đối địch cùng Quốc sư, đè nén sự bất mãn xuống đáy lòng, quan hệ giữa hai người, nói trắng ra chính là nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng mà, Quốc sư bây giờ được voi lại đòi tiên, trước đó không lâu nói xuất hiện một hang ổ hồ ly làm loạn, còn có hồ ly tinh vào cung, làm yêu phép khiến hoàng huynh hắn điên, vì giải cứu hoàng huynh, cho nên phải tiêu diệt Hồ tộc.

Hắn phòng thủ biên cương nhiều năm, được biết đến với sự thiện chiến vang danh khắp thiên hạ, Quốc sư lại hết lòng, cho dù tâm tràn đầy không muốn, cũng chỉ có thể mang binh đến đây hiệp trợ.

Chẳng qua là vừa mới đến, bọn họ đã sớm đánh cho yệu quái phải chạy trốn khắp nơi, bây giờ còn chưa nghe được lời giải thích của Quốc sư lại có lệnh phải tìm tiểu hồ, nghe nói giết nó mới có thể chặt đứt mọi tai họa.

Nhưng mà ngọn núi đầy tuyết rộng lớn này, muốn tìm một con hồ nhỏ bộ dễ lắm sao?

Nhìn vị cô nương gầy yếu trước mắt, nếu thật đem nàng dẫn tới trước mặt vị Quốc sư tàn ác kia, tùy tiện bịa một tội danh cũng đủ khiến nàng chịu không được.

“Yên tâm đi, cô nương.” Lý Nhạc nhìn Tư Đồ Linh, vươn tay tới nàng, “Bổn vương thề, sẽ không thương tổn cô cùng đứa bé này.”

Vào lúc này, Tư Đồ Linh cho dù có bất kỳ hoài nghi hay bất an nào, cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận an bài, dù sao nàng cũng không thể mạo hiểm để cho tiểu tiểu thư bị thương tổn. Nàng không thể hoàn toàn tín nhiệm nam tử khí vũ hiên ngang trước mắt, nhưng ít ra hẳn là an toàn hơn so với đứng trước Quốc sư.

Nàng ngẩng đầu lên chuyên chú nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, tâm bởi vì hắn mỉm cười mà có chút rung động, cho nên, nàng chậm rãi đưa tay nắm lấy hắn —

Truyện Chữ Hay