Chương
Trần Hoàng Thiên cười cười: “Tôi không ra giá, chú họ của tôi sẽ ra, chờ ông ấy cứ vung ra bàn tay là được, cam đoan toàn bộ sẽ ngã xuống.”
“Vâng…”
Tần Thanh Lam đành phải tiếp tục quan sát.
“Lý Triều Dã, thẳng thừng kêu thêm từng tỷ từng tỷ một, dọa chết đối thủ!” Sở Kiều Nhã nói.
Khuôn mặt của Lý Triều Dã đã tối đen từ lâu rồi.
Bà cô à, kiếm được một tỷ bảng Anh khó lắm đấy.
Nhưng để giúp Môn của bọn họ có được sâm hoàng đế, anh ta đành cắn răng thốt ra: “Năm tỷ ba!”
Giá này vừa được hô lên, Lương Môn và Hoa Môn đã bỏ cuộc.
Nhưng Diệp Môn lại ngay lập tức hét lên: “Năm tỷ rưỡi!”
Cả đầu Lý Triều Dã đầy mồ hôi, nếu đấu giá thắng được, phải tốn bao nhiêu tiền nữa chứ.
Anh ta đang muốn tăng giá, Trần Viễn Khải đã ra tay, thẳng thừng ra một cái giá trên trời:
“Mười tỷ!”
“Mẹ kiếp!”
Trong Lục Phiến Môn ngoại trừ Tần Môn, tài phiệt của năm Môn khác đều bị con số này làm cho sợ hãi.
Chẳng bao lâu sau, hội trường sàn đấu giá đã nổ tung.
“Trời ạ, người ra giá mười tỷ chính là ông Trần Viễn Khải, người thừa kế của dòng họ Rothschild đó!”
“Thì ra là ông Trần, thảo nào có thể kêu ra được cái giá trên trời như mười tỷ bảng Anh nổi!”
“Dòng họ Rothschild đã ra tay, thì ai còn có thể so sánh được với bọn họ về độ có tiền chứ!”
Lý Triều Dã càng lau mồ hôi lạnh, nói với Ông Sở: “Ông Sở, dòng họ Rothschild, là dòng họ giàu có nhất thế giới này, tài sản gấp một trăm lần nhà họ Lý của tôi, so với bọn họ, tiền của chúng tôi không có cách nào so sánh được, theo như tôi thấy thì vẫn nên dừng lại đi, thật sự không thể so sánh được.”
Khóe mắt Ông Sở giật giật, có vẻ rất không cam lòng.
Nhưng ông ta thường xuyên đi ra bên ngoài, cũng biết thực lực của dòng họ Rothschild, đương nhiên biết tiền tài của nhà họ Lý không bằng phần nổi của núi băng chìm của dòng họ Rothschild, cũng không làm khó Lý Triều Dã nữa.
“So tiền tài đã không sánh được với ông ta, vậy thì so với thực lực, muốn cướp cũng phải xem tôi có cho ông ta cướp được không đã.” Ông Sở nói.
Lý Triều Dã lập tức vui vẻ: “Ông Sở nói đúng, Rothschild có tiền, so về thực lực cũng không bằng ông, cướp sâm hoàng đế từ tay bọn họ như cướp thức ăn của đứa nhỏ ba tuổi, có thể nói là cực kỳ dễ dàng, còn không cần tốn một xu đâu.”
Anh ta cảm thấy đặc biệt may mắn, cũng may dòng họ Rothschild ra tay, giúp anh ta tiết kiệm tiền, nếu không cứ tiếp tục so tiền tài với Lục Phiến Môn, cuối cùng có đấu được sâm hoàng đế, phải có tốn một đống tiền lớn!
Đương nhiên, mấy môn khác cũng bắt đầu có suy nghĩ cướp đoạt, cũng không tăng giá nữa.
Cuối cùng sâm hoàng đế với giá mười tỷ bảng Anh, đã bị Trần Viễn Khải đấu giá được.
“Ha ha ha!”
Lúc này Ông Tần đứng lên, cười chắp tay nói: “Ông Sở, Ông Diệp, Ông Hoa, Ông Lương, Ông Vân, đa tạ các ông đã nhường nhịn, để cho tài phiệt của Tần Môn chúng tôi đấu giá được sâm hoàng đế, chúng tôi biết ơn vô cùng!”
“Cái gì!”